Tôi cố nén ý cười đang nhếch lên nơi khóe môi.
“Giang Nại, anh cởi áo ra được không? Em muốn ngắm.”
“Hả?”
“Ngắm cơ bụng ấy, được không? Năn nỉ đó~”
Giang Nại ở đầu dây bên kia bật cười bất lực.
Rồi anh giơ tay, một phát cởi phăng áo ba lỗ.
Cơ bụng chỉ vừa lóe qua một cái, cái áo đã bị vung thẳng lên che luôn camera.
Tôi cuống lên.
“Anh bỏ áo ra đi mà, che mất tiêu rồi! Cho em ngắm một chút thôi, đừng keo kiệt như vậy chứ!”
“Tiểu Sơ, em là sắc nữ đấy à?”
Giang Nại bỏ áo xuống.
Làn da rắn chắc rộng lớn lộ ra trước mắt, tôi nhìn đến mức mắt không dời nổi.
“Cơ bụng của anh đẹp quá! Có thể ngồi lên đó trượt như cầu tuột không?”
Giang Nại bật cười khẽ, vành tai đỏ ửng.
“Em uống say rồi phải không?”
“Lần sau em có thể thử đấy, đừng chỉ biết mạnh miệng suông.”
Tôi nhờ Giang Nại làm xà đơn, nâng tạ, hít đất — anh đều làm theo từng cái một.
Chẳng bao lâu, làn da anh lại rịn mồ hôi.
Mạch máu nơi cánh tay vì vận động mà nổi rõ, từng giọt mồ hôi theo yết hầu gợi cảm chảy xuống, lăn qua các rãnh cơ bụng rồi biến mất nơi thắt lưng đầy bí ẩn.
Hai sợi dây rút của quần dài ngắn không đều cứ đung đưa trước mắt làm tôi hoa cả mắt.
Vì vận động, giọng anh khàn và trầm hơn hẳn, đầy quyến rũ.
“Vừa tắm xong giờ lại phải tắm nữa rồi. Tắt máy nhé Tiểu Sơ, em ngủ sớm đi.”
“Khoan đã!”
Bàn tay vừa xuất hiện trong khung hình khựng lại.
Giang Nại hơi do dự:
“Em… đừng nói là muốn…”
Tôi gật đầu lia lịa:
“Được không? Được khônggg?”
Thấy anh còn chưa đồng ý, tôi làm nũng:
“Đi mà~ Chúng ta ở bên nhau cũng nửa năm rồi còn gì~”
“Là bốn tháng năm ngày.” Giang Nại hình như sực nhớ ra điều gì đó. “Vậy mà bây giờ anh còn chưa có danh phận, em đã chỉ muốn chiếm lấy thân thể anh rồi?”
“Làm gì có! Em là thích anh đẹp trai, dáng người đẹp, lại dịu dàng, học giỏi, với em thì cực kỳ siêu cấp tốt bụng, làm em ngày nào cũng chỉ muốn dính lấy anh. Anh không chỉ đẹp bên ngoài mà còn đẹp cả tâm hồn, em yêu anh đến chết mất thôi!”
“Giang Nại ca ca~ Nhìn nè~ Có người nổi tiếng từng nói, có body đẹp là phải biết tự tin khoe ra.”
“Người nổi tiếng nào? Sao anh chưa từng nghe?”
“Người nổi tiếng đó chính là… bạn gái dễ thương, xinh đẹp và đáng yêu nhất của Giang Nại đại mỹ nam nè~”
Giang Nại bên kia màn hình suýt bị tôi chọc cười đến cong miệng, cố gắng nhịn cười đến mức méo mặt.
“Chết tiệt.” Giang Nại khẽ rủa.
Anh bật cười tự giễu, giọng rất nhỏ:
“Hướng Sơ, em đúng là giỏi câu người. Rõ ràng là em uống say, vậy mà người mất kiểm soát lại là anh.”
“Y như anh em của em, chẳng có ai là người đàng hoàng.”
Tôi còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì bị đổ lên đầu:
“Giang Nại, anh vừa nói gì đấy? Em không nghe rõ.”
“Không có gì cả. Góc quay này ổn không?”
“Ổn ổn ổn!”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc:
“Nếu hạ thấp xuống chút nữa thì càng tuyệt hơn!”
“Cẩn thận kẻo mọc lẹo mắt. Lần sau gặp nhau, anh cho em xem bản 3D luôn.”
Mặt tôi đỏ bừng cả lên.
Vòi sen phun nước ướt đẫm tấm lưng rộng của Giang Nại, mỗi động tác nhỏ đều khiến thân hình tam giác ngược ấy càng thêm quyến rũ.
Không ngờ, kiếp này tôi lại có ngày được ăn “bữa ngon” thế này.
Và đúng lúc đó — Hướng Dã gõ cửa phòng tôi.
Tôi lao như bay xuống mở cửa cho anh tôi.
“Xem em uống say thành cái dạng gì rồi kìa? Mặt đỏ như trái cà chua. Đây là thuốc giải rượu với nước mật ong, uống rồi hãy ngủ.”
“Ồ.”
Tôi ngoan ngoãn uống thuốc.
“Sao trong phòng lại có tiếng nước chảy? Em giấu đàn ông trong phòng tắm à?”
Hướng Dã rướn cổ nhìn vào trong.
“Á… không có đâu, là tiếng từ điện thoại ấy mà, em đang xem livestream.”
“Livestream gì? Đưa anh xem.”
Đúng là đầu óc sau khi uống rượu không tỉnh táo, tôi phản ứng chậm một nhịp mới nhớ ra phải giấu điện thoại ra sau lưng.
“Xem câu cá thôi, chẳng có gì hay ho cả.”
“Xem câu cá làm gì?”
“Gần đây em muốn nuôi cá, nên tìm hiểu một chút.”
“Ờ, vậy ngủ sớm đi. Mai mốt anh qua chỗ ‘Lưu Bạch’ xem thử. Chủ quán ở đó nuôi nhiều loại cá quý lắm.”
“Lưu Bạch” là quán bar nổi tiếng trong khu, Hướng Dã là khách quen ở đó, lâu dần thân thiết luôn với ông chủ.
“Cảm ơn anh.”
Tiễn “ông Phật lớn” Hướng Dã đi xong, tôi mới dám lấy điện thoại ra.
Giang Nại đã tắm xong từ lâu, tôi lập tức có cảm giác như mình vừa bỏ lỡ mất một gia tài.
“Giang Nại, sao anh không tắm lâu thêm chút nữa chứ!”
“Lạnh.”
“Giữa mùa hè nắng cháy da mà lạnh cái gì?”
“Lạnh lòng.”
Không hiểu sao, tôi lại cảm thấy trong giọng nói của Giang Nại có chút… tủi thân.
Tôi trêu anh:
“Vậy thì mau nhào vào lòng em đi, để em sưởi ấm cho anh.”
“Ơ? Không đúng, sao anh chuyển từ gọi video sang gọi thoại vậy?”
“Có lẽ là… anh không đẹp bằng mấy con cá em xem đâu.”
“Anh nói gì? Em nghe không rõ.”
“Muộn rồi, anh buồn ngủ. Ngủ đây.”
“Thế… cho em vừa gọi vừa ngủ có được không?”
Giang Nại đáp nhẹ một tiếng “ừ”.
“Ngủ ngon nha, hôn hôn bảo bối~”
Vì hơi men còn trong người, tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tất nhiên là không nghe thấy tiếng Giang Nại ở đầu bên kia vừa buồn bực vừa nghiến răng nghiến lợi:
“Người uống say là em, người bị lừa thân là anh.”
“Đồ vô lương tâm, thật sự định câu anh rồi nuôi như cá cảnh à?”
Sáng sớm hôm sau, mọi chuyện đêm qua tôi đều quên sạch sẽ.
Cắm sạc cho chiếc điện thoại tắt nguồn, đầu óc tôi dần tỉnh táo lại.
Mở điện thoại ra, trong thư viện ảnh có hẳn… 2GB video.
Tất cả đều là cảnh tối qua…
Sáng sớm, tôi đã để lại hai hàng máu mũi.
10
Gần đây Giang Nại có vẻ không muốn để ý đến tôi.
Tôi đoán chắc là do hôm đó tôi quá… “háo sắc”, làm anh sợ rồi.
Tôi lo rằng mình đã cưa cẩm bao lâu, cuối cùng lại để con vịt đến miệng bay mất.
Nên dạo gần đây tôi tự giác thu liễm một chút.
Trong mấy lần lén lút ở khu rừng nhỏ, tôi cũng biết tiết chế.
Hôn thì không quá mạnh, đụng chạm cũng không quá đà.
Chỉ cần có chút gì hơi vượt ranh giới, tôi sẽ lập tức dừng lại.
Việc đó khiến Giang Nại cảm thấy rất an toàn.
Đến hôm biểu diễn văn nghệ, Hướng Dã và đám bạn chí cốt của anh đều đến xem.
Tuy ban đầu tôi đến với Giang Nại chẳng mấy trong sáng…
Nhưng dần dà, tôi lại bắt đầu thấy xót anh. Tôi sợ nếu lộ chuyện yêu đương, anh sẽ bị anh trai tôi và cả hội bạn đánh cho một trận ra trò.
Vì vậy, trước giờ biểu diễn, tôi kéo Giang Nại vào hậu trường.
Trong ánh đèn mờ mờ, anh bế tôi ngồi lên bàn, đôi bàn tay thon dài ôm lấy eo tôi.
Tôi mặc áo ngắn để hở eo, bàn tay khô ráo ấm áp của Giang Nại chạm vào khiến tôi khẽ run.
Anh dịu dàng lau khóe miệng tôi – nơi bị anh hôn đến nhòe son – ánh mắt trong bóng tối vẫn nóng bỏng đến đáng sợ.
“Vẫn không cho công khai? Em thật sự không định cho anh một danh phận à, hửm?”
Tôi chống hai tay lên bàn, thở từng nhịp nhỏ:
“Chờ thêm chút nữa có được không, Giang Nại? Em thích anh nhất luôn đó. Nếu không thì đâu có để anh hôn đến nỗi trôi hết lớp son ngay trước giờ biểu diễn.”
Giang Nại kéo eo tôi lại gần hơn, tôi mất đà liền vòng tay ôm cổ anh.
Anh ôm tôi, nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên trán, mắt và mũi tôi.
“Lỗi của anh, anh sẽ nhẹ nhàng hơn.
“Nhưng mà, Tiểu Sơ à, em đừng có lừa anh đấy.”
Tôi nhẹ nhõm thở phào – chỉ cần Giang Nại chịu nghe lời, anh sẽ không làm gì gây chấn động toàn trường trong đêm văn nghệ này.
Tôi yên tâm bước lên sân khấu biểu diễn.
Dưới khán đài, Giang Nại yên lặng giơ máy chụp hình quay phim.
Hướng Dã cũng hiếm khi im lặng, ngoan ngoãn ngồi yên.
Bởi ngay từ đầu năm học, tôi đã quy ước rõ ràng với Hướng Dã:
Trừ khi cần thiết, tuyệt đối không công khai mối quan hệ anh-em của hai đứa trong trường.
Dù sao Hướng Dã cũng là nhân vật nổi bật từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng bảo vệ tôi.
Lên đại học, tôi muốn tự mình cố gắng.
Tối hôm đó, “tường tỏ tình” của trường nổ tung.
Người thừa kế bệ xí nhà tổng tài: “Ối trời, bé gái này dễ thương ghê, vừa ngọt lại vừa sắc sảo.”
Cẩu Thủ: “Không quen à? Hướng Sơ đó! Em khóa dưới nhảy đẹp nhất CLB múa tụi mình, dẻo eo cực luôn.”
Mỹ Hữu Cơ: “Biết chứ! Bạn cùng phòng t crush đó, thầm yêu ba tháng mới dám nhắn ‘chào bạn’.”
Gọi anh là chồng mạng sống cũng cho: “Không cần gọi chồng, chỉ cần gọi anh thôi là tôi tự leo lên lầu 8 nhảy luôn.”
Ngày nào cũng học tiết 8 giờ sáng: “Nghe nói em ấy chưa có bạn trai, xin info liền!”
Cô chủ nhiệm tôi đang ở trên sân thượng: “Tôi là bạn cấp 3 của Hướng Sơ, tóc rụng của em ấy tôi lượm về cất suốt 3 năm rồi. Chỉ là… em ấy có ông anh dữ lắm, tên là…”
Hướng Dã anh ơi em cầu hôn anh: “Khoan đã! Anh trai của cô ấy… không phải là Hướng Dã chứ?! Cho xin wechat em gái đi, tôi sẽ… à không, tôi sẽ ‘chăm sóc’ em ấy tận tình!”
Thấy đến đó, tôi chỉ biết thầm cảm ơn trời đất vì Giang Nại hoàn toàn không xem cái “tường tỏ tình” đó.
“Nhóc con, biểu diễn ổn lắm.”
Anh tôi mang tới một bó hoa dành dành.
“Wow, cảm ơn anh!”
“Cô em vô lương tâm, chỉ lúc này mới biết dẻo miệng.”
Hướng Dã bật tôi một cái vào trán, tôi ôm đầu né tránh.
“Không có mà, em thương anh nhất đó, anh trai~”
“Nói hay lắm. Rồi đến ngày nào đó, không phải đám nhóc tóc vàng lừa em mà là em đi lừa đám nhóc đó.”
Tôi gãi mũi cười gượng.
(Trong lòng thầm nghĩ: Anh không biết em đã lừa tên kình địch của anh tới mức không còn cả quần xì nữa rồi đâu.)
“À đúng rồi, dạo này anh phải đi công tác một tuần. Trong thời gian đó, em liệu mà đừng gây ra cái gì rắc rối đấy.”