8.
Ba Cố cũng muốn biết, nhưng thật sự là ông không biết.
Kể từ sau khi biết tôi mới là con ruột, ông và mẹ Cố cũng chẳng tìm hiểu gì thêm.
Vì nghe nói tôi được nuôi lớn bởi một gia đình công nhân mỏ, họ đã coi thường tôi từ trong lòng.
Cố Trạch nhịn không được, lên tiếng hỏi:
“Hiệu trưởng Khổng, ngài…”
“Ai cậu cho vào đây?”
Hiệu trưởng Khổng chỉ thẳng ra cửa:
“Ra ngoài! Không có sự cho phép của tôi, ai cũng không được bước vào!”
Cố Trạch há hốc miệng, mặt mày tái xanh.
Lúc nãy ngoài cổng, cậu ta còn mạnh miệng khoe khoang rằng trường quý trọng là nhờ thành tích của mình, giờ thì… mặt bị vả đến sưng tấy.
Cậu ta cụp đuôi rút lui.
Nhưng hiệu trưởng Khổng lại liếc nhìn Cố Khuynh một cái.
Tôi vội nói:
“Cô ấy là bạn gái tôi.”
Hiệu trưởng Khổng gật đầu, nhìn Cố Khuynh cũng khách khí hơn hẳn.
Ba Cố lại hỏi:
“Hiệu trưởng Khổng, vậy rốt cuộc là chuyện gì?”
Hiệu trưởng Khổng bắt đầu giải thích:
“Hứa Lưu Niên – Tổng công trình sư Hứa – mười một tuổi vào lớp thiếu niên của Đại học Công nghệ Cáp Nhĩ Tân, hai năm sau tham gia công tác, rồi đảm nhiệm phụ trách toàn bộ công trình chỉ sau một năm.”
“Ba năm trước, khi Tổng Hứa về quê thăm nhà, từng đến trường ta hướng dẫn chuyên môn, nền móng cho những thành tựu hiện tại trong lĩnh vực tin học của Nhất Trung – đều là do cậu ấy đặt ra.”
Hiệu trưởng Khổng vừa nói, vừa nhìn Ba Cố với ánh mắt kỳ quái:
“Tôi nói này ông Cố, ông là cha ruột của Tổng Hứa mà lại chẳng biết gì về con trai mình, còn định bắt cậu ấy quay lại học Nhất Trung? Người ngoài không biết còn tưởng ông cố ý sỉ nhục tôi đấy.”
Mắt ba Cố trợn to như chuông đồng, mẹ Cố cũng sửng sốt đến đơ người.
Ngay cả Cố Khuynh cũng nhìn tôi đầy kinh ngạc:
“Em… giỏi vậy sao?”
Tôi gật đầu, lười nói nhiều, tiếp tục ăn bánh ngọt, còn tiện tay đút cho Cố Khuynh một miếng.
“Chúng tôi… cũng mới tìm được Lưu Niên nên chưa kịp tìm hiểu kỹ.”
Ba Cố cười gượng gạo.
Nhưng ánh mắt nhìn tôi đã đầy tự hào.
Mẹ Cố nhìn tôi cũng dịu dàng hơn hẳn.
Tóm lại, tôi khỏi cần phải học ở đây nữa.
Nhưng đã đến rồi thì cũng tiện tay giúp Nhất Trung giải quyết vài vấn đề kỹ thuật.
Ba mẹ Cố theo sát suốt quá trình.
Một số học sinh nhận ra họ, chào hỏi xong, họ lập tức khoe tôi là con trai ruột, là người đến hướng dẫn đặc biệt của trường.
Tôi cũng nhìn thấy Cố Trạch vẫn đi lảng vảng phía xa, mặt tối sầm lại như muốn nuốt sống tôi.
Đến gần tối, tôi mới được “thả về”.
Trên đường về, tôi bị ba mẹ Cố kẹp giữa hai người, họ cũng không biết nên nói gì, chỉ là vẻ mặt toàn tự hào.
Tôi là kiểu người lười đến thối cả người, ngoài công việc ra thì không muốn mở miệng, liền nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng tôi cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn mình – vừa mở mắt đã bắt gặp ánh nhìn đầy oán độc của Cố Trạch.
Về đến nhà, ba mẹ Cố lập tức định gọi điện báo tin cho cả thế giới.
Tôi nhắc họ: có thể nói tôi là học sinh lớp thiếu niên, là người giỏi trong ngành tin học, nhưng đừng nói quá – vì chuyện này thuộc diện mật.
Họ hiểu ý, liền chạy đi gọi điện… khoe khắp nơi.
Tôi nằm bẹp trên sofa lướt điện thoại, Cố Khuynh ngồi cạnh tôi, thỉnh thoảng lại đút cho tôi ít đồ ngọt.
Cố Trạch mặt mũi âm u đi tới đi lui gần đó một lúc lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nói được lời nào.
Đến khi bữa tối chuẩn bị xong, chúng tôi vào bàn ăn.
Cố Trạch lập tức nói to:
“Ba mẹ, con nhất định cũng sẽ cố gắng trở nên xuất sắc như anh cả!”
9.
“Một mình anh con đã vào lớp thiếu niên từ năm mười một tuổi, còn con bây giờ đã mười tám rồi.”
Mẹ Cố nói có phần cay nghiệt:
“Cố Trạch, con phải hiểu rằng, đôi khi nỗ lực trước thiên phú… chẳng đáng một xu.”
Ô hay, giờ bà ấy không còn gọi là “A Trạch” nữa rồi.
Ba Cố cũng gật đầu:
“Con cứ cố gắng, nếu đậu được Thanh Hoa hay Bắc Đại thì tốt, còn nếu không đậu… cũng chẳng sao.”
Bọn họ đã không còn để tâm nữa.
Trước kia họ còn cần Cố Trạch để chống đỡ thể diện cho gia đình.
Nhưng bây giờ thì không cần nữa – bởi về bằng cấp hay năng lực, chẳng ai vượt qua được tôi.
Sắc mặt Cố Trạch tệ đến cực điểm, hai mắt đỏ rực, nhìn tôi như muốn phun lửa.
Ba Cố và mẹ cũng nhận ra điều đó.
“Cố Trạch, con nên biết rõ thân phận của mình.”
Ba Cố nhắc nhở.
Mẹ Cố cũng nói thêm:
“Nhà họ Cố giữ con lại, đã là nể tình rồi. Nếu con dám làm hại Lưu Niên, thì đừng trách ba mẹ không khách khí.”
Cố Trạch như chết lặng, nắm chặt con dao ăn, ánh mắt nhìn tôi đầy căm hận.
Đúng lúc ấy, cô giúp việc đang dọn món… bất ngờ rút ra một khẩu súng từ trong ngực áo.
Người giúp việc này mới được tuyển vào ba ngày trước.
Bởi vì bên trên đã biết tôi sẽ về nhà họ Cố, nên đã sớm sắp xếp.
Cô giúp việc chĩa thẳng súng vào Cố Trạch, lạnh lùng nói:
“Nếu tôi còn phát hiện cậu có địch ý với Tổng công trình sư, tôi sẽ lập tức bắn chết cậu.”
Ba Mẹ Cố sợ đến choáng váng, hoàn toàn không ngờ trong nhà lại có người bảo vệ tôi.
Cố Khuynh cũng hơi sợ, liền nép sát vào tôi hơn.
Tôi xua tay ra hiệu cho cô ấy lui xuống, rồi quay sang nhìn Cố Trạch:
“Cậu lo tôi quay về sẽ cướp đi tất cả những gì thuộc về cậu?”
“Nhưng thực tế là, có tôi hay không, chỉ cần xác nhận cậu không phải người của nhà họ Cố, thì cậu chẳng có liên quan gì đến tài sản của gia đình này cả.”
“Họ thà để tài sản rơi vào tay chi nhánh nhà họ Cố, cũng không để lại cho cậu. Đây là điều không thể thay đổi.”
“Tôi cũng không quan tâm đến tiền bạc – vì chúng ta theo đuổi những điều khác nhau.”
“Cuối cùng khuyên cậu một câu – đừng có nổi sát tâm với tôi, nếu không… cậu sẽ chết.”
“Trong biệt thự này không chỉ có người bảo vệ tôi, mà còn có cả tay súng bắn tỉa đang theo dõi từ xa.”
Tôi ngẫm nghĩ một chút, rồi nói thêm:
“À đúng rồi, có thể mọi người chưa biết: ba mẹ nuôi tôi không phải công nhân mỏ – mà cái mỏ than đó… là của họ. Tính ra thì, nhà tôi còn giàu hơn cả nhà họ Cố.”
Mấy lời tôi nói ra khiến cả nhà họ Cố cứng họng không nói nên lời.
Ba Cố ngạc nhiên hỏi:
“Vậy hôm đó con xuống mỏ làm gì?”
“Hệ thống an toàn của mỏ là do con thiết kế, hôm đó con xuống để kiểm tra.”
“Con lười đến thế, mọi người cũng thấy rõ rồi, làm sao mà đi khai thác mỏ cho được?”
Tôi cảm thấy bất lực.
Cố Trạch thì đột nhiên kích động nói:
“Ý anh là… cha mẹ ruột của tôi giàu có như vậy?!”
“Đúng thế.”
“Nhưng tôi nhắc cậu – chúng tôi còn có em trai em gái nữa.”
“Những gì thuộc về cậu, thì một xu cũng không thiếu. Nhưng thứ không thuộc về cậu – tôi khuyên tốt nhất là đừng tranh giành.”
Tôi nhắc nhở.
Bọn họ cứ tưởng tôi sống trong cảnh nghèo khổ.
Nhưng thực tế là, tôi lớn lên trong một gia đình cực kỳ giàu có và đầy yêu thương.
Cha mẹ nuôi luôn hết lòng với tôi, anh chị em cũng rất yêu quý tôi.
Chiếc thẻ tôi đưa cho Cố Khuynh… trong đó có đến vài trăm triệu, thật sự là tôi chưa từng thiếu tiền – càng không thiếu tình thương.
Cố Trạch im lặng hồi lâu, rồi đột nhiên đứng bật dậy:
“Tôi muốn về nhà ngay bây giờ!”
“Tùy cậu.”
Tôi sớm đã biết sẽ như vậy.
10.
Nửa tháng sau, tôi bị khẩn cấp triệu hồi trở lại đơn vị công tác.
Cố Khuynh được tôi chọn làm trợ lý sinh hoạt, vì thế cũng cùng tôi rời đi.
Trước khi đi, tôi quay về nhà cha mẹ nuôi một chuyến.
Cha mẹ nuôi trông không được vui. Sau khi hỏi, tôi mới biết hóa ra là do Cố Trạch quá nhiều toan tính – vừa mới trở về nhà đã mưu đồ tranh giành tài sản.
Thật ra hiện giờ tôi thấy có chút khó xử, vì nói đúng ra… đó đã không còn là việc nhà của tôi nữa.
Cha mẹ nuôi nhìn ra được sự khó xử của tôi, liền an ủi tôi đừng nghĩ nhiều. Họ nói, trong lòng họ, tôi vĩnh viễn là con trai ruột của họ.
Sau khi biết chuyện tôi và Cố Khuynh ở bên nhau, họ còn tặng lễ gặp mặt cho cô ấy.
Cha mẹ nuôi tôi vốn thẳng thắn, nên cứ thế tặng tiền và tài sản, khiến Cố Khuynh nhận đến choáng váng.
Trước khi rời đi, tôi lại nói chuyện với Cố Trạch một lần nữa – chủ yếu là cảnh cáo, yêu cầu cậu ta biết điều một chút.
Nhưng tôi nhìn ra được, tham vọng của cậu ta rất lớn, lại cực kỳ ích kỷ.
Dù vậy, tôi thực sự không còn thời gian quan tâm nữa – đêm hôm đó, tôi và Cố Khuynh đã rời đi.
Sau ba năm công tác, tôi và Cố Khuynh cuối cùng cũng được nghỉ phép.
Chúng tôi trở về nhà họ Cố, xem như chính thức nhận tổ quy tông.
Sau đó, hai bên gia đình tụ họp, bàn bạc chuyện cưới xin của chúng tôi.
Nhưng vì thân phận của tôi khá đặc biệt, nên hôn lễ tổ chức rất kín đáo, ngay cả họ hàng trong tộc cũng không mời.
Điều khiến tôi bất ngờ là… Cố Trạch nay đã trầm ổn hơn rất nhiều, không còn nhiều tính toán như trước nữa.
Hỏi kỹ mới biết – thì ra là em trai trong nhà cha mẹ nuôi tôi đã “dạy dỗ” cậu ta vài lần, khiến cậu ta ngoan ngoãn hẳn.
Con người sống trong môi trường nào, sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường đó. Nhà họ Cố quá thực dụng, chuyện gì cũng đặt lợi ích lên hàng đầu.
Cố Trạch lớn lên trong môi trường như thế, mới trở nên ích kỷ và vụ lợi.
Nhưng khi ở nhà cha mẹ nuôi tôi lâu dần, cậu ta cũng dần thay đổi.
Tôi và Cố Khuynh ở nhà chơi bảy ngày, rồi lại lên Bắc Kinh để báo cáo công việc.
Lẩn quẩn hơn ba tháng, chúng tôi quay trở lại đơn vị công tác.
Lại là mấy năm làm việc miệt mài.
Đến khi công trình sắp hoàn thành, Cố Khuynh mang thai – và tôi lại có được kỳ nghỉ tiếp theo trong đời.
Ngoại truyện
Cố Khuynh mang thai 6 tuần. Hứa Lưu Niên sắp mất trí.
Từ lúc bác sĩ đưa giấy siêu âm đến giờ, Hứa Lưu Niên như người mất hồn.
Lúc ăn cơm, anh nhìn quả trứng chiên như đang nhìn… biểu đồ mã hóa.
Lúc uống nước, cốc vẫn kề môi, nhưng nước thì đổ xuống cổ áo.
Cố Khuynh nhìn anh lần thứ ba, cuối cùng đặt bát xuống, hỏi:
“Anh đang bị sốc văn hóa à?”
Hứa Lưu Niên ngẩng đầu, giọng rất nhỏ:
“…Thật sự là có người, sắp gọi anh là ba?”
“Ừ.”
“…Anh có cần phải thi chứng chỉ ‘ba quốc gia’ không?”
“…Không.”
“…Vậy em có muốn anh… lập trình lại hệ thống điều hòa trong phòng sinh không?”
Cố Khuynh thở dài: “Anh có thể… ngừng làm thiên tài một hôm, làm người bình thường được không?”
Tối đó, Hứa Lưu Niên lặng lẽ mở máy tính.
Không lập trình. Không mã hóa.
Anh chỉ… tra Google:
“Làm sao để không khiến vợ có bầu buồn?”
“Thai phụ muốn ăn gì lúc 3 giờ sáng?”
“Mang thai mấy tuần thì bé sẽ biết nghe nhạc?”
“Có phải thiên tài thường dễ bị con ruột bắt nạt không?”
Một loạt cửa sổ mở ra.
Gần sáng, anh đóng máy lại, nằm nghiêng sang phía vợ, cẩn thận chạm tay vào bụng cô.
“…Bé con à, con phải nhớ… dù sau này con có thông minh hơn ba, thì vẫn phải… biết thương mẹ nhé.”
Cố Khuynh đang ngủ. Nhưng nước mắt khẽ thấm ướt gối.
Không phải vì mệt.
Chỉ là… đời này, có người lặng lẽ học cách yêu cô từng chút một.
Người ấy từng không cần tình thân, không cần tiền tài, chỉ cần cô không bị ép cưới, không phải sống vì ai khác.
Cô nghĩ, nếu con mình giống anh — thì tốt.
Còn nếu không giống?
Cô vẫn sẽ nói với nó mỗi ngày:
“Ba con từng đi một vòng thế giới, cuối cùng cũng chọn ở bên mẹ.”
[Toàn văn hoàn]