Gần đây kim chủ của tôi thất tình, ngày nào cũng lên Moments đặt câu hỏi:
【Mấy ngày nay cô ấy cứ thở dài mãi, chẳng lẽ tôi thể hiện tệ vậy sao? Có nên tăng cường luyện tập thể hình không?】
【Dạo này cô ấy cứ nhìn điện thoại cười mãi, chẳng lẽ bên ngoài có “chó” rồi à?】
【Biểu hiện của một người phụ nữ khi không còn yêu là gì? Tôi nên làm gì bây giờ?】
Tôi bực bội trả lời: 【Tôi cũng sẽ như anh, đi hỏi khắp nơi vậy.】
Giây tiếp theo, trong phòng làm việc vang lên tiếng khóc rống như bình nước sôi sục sôi.
1
Kim chủ của tôi – Chu Độ – thất tình rồi.
Tôi giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục ra sức tiêu tiền của anh ta.
Gần đây Chu Độ vừa trúng tiếng sét ái tình với một cô gái, vì thế ngày nào cũng đi sớm về muộn.
Dựa vào nhan sắc, tài sản và địa vị xã hội của anh ta, muốn theo đuổi một ai đó thực sự dễ như trở bàn tay.
Tôi lúc nào cũng trong tình trạng cận kề nguy cơ mất việc.
Thời buổi này kiếm việc không dễ, làm xong “phi vụ” của Chu Độ là tôi có thể tích góp đủ tám mươi triệu, rút khỏi mối quan hệ tay ba rối rắm này rồi.
Đếm lại số dư trong tài khoản ngân hàng, tôi không kìm được mà nhe răng cười rạng rỡ.
“Lại đang nhìn anh ta hả?”
Ngẩng đầu lên, ánh mắt u uẩn của Chu Độ từ trên lầu nhìn xuống tôi.
Người đàn ông ấy vai rộng chân dài, ngũ quan sắc sảo, làn da trắng lạnh lẽo. Dưới đuôi mắt phải có một nốt ruồi son, vẻ lạnh lùng kiềm chế xen lẫn gợi cảm khiến người ta không thể rời mắt.
Đuôi mắt còn hơi đỏ vì vừa khóc, bộ vest đặt may trên người anh ta khiến ngay cả người mẫu hàng đầu của hội quán cũng phải lu mờ.
Tôi hoàn toàn không thể rời mắt.
“À… ừ, đúng rồi.”
Giọng Chu Độ khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào nơi sống mũi.
“Hắn ta khiến em thích đến vậy sao?”
Ý anh là tiền ấy hả?
“Dĩ nhiên rồi, ai mà chẳng thích chứ?”
Tôi còn bổ sung: “Thích đến phát cuồng luôn ấy.”
Mắt Chu Độ hình như càng đỏ hơn.
Anh im lặng.
Đột nhiên Chu Độ móc điện thoại ra, chuyển khoản cho tôi.
“Vậy còn bây giờ thì sao?”
Tôi nhìn số dư trong tài khoản cứ thế tăng vọt.
Lập tức ngoan ngoãn, không hề do dự đổi giọng:
“Đương nhiên là anh rồi, cục cưng yêu dấu.”
Chu Độ lúc này mới hài lòng.
Anh xuống lầu, ngồi sát bên tôi.
Chu Độ mím môi, kéo tay tôi nhét vào trong áo anh.
Cảm giác ấm nóng rắn chắc nơi cơ bụng khiến tôi không kìm được mà sờ thêm vài cái.
Đúng là cơ bắp rắn chắc hơn trước thật.
Giọng Chu Độ trầm thấp, nhiệt độ nơi bụng dưới cũng ngày càng bỏng rẫy.
“Thích không?”
Tôi nuốt nước bọt, gật đầu.
Tư thế của Chu Độ lúc này khiến tim tôi loạn nhịp dữ dội.
Tôi ngẩng đầu, nâng cằm anh lên, hôn thẳng vào môi anh.
Chu Độ cũng không chịu thua, lập tức đáp lại nụ hôn một cách nồng nhiệt.
Anh nắm lấy tay tôi, dần dần đưa xuống dưới.
Hôn một hồi, tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai.
Chu Độ uống thuốc à? Sao hôm nay mãnh liệt thế?!
2
Tôi kiệt sức nằm trên giường, trầm tư suy ngẫm về cuộc đời.
Lông mi dưới của Chu Độ còn ướt đẫm, đọng lại vài giọt nước nhỏ.
Ồ.
Vừa rồi anh ấy không nhịn được, lại khóc một trận nữa.
Bộ dạng ấy… lại khiến người ta thương xót đến lạ.
Tôi gối đầu lên cánh tay rắn chắc của Chu Độ, chợt nghĩ: sau này dù có tiền thì cũng khó mà “đặt được” một con vịt cực phẩm như thế này, không kìm được thở dài một tiếng.
Toàn thân Chu Độ lập tức cứng đờ.
Đôi môi đẹp đẽ tức khắc mím chặt lại.
Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó, vẻ mặt đầy hoài nghi cuộc sống.
Suy tư. Tuyệt vọng. Sụp đổ.
Chu Độ cũng không còn ôm tôi nũng nịu mùi mẫn nữa.
Anh lập tức đẩy tôi ra, đi thẳng vào phòng tắm.
Từ phòng tắm vang lên tiếng nước chảy rào rào.
Đúng lúc đó, điện thoại vang lên tiếng thông báo.
Tôi đã theo dõi tài khoản của Chu Độ, thấy anh trả lời một bình luận của cư dân mạng.
【Tôi vừa thử loại “thần dược” mà mọi người bình luận, chẳng lẽ còn trẻ thế này mà đã không được rồi sao?】
Bên dưới có người đề xuất anh đi thẩm mỹ viện làm liệu trình.
Chu Độ trả lời rất nhanh:
【Liệu trình này đáng tin không?】
Tôi lo anh bị lừa, quyết tâm phải khích lệ anh một chút.
Trong lòng dâng lên vị chua chát, xem ra Chu Độ thật sự thích cô ta đến mức dùng tôi làm chuột bạch thử thuốc.
Chu Độ tắm xong bước ra, bên hông chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm.
Lông mày cụp xuống, vẻ mặt bị đả kích nặng nề.
“Cục cưng à.”
“Thật ra…”
Tôi cố gắng kiểm soát ánh mắt nóng rực đang lén nhìn cơ bụng anh, khó khăn nuốt nước bọt.
“Vừa rồi anh thể hiện rất tuyệt đấy.”
Đôi mắt Chu Độ bỗng sáng lên như một chú cún con, chỉ thiếu điều đuôi vẫy thành cánh quạt.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Làm kim tiểu điểu (chim hoàng yến trong lồng vàng) đúng là không dễ chút nào.
Phải vắt hết óc mà bảo vệ lòng tự tôn của kim chủ nữa chứ.
3
Chu Độ vừa nhận một cuộc điện thoại đã vội vàng thay đồ đi làm.
Vài hôm trước tôi mới nhận được một tin tình báo:
Người mà Chu Độ thầm thương đang làm việc ngay tại công ty anh ấy.
Cổ họng tôi chợt dâng lên vị đắng.
Tôi nhắc nhở bản thân rằng, giữa tôi và Chu Độ chỉ là mối quan hệ công việc – nhận tiền làm việc.
Đợi đến khi anh ấy theo đuổi được tình yêu đích thực, tôi nhất định phải rút lui trong danh dự.
Để có thể rút lui toàn vẹn, tôi cũng không thể buông bỏ sự nghiệp của mình.
Sau khi Chu Độ rời nhà không lâu, tôi lái xe đến studio của mình.
Trước khi gặp Chu Độ, tôi chỉ là một diễn viên tốt nghiệp chính quy nhưng mãi lẹt đẹt ở tuyến mười tám.
Không nổi mà cũng chẳng chìm hẳn, chỉ đủ sống lây lất giữa đói khổ và kiệt sức.
Việc chọn Chu Độ, thực ra là vì anh ta đẹp trai, giàu có, tính cách lại tốt.
Quan trọng nhất là anh cực kỳ hào phóng với tôi, tiêu tiền cho tôi không tiếc tay.
Phải nói là phần “phần cứng” cũng quá xuất sắc, đúng là nhặt được bảo vật.
Mấy năm gần đây tôi gặp thời, dùng tiền đầu tư vào vài bộ phim ngắn, bộ nào cũng thành hit.
Tôi đã thành công mở được studio riêng.
Hôm nay đến đây là để bàn việc hợp tác lâu dài với vài diễn viên.
Nam thanh nữ tú ngồi thành một hàng dài, tạo thành một khung cảnh đẹp mắt.
Phụ nữ một khi đã dốc tâm vào sự nghiệp thì đàn ông các kiểu nhanh chóng bị vứt ra sau đầu.
Đến khi tôi nhìn lại điện thoại thì thấy Chu Độ đã nhắn mấy tin:
【Hôm nay anh không có việc gì nên tan ca sớm.】
Anh ấy gửi thêm một tấm ảnh đang ở siêu thị.
【Tối nay em muốn ăn gì?】
【Cơm nấu xong rồi.】
Ảnh kèm theo là bữa cơm Chu Độ vừa nấu.
Thời gian gửi tin nhắn đã là hơn một tiếng trước.
Tối nay là tiệc mừng công của studio, xét cả tình lẫn lý, tôi bắt buộc phải tham gia.
Tôi nhắn lại cho Chu Độ, nói rằng tối nay có việc, không thể về nhà ăn cơm.
Anh ấy trả lời rất nhanh:
【Không sao, công ty đột xuất có việc, anh cũng không ăn ở nhà nữa.】
【Lát nữa em xong thì anh đến đón nhé?】
Tôi nhìn sang bên cạnh, các đồng nghiệp đang thảo luận sôi nổi xem sau tiệc sẽ kéo nhau đi đâu tiếp.
Là một “chim hoàng yến” biết điều, tôi không có gan làm mình làm mẩy, bắt kim chủ phải đích thân đến đón mình giữa đêm.
【Tối nay chắc về muộn một chút, em đặt tài xế riêng là được rồi.】
Chu Độ không trả lời nữa.
Quả nhiên chỉ là hỏi cho có lệ.
Đồng nghiệp sắp xếp cho vài diễn viên lên xe tôi.
Tôi tắt màn hình điện thoại, bước đến mở cửa xe cho họ.