Một tuần! Tuyệt vời!

Cuối cùng tôi cũng có thể “hành động”… à không, “chuyên tâm học hành” rồi!

Hướng Dã lại gõ nhẹ đầu tôi:
“Thu lại cái mưu mô nhỏ xíu trong đầu em đi, em nghĩ gì anh không biết chắc? Ở nhà ngoan ngoãn đó cho anh. Anh đi đây, còn phải ra sân bay.”

“Đi đường cẩn thận nha, anh yêu dấu~”

11

Tôi không ngờ Cố Việt cũng đến tặng hoa cho tôi.

“Tiểu Sơ, hôm nay em thật sự rất xinh đẹp. Anh tiện đường mua bó hoa, cảm thấy rất hợp với em.”

“Cảm ơn anh, Cố Việt ca, nhưng… hoa thì không cần đâu…”

“Anh đã mua rồi, cầm lấy đi.”

Khi bó hoa bị nhét vào tay tôi, trước mắt tôi tối sầm lại.

Hoa lan dạ hương trắng.

Nhờ hồi nhỏ hay bị con trai tỏ tình, tôi cũng biết kha khá về ngôn ngữ các loài hoa kỳ quặc.

Mà hoa lan dạ hương trắng thì tượng trưng cho tình yêu thầm lặng.

Trời ơi… Hướng Dã bao năm “đánh đuổi trai lạ”, vậy mà lại không phát hiện ngay bên cạnh có một mối đe dọa to đùng thế này?

Cố Việt giấu kỹ quá rồi!

“Để anh đưa em về ký túc xá nhé?”

“Thôi khỏi, lát nữa em còn có tiệc ở câu lạc bộ.”

“Vậy cũng được, đi chơi vui nhé. Có dịp anh dẫn em đi chơi.”

Tôi đứng lặng trong gió, đầu óc rối tung như mớ len.

Cái gì mà cái gì thế này?

Bình tĩnh lại một lúc, tôi định lén lút vứt bó hoa thì lại có người gọi tôi.

“Tiểu Sơ.”

“A!” Tôi bị giật mình.

“Xin lỗi, dọa em rồi.”

Là Giang Nại.

“Không sao đâu, hì hì.”

Tôi theo phản xạ giấu bó hoa ra sau lưng.

“Ồ? Được tỏ tình à?”

“Không đâu, chỉ là một người bạn thôi.”

“Bạn?” Giang Nại hừ nhẹ một tiếng. “Anh thấy từ xa có người ôm hoa đưa cho em, quan trọng là em nhận rồi.”

May mà trước khi Giang Nại tới, Cố Việt đã đi rồi.

“Em không tiện từ chối trước mặt người ta, định lát nữa lén vứt đi mà…”

“Vậy đưa anh, anh vứt giúp cho.”

Tôi lặng lẽ đưa bó hoa của Cố Việt cho Giang Nại.

“Ồ, còn hai bó nữa cơ à? Cái kia cũng đưa anh luôn đi.”

Tối nay Giang Nại ghen rõ rệt luôn, nhưng tôi nhất định không đưa bó hoa của Hướng Dã cho anh.

Tôi ôm chặt lấy bó hoa dành dành:
“Cái này thì không được!”

“Tại sao?”

Tôi thành thật:
“Chẳng phải em từng nói với anh là em có anh trai sao? Đây là anh em tặng, còn cố công chạy từ trường bên kia sang nữa.”

“Không lừa anh chứ?”

“Không mà.”

Giang Nại khẽ cười, lẩm bẩm một câu rất nhỏ:
“May quá, chỉ có một tình địch.”

“Giang Nại à, anh có cần ghen đến mức vậy không…”

“Không kiềm được. Em nhà anh tàn nhẫn quá, đến cái danh phận cũng không chịu cho.”

Cảm giác như dỗ mãi cũng không xong, tôi nghĩ một lát rồi nói:

“Anh cúi đầu xuống chút.”

“Sao vậy?”

Dù hỏi vậy nhưng Giang Nại vẫn ngoan ngoãn cúi đầu.

Tôi kiễng chân lên, nhẹ nhàng hôn lên môi anh một cái.

Tâm trạng Giang Nại trông rõ ràng tốt lên hẳn.

Nhưng có vẻ hôm nay tôi hơi xui.

Khi Giang Nại cúi người, tấm thiệp mà Cố Việt kẹp trong bó hoa rơi ra.

Anh cúi xuống nhặt lấy, nhìn thoáng qua nội dung bên trong — khóe môi lập tức mím chặt lại.

Sắc mặt của Giang Nại đổi nhanh như thời tiết, một ngày ba mùa, thật đúng là “bản lĩnh biến sắc mặt cấp tốc” hahahaha.

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, giật lấy tờ giấy từ tay Giang Nại.

Cố Việt đã viết một đoạn rất dài:

【Hướng Sơ, thật mạo muội khi anh dùng cách này để làm phiền em, nhưng có lẽ… anh không muốn nhẫn nhịn nữa.】

【Anh thích em, thích từ rất lâu rồi, còn sớm hơn cả lúc anh làm bạn với anh trai em.】

【Dù phần lớn thời gian anh luôn ở bên em với thân phận “anh trai”, nhưng bây giờ, anh muốn trở thành bạn trai của em.】

【Tính ra thì chúng ta cũng xem như thanh mai trúc mã, nghe đồn em có bạn trai rồi, nhưng chưa từng công khai. Anh nghĩ… có lẽ em đang chờ một lựa chọn tốt hơn.】

Tôi thật sự không thể đọc tiếp được nữa.

Thật sự bắt đầu nghi ngờ mục đích tiếp cận anh tôi của Cố Việt rồi đấy!

Sắc mặt của Giang Nại lúc này… không từ nào diễn tả được nữa.

“Giang Nại, để em giải thích…”

“Đi thôi, anh đưa em về ký túc xá.”

Rõ ràng Giang Nại không muốn nghe gì cả.

“Em không muốn về ký túc xá.”

“Vậy là đói rồi? Em chờ chút, anh đi mua đồ ăn.”

“Em không đói.”

“Vậy thì chắc buồn ngủ rồi, về ký túc thôi.”

Giang Nại quay người bước đi về phía ký túc xá, bóng lưng ấy cô đơn đến lạ thường.

“Giang Nại.”

Tôi vội bước lên kéo tay anh lại.

Anh còn muốn gạt ra, nhưng tôi nắm chặt không buông.

“Em không về ký túc. Em muốn về căn hộ. Anh đưa em về đi.”

Sinh nhật tuổi 18, anh tôi đã tặng tôi một căn hộ nhỏ. Trước đây Giang Nại cũng từng đưa tôi về đó.

Nên anh không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ dẫn tôi đi lấy xe.

Xong rồi. Tôi không ngờ Giang Nại mà giận lên thì lại… cứng đầu như vậy. Không thể dỗ nổi.

Vừa mở cửa xe, tôi đã choáng váng.

Trên ghế phụ chất đầy hoa hồng, bên cạnh là một chiếc hộp quà.

“Váy nhỏ anh mua cho em đấy, lát nữa mang về luôn.”

Giọng anh lạnh nhạt, xen lẫn ấm ức.

“Giang Nại, em nghĩ em cần giải thích với anh, không thì có chết em cũng không biết vì sao.

Anh ta vốn là bạn anh trai em, như anh thấy đấy, anh ta có ý với em, nhưng em hoàn toàn không nhận ra, vẫn luôn giữ khoảng cách. Càng không có chuyện thanh mai trúc mã gì cả. Anh không thể chỉ nghe lời một phía của anh ta mà không tin em.”

“Ừ, anh tin em.”

Ánh đèn neon buổi tối rọi lên khuôn mặt nghiêng của Giang Nại, anh chỉ chuyên tâm lái xe, giọng đáp nhàn nhạt mấy chữ.

Thôi, vậy cứ để anh bình tĩnh lái xe đã.

Khi đến nơi, Giang Nại dừng xe, tắt máy, còn giúp tôi sắp xếp lại đồ đạc. Lúc ánh mắt anh dừng lại ở bó hoa hồng anh tự tay mua…

Anh cụp mắt xuống, vẻ mặt buồn buồn, giọng nói cũng mang theo chút hờn dỗi:

“Còn muốn nữa không?”

Tôi tức đến mức không kìm được.

“Không cần nữa! Cứ thế này thì anh cũng khỏi cần luôn đi!”

Giang Nại bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi kéo lại.

“Ồ, cuối cùng cũng chịu phản ứng rồi à? Không muốn để ý đến anh nữa, buông ra, em muốn lên nhà.”

Giang Nại vẫn đưa tôi lên tận cửa.

“Không phải không có phản ứng, mà là… anh không dám hỏi.”

Giang Nại ngẩng đầu nhìn tôi, khóe mắt đỏ ửng.

Ánh mắt anh vừa chạm vào tôi thì lập tức né tránh.

Tôi lập tức mềm lòng.

“Vào đi!”

Giang Nại ngoan ngoãn bước vào.

Nếu để người trong trường thấy bộ dạng ‘anh trai lạnh lùng’ như anh bây giờ, chắc chắn sẽ cười đến lăn ra đất.

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

“Em ở bên anh… chẳng lẽ chỉ là đùa giỡn thôi à? Giống như cái người thanh mai trúc mã kia viết trong thư — rằng em chỉ đang chờ một lựa chọn tốt hơn.”

“Không phải.”

Tôi phủ nhận thẳng thừng, mặt không đỏ, tim không loạn.

Mơ hồ có cảm giác rằng, với mối quan hệ này… tôi hình như đã chơi mà hóa thật.

Vẻ mặt Giang Nại không chút biến đổi, rõ ràng là không tin.

“Thế tại sao lại không chịu công khai? Không công khai thì thôi đi, dạo gần đây còn lạnh nhạt với anh, hôn cũng không cho, chạm cũng chẳng được.”

“Đã thế, người bị sàm sỡ là anh, vậy mà em cứ từ chối là sao? Em không thích anh à? Đến cơ thể anh em cũng không thèm nữa?”

Tôi tức quá, giáng một đấm vào ngực anh, túm lấy cổ áo kéo anh cúi xuống.

Giang Nại bị kéo lảo đảo một cái, tôi lập tức ôm lấy cổ anh và hôn lên môi anh.

Giang Nại định quay đầu né tránh, tôi lại càng ôm chặt lấy anh hơn.

“Có chứ! Em thèm đến chết đi được ấy, chỉ sợ dọa anh sợ chạy mất thôi!”

Từ chỗ vùng vẫy ban đầu, Giang Nại dần dần thuận theo, rồi… bắt đầu phản công.

Anh mạnh mẽ đến mức khiến người ta không tin nổi người vừa rồi vẫn còn đang e dè.

“Ưm… Giang Nại, anh… đè lên người em rồi…”

Tôi yếu ớt đẩy anh ra.

Bàn tay anh đỡ lấy gáy tôi, ngón tay lướt nhẹ qua vành tai tôi.

Anh rời khỏi môi tôi, để trán tựa sát vào trán tôi, hơi thở gấp gáp, nóng rực, giọng khàn khàn đầy hơi nước:

Giọng điệu nghe như xin lỗi, nhưng lại không hề có chút ăn năn nào:
“Xin lỗi nhé, bảo bối…

“Anh chịu không nổi rồi.”

Anh kéo tay tôi chạm vào nơi không nên chạm tới, cứ thế nhảy múa trên ranh giới cuối cùng của lý trí đang sụp đổ của tôi.

Anh thì thầm như nài nỉ:

“Bảo bối, cho anh được… vui vẻ một chút nhé…”

12

Quan hệ giữa tôi và Giang Nại lại tiến thêm một bước.

Không chỉ đơn thuần là tôi không còn muốn đùa giỡn với tình cảm của anh nữa.

Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Hướng Dã.

Nhân lúc anh ấy đi công tác, tôi đến công ty của Giang Nại.

Anh mặc một bộ vest đen thẳng tắp, sống mũi cao đeo kính gọng nửa khung, trông cực kỳ nghiêm túc và cấm dục.

Thấy tôi đến, anh đẩy nhẹ gọng kính, vẻ mặt lạnh lùng cấm dục khiến người ta muốn phạm tội.

“Bảo bối, lâu rồi em không chịu ra ngoài chơi với anh nữa đó~”

Tôi ngồi phịch lên người Giang Nại, quấn lấy anh dính như sam.

Tôi biết anh đang họp, nhưng vì Hướng Dã, tôi đành “xả vai” nhẹ một chút.

Dù sao thì… Giang Nại sao có thể nhân lúc anh trai tôi đi công tác mà vùi đầu vào làm việc, đè bẹp anh ấy chứ!

“Suỵt~” Giang Nại đỡ lấy eo tôi, khẽ nhắc nhở: “Anh đang họp.”

“Ái chà, em làm phiền anh rồi sao? Xin lỗi nha, bảo bối~”

“Khụ, Tổng Giang à,” trong phòng họp có người lên tiếng đề nghị, “Hay là dời cuộc họp sang hôm khác đi? Dù sao dự án này cũng không quá gấp.”

“Không cần…”

“Không sao đâu, Tổng Giang, bọn tôi hiểu mà. Ngài cứ thoải mái hẹn hò đi ạ!”