6

“Em sao vậy?”

Tôi cúi người xuống, đầu gần như sắp chạm đất.

“Vòng tay rơi xuống đất rồi, em nhặt một chút.”

Vừa hay gặp đèn đỏ, Giang Nại đưa tay chắn trước trán tôi, sợ tôi va đầu vào gì đó.

“Với không tới thì thôi, lát nữa xuống xe anh tìm giúp.”

“Không cần đâu, không sao, để em tìm thêm chút nữa.”

Tôi chột dạ cúp điện thoại, căng thẳng sờ soạng dưới chân.

Trong lòng không ngừng cầu khấn — Hướng Dã mau đi đi!

“Ê, Giang Nại, đèn xanh rồi, anh không đi thì định đứng đây làm thần giữ cửa à? Chặn cả đống xe phía sau rồi đấy.”

Hướng Dã lái xe song song với Giang Nại, hạ kính xe, giọng điệu muốn ăn đấm.

Tôi lén liếc qua.

Bề ngoài Hướng Dã lái xe nghiêm túc, nhưng thực ra ánh mắt liên tục liếc về phía tôi.

Tôi căng thẳng đến mồ hôi túa ra, may mà hôm nay mặc váy mới.

Giang Nại khẽ chỉnh người ngồi thẳng lại, rồi thuận tay chống khuỷu tay lên cửa sổ, vừa khéo che đi một nửa tầm nhìn của Hướng Dã.

“Hứ, một cô em gái thôi, ai thèm để ý.”

Giang Nại nghiêng đầu nhìn Hướng Dã, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt không lời.

Hướng Dã thì đáp lại bằng vài cái trợn mắt.

Chỉ vài giây sau, tiếng còi xe phía sau đồng loạt vang lên, hai người mới chịu chấm dứt màn “đối đầu” thầm lặng ấy.

Sau khi Giang Nại khởi động xe chạy đi, tôi mới dám ngẩng đầu lên.

Xe của Hướng Dã đã vượt lên trước, còn cố tình chặn đầu xe Giang Nại mấy lần.

Vậy mà Giang Nại chẳng hề tỏ vẻ bực bội.

“Có khi phải về trường chậm chút rồi. À mà, tên đó tên Hướng Dã, em có quen không? Ở Đại học A tụi mình cũng nổi tiếng lắm.”

“Lạ ghê á, em cũng họ Hướng, nghe nói em  có anh trai phải không? Không lẽ là Hướng Dã?”

Giang Nại trông vẫn bình tĩnh như không, còn tôi thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tôi chắc chắn trước đây anh ấy không biết tôi.

Nếu biết thì lần đầu tôi “té vào lòng” anh ấy, anh đã không lạnh lùng hỏi:
“Bạn học, tôi quen em à?”

“Sao có thể! Anh trai em học trường bên cạnh, tự nhiên anh gặp hai người họ Hướng rồi cứ nghĩ bọn em có họ hàng là sao. Có khi là anh có duyên với người họ Hướng đó ha ha.”

“Em và Hướng Dã kiểu người khác nhau, có quen biết thật, nhưng chẳng bao giờ gặp mặt.”

“Ồ, chưa gặp bao giờ à.” Giang Nại xoay vô-lăng. “Vậy lần sau để anh giới thiệu hai người làm quen.”

Tôi: “…”

Khoan đã, hai người thân nhau lắm à?

“Không cần đâu!”

Giang Nại nghiêng đầu khó hiểu nhìn tôi:
“Sao thế?”

Tôi bối rối vò váy:
“Nghe nói hai người không hợp nhau, vì em mà gặp nhau thì hơi kỳ. Với cả… lúc nãy em thấy Hướng Dã trông dữ quá…”

Giang Nại không nhịn được cười:
“Cô nàng gan to bằng trời như em mà cũng sợ Hướng Dã á? Lúc đến trêu chọc anh, cái gan đâu rồi? Anh còn nghe nói Hướng Dã có cô em gái mà cưng lắm. Em dễ thương thế này, sao anh ta lại nạt em được?”

“Giang Nại!” Tôi bực mình, làm nũng, “Còn chọc em nữa thì em không thèm để ý anh đâu!”

“Được rồi được rồi, không gặp thì không gặp.”

Tôi cúi đầu bực bội, không hề thấy nụ cười thoáng qua nơi khóe môi Giang Nại.

7

Giang Nại đưa tôi đến một nhà hàng cao cấp ăn tối.

Anh ấy đúng là mẫu bạn trai hoàn hảo.

Sẽ để ý đến việc tôi trang điểm, không chọn chỗ ngồi có ánh đèn chiếu thẳng từ trên xuống.

Cũng sẽ không tỏ vẻ mất kiên nhẫn khi tôi dặm lại lớp trang điểm.

Ăn xong, anh lại cùng tôi tản bộ để tiêu hóa.

Đưa tôi về đến dưới ký túc xá, tôi vẫy tay với anh:

“Em lên trước nhé.”

Giang Nại giữ lấy tay tôi:
“Cứ thế mà lên à?”

“Hả? Chứ còn muốn làm gì…”

Ánh mắt mập mờ của Giang Nại rơi xuống người tôi, tôi lập tức hiểu anh đang muốn gì.

Tôi đảo mắt nhìn quanh, chỉ có vài người lác đác.

Mới về tới, tôi đã cố ý đi đường vắng.

Dù sao Giang Nại cũng nổi tiếng quá, tôi còn muốn sống yên ổn, không muốn để cả trường biết chuyện bọn tôi.

Tôi phát hiện, sau khi quen thân rồi, Giang Nại chẳng hề đáng sợ như tin đồn.

Tôi dè dặt đề xuất:

“Giang Nại, em có thể bàn với anh một chuyện được không… chuyện tình cảm của mình, hay là tạm thời đừng công khai nhé?”

“Tại sao?”

Giang Nại cúi đầu, hơi nghiêng mặt, mỉm cười như tra hỏi.

Nụ cười đó khiến người ta rợn cả da gà.

“Anh cảm thấy… em thấy anh mất mặt à? Cũng đúng, dù sao Tiểu Sơ nhà chúng ta vừa vào đại học đã có biết bao người theo đuổi, học giỏi, được lòng người, còn anh thì không xứng.”

“Không phải vậy.” Tôi bị anh nói đến mức hoảng loạn.

“Chỉ là… anh nổi tiếng quá, em chưa quen thôi.”

“Đồ nói dối.”

Giang Nại xoa đầu tôi, trong đôi mắt đầy ý cười kia lại chứa đầy mưu mô không rõ ràng.

Anh vòng tay qua vai tôi, dẫn tôi đến một góc khuất.

“Không công khai thì thôi.”

Bàn tay Giang Nại đỡ lấy sau đầu tôi, ngón tay khẽ thu lại, khiến tôi tê dại cả người.

Anh cúi sát lại, giọng trầm khàn:
“Nhưng những ‘thủ tục’ cần có thì vẫn phải có.”

Chóp mũi anh lướt nhẹ qua tôi, hơi thở giao nhau đầy nóng bỏng và ám muội.

Tôi theo bản năng nín thở, căng thẳng đến mức siết chặt áo trước ngực anh.

“Giang Nại, anh…”

Khoảng cách quá gần, gần đến nỗi tôi có thể đếm được cả hàng lông mi của anh.

“Thở đi, nếu không thì lúc hôn sẽ không thoải mái.”

Tôi lo lắng thở ra thật chậm, vô thức nhắm mắt lại.

Ngón tay thon dài của Giang Nại kéo tôi lại gần, nghiêng đầu hôn lên môi tôi.

Môi dưới bị anh khẽ cắn nhẹ.

“Ưm…”

“Đừng căng thẳng, theo nhịp của anh, hít thở…”

Tôi bị hôn đến mức phải rúc vào ngực anh thở dốc từng ngụm nhỏ.

Trên đỉnh đầu là tiếng anh cười khẽ.

Đồ vô dụng.

Tôi cũng tự mắng mình trong lòng.

Hướng Sơ ơi Hướng Sơ, đúng là chẳng có chút tiền đồ nào.

Quên mất nhiệm vụ của mình rồi à?

Tôi mạnh tay đẩy Giang Nại ra:
“Đồ lưu manh! Em về đây!”

8

Để khiến Giang Nại càng lún sâu hơn.

Tôi ngày nào cũng quan tâm từ sáng đến tối.

Hết “Bảo bối ơi dậy chưa nè~”, rồi lại “Quà em tặng anh chắc đến rồi nhỉ?”, “Oa, anh có tới tám múi cơ bụng luôn á!”, “Chồng ơi, anh chơi bóng rổ đẹp trai ghê á~”, “Anh ơi, sao quần anh lại mọc yết hầu thế này?”, “Cho em ngắm chân anh được không?”

“Tiểu Sơ, cười vui thế kia, không phải đang yêu rồi đấy chứ?”

“Không có mà, làm gì có.”

Tôi tắt màn hình điện thoại với vẻ mặt chột dạ.

Hướng Dã nhìn tôi đầy nghi ngờ, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua tôi.

“Nè, anh trai tốt của em ơi, em có yêu ai chẳng lẽ không nói cho anh biết sao? Anh không thể tin em thêm một chút được à?”

“Biến biến biến, nhìn bộ dạng em là biết có chuyện rồi.”

“Trời đất chứng giám, thật sự không có gì hết.”

Tôi giơ tay thề thốt.

Nói mãi nói mãi, Hướng Dã mới chịu tin.

“Hướng ca, em thấy Tiểu Sơ cũng lớn rồi, anh là anh trai thì sớm muộn gì cũng phải buông tay thôi.”

“Đúng đúng, làm gì có ông anh nào như anh? Trời quản, đất quản, còn quản cả tình yêu.”

Cố Việt rút một lá bài trong tay tôi:
“Tiểu Sơ, để anh gánh em, cùng nhau thắng trận này, giết sạch anh trai em luôn.”

“Cút cút cút!” Hướng Dã đập bài xuống, “Tụi mày cũng là đàn ông, trong đầu nghĩ gì tao không biết chắc? Tốt nhất là dẹp hết mấy cái suy nghĩ đen tối đó đi, không thì tình anh em cũng chấm hết.”

Hướng Dã gõ đầu tôi một cái.

“Sớm biết vậy thì không mang em theo rồi, cố chấp chẳng chịu ở nhà.”

Gần đây Hướng Dã mua được một mảnh đất, muốn phát triển, tiện thể rủ bạn bè tụ họp trên núi.

Tôi thì cứ nằng nặc đòi đi theo.

“Biết rồi Hướng ca~ Em gái của anh cũng là em gái của tụi em mà. Cũng không biết sau này sẽ rơi vào tay tên nhóc nào có phúc dữ.”

“À mà đúng rồi, tự nhiên nhớ ra, bữa đó anh vào thư viện thấy Tiểu Sơ, đối diện em lại là Giang Nại đó!”

Hướng Dã lập tức ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi vội vàng làm vẻ mặt mơ hồ.

“Hả? Anh chắc là thấy em hả? Anh nói ngày nào vậy? À à, là hôm đó à, em nhớ có một anh đẹp trai ngồi đối diện thiệt, hóa ra là Giang Nại à, nghe anh nói xong thấy ảnh cũng không đẹp trai nữa rồi…”

Hướng Dã nở nụ cười như không cười:
“Tiểu Sơ, em biết không, người nói dối thường hay bận tay bận chân.”

“À ha ha, vậy hả?”
Tôi bắt đầu nói lắp, rồi đặt xuống ba chai bia tôi đang cầm chồng lên nhau:
“Được rồi, thật ra em ngại nói với mọi người thôi. Em thấy ảnh đẹp trai nên mới ngồi đối diện ảnh… mà em thật sự không biết đó là Giang Nại, thật luôn!”

“Tốt nhất là em không lừa anh đấy. Em biết cái thằng Giang Nại đó, gian xảo, mưu mô, cực kỳ đê tiện. Anh không muốn em bị nó lừa.”

“Biết rồi mà anh~”

Để né tránh Hướng Dã tiếp tục hỏi dồn, tôi lao vào ăn thịt nướng, uống bia ào ào, không cẩn thận uống hơi nhiều, bắt đầu thấy lâng lâng…

9

Vừa về đến phòng, cuộc gọi video của Giang Nại cũng vừa tới.

“Chơi vui không?”

Giọng nói đặc trưng truyền qua điện thoại nghe càng thêm trầm ấm, tôi nằm trên giường cười như một con ngốc.

“Vui lắm. Giang Nại, anh vừa tắm xong à?”

Tôi nằm sấp trên giường, dán mắt vào màn hình điện thoại.

Giang Nại trong màn hình trông hơi ướt, tóc mái trước trán còn ẩm, rũ xuống trước mắt. Áo ba lỗ mát mẻ bị những giọt nước thấm đẫm.

Trán cúi thấp, tay giơ lên, anh tùy ý lau tóc.

“Ừ, vừa tắm xong.”

Giang Nại ngẩng mắt, áp sát lại gần màn hình, nhìn thời gian một cái.

Làn da anh ấy đẹp đến kỳ lạ, khi gương mặt lạnh lùng thường ngày biến mất, trong mắt anh tựa như phủ một lớp sương mỏng, môi cũng vì hơi nước mà nhuộm thành màu hồng nhạt.

Tôi lập tức nhớ lại mỗi lần anh cúi người hôn tôi, gương mặt điển trai bị phóng đại lên trong tầm mắt, còn có bờ môi mềm mại thơm tho ấy…