4
Trong chiếc xe sang màu đen đậu bên kia đường,
Chu Độ nhìn nam diễn viên điển trai bước lên xe của “bạn gái” mình.
Anh muốn lao ra chất vấn, nhưng lại sợ cô nhân cơ hội ấy mà nói lời chia tay.
“Chu Độ, tôi chán anh rồi, chúng ta chia tay trong hòa bình đi.”
Ít nhất hiện giờ, anh vẫn còn giữ được danh phận “chính cung”, phải không?
Người phụ nữ trong nhà dù chơi khuya thế nào thì cuối cùng cũng sẽ quay về nhà thôi.
Anh không ngừng tự trấn an bản thân.
Chu Độ run rẩy tìm hộp thuốc lá trong ngăn chứa đồ, bật lửa lên châm.
Ngọn lửa đỏ rực soi rõ ngọn lửa ghen tuông trong đáy mắt anh, lúc sáng lúc tối.
Như muốn thiêu rụi anh.
Ngay khi lửa sắp chạm vào điếu thuốc, anh đột ngột dập tắt.
Vì cô không thích mùi thuốc lá.
Chu Độ thầm nghĩ.
Anh đã mất đi sức hấp dẫn trong mắt cô rồi, không thể để cô càng thêm chán ghét mình nữa.
Chỉ cần đêm nay cô vẫn chịu về nhà, anh sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Trong xe vang lên tiếng nấc nghẹn ngào đầy kìm nén.
Khi Chu Độ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe của mình phản chiếu trong gương chiếu hậu.
Chiếc cà vạt bị kéo lệch lạc, càng khiến anh trông tiều tụy và u ám, cả người toát lên vẻ tuyệt vọng.
Anh tủi thân hít mũi một cái, nhẹ nhàng đạp ga, lặng lẽ bám theo.
5
Sau tiệc mừng công, có người đề nghị đến một quán bar nổi tiếng mới khai trương gần đây.
Không khí giữa các nhân viên trong studio rất tốt, tôi ngồi một bên lặng lẽ uống rượu, khéo léo từ chối hết lời mời này đến lời mời khác.
Màn hình điện thoại sáng lên, tôi liếc nhìn một cái.
Không phải tin nhắn từ Chu Độ.
Tôi bật cười giễu chính mình.
Giờ này chắc Chu Độ đang bận lấy lòng “crush” của anh ta, làm gì có thời gian nhắn cho tôi.
Thực ra, khi tôi và Chu Độ mới bên nhau, cũng từng trải qua thời kỳ nồng nhiệt.
Lúc anh theo đuổi tôi, những màn tỏ tình lãng mạn, hoành tráng cứ lần lượt xuất hiện.
Khi đó tôi vẫn chỉ là một diễn viên quần chúng, dù cảnh quay kéo dài đến khuya, Chu Độ luôn chờ bên ngoài đưa tôi về.
Sáng hôm sau, anh lại đưa đến cho tôi một bát cháo nóng hổi.
Tôi từng nghĩ đó chỉ là món ăn vặt anh tiện tay mua từ quán ven đường, hoặc do người giúp việc nhà anh chuẩn bị.
Cho đến một lần, khi anh lái xe, tôi vô tình nhìn thấy bàn tay phải đầy vết bỏng và sẹo của anh.
Tôi truy hỏi anh bị thương từ khi nào.
Chu Độ chỉ cười ngây ngô, không đáp.
Tôi biết giữa chúng tôi có khoảng cách quá lớn, nhưng vẫn không kìm được mà đắm chìm.
Cuối cùng, tôi đã nhận lời anh.
Nhưng rất nhanh sau đó, nhà họ Chu đã phát hiện ra mối quan hệ của chúng tôi.
Bà cô của Chu Độ tìm đến tôi, thẳng thừng đập tan mọi ảo tưởng trong tôi:
“Cha mẹ của Chu Độ đều là nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh, cô họ Tần à, nhà cô bình thường, sự nghiệp cũng chẳng có gì nổi bật, họ sẽ không bao giờ chấp nhận cô làm con dâu.”
“Chu Độ nhà chúng tôi, từ bé đến lớn mỹ nhân nào mà chưa gặp qua? Cô nhiều lắm chỉ là con chim nhỏ mà nó nuôi trong lồng, chỉ là giao dịch tiền bạc và sắc đẹp. Cô nên hiểu vị trí của mình, biết điều một chút.”
Sau khi bà ta buông lời, tài khoản ngân hàng của tôi liền nhận được một khoản tiền lớn từ Chu Độ.
Bong bóng tình yêu, dưới ánh nắng gay gắt, vỡ tan từng mảnh.
Thì ra, trong lòng Chu Độ, tôi cũng chỉ là một con chim hoàng yến.
Cũng từ ngày hôm đó, tôi giấu đi tình cảm dành cho Chu Độ, chuẩn bị sẵn sàng để rời đi bất cứ lúc nào.
6
Đèn trong nhà vẫn sáng.
Nhưng trong phòng ngủ không thấy bóng dáng Chu Độ.
Tôi bước đến gần thư phòng, liền nghe thấy tiếng nức nở nghẹn ngào của anh.
Chu Độ – người đàn ông có giọng nói quyến rũ đến vậy – chẳng hiểu sao khi khóc lại giống như một… con trâu nước tuyệt vọng.
“Em ơi, anh thật sự hết cách rồi.”
“Cô ấy hình như có… có ‘chó’ bên ngoài rồi, anh hỏi em có biết không hả?”
“Bây giờ anh còn phải giả vờ như không biết, nếu cô ấy mà biết anh biết thì bọn anh xong rồi!!!”
“Không được yêu mới là tiểu tam.”
“Anh không muốn làm tiểu tam đâu, em mau nghĩ cách giúp anh đi hu hu hu—”
Tiếng khóc của Chu Độ càng lúc càng lớn, có chiều hướng phát triển thành tiếng rít của ấm nước sôi.
Tôi đứng ngoài cửa, lòng ngổn ngang trăm mối.
Một mặt, tôi rõ ràng biết người khiến Chu Độ đau khổ đến thế không phải là tôi.
Mặt khác, tôi cũng hiểu rằng mình chẳng có tư cách hay nghĩa vụ gì để an ủi anh.
Cửa thư phòng… tiến cũng không được, lùi cũng chẳng xong.
Đúng lúc đó, điện thoại tôi lại hiện lên tin nhắn nặc danh.
Là ảnh chụp Chu Độ và một cô gái lạ đang thân mật bên nhau.
Trong ảnh, ánh mắt Chu Độ tràn đầy cưng chiều, cô gái cười rạng rỡ. Hai người trông thật xứng đôi.
Từng có lúc, ánh mắt dịu dàng ấy cũng đã từng hướng về phía tôi.
Tay tôi run lên, cứ liên tục chuyển qua lại giữa hàng tá ứng dụng trên điện thoại.
Đầu óc tôi rối bời như một nồi cháo thiu.
Tối nay, chắc Chu Độ không cần phải ôm tôi ngủ nữa rồi.
Tôi thấy choáng váng, bước từng bước xiêu vẹo về phía phòng ngủ dành cho khách.
“Cạch” – cánh cửa thư phòng bật mở.
Trong hành lang lờ mờ ánh sáng, đôi mắt của Chu Độ – vừa mới rửa qua nước – trông càng sáng long lanh.
“Bảo… bảo bối, em về rồi.”
“Em có đói không? Anh nấu bữa khuya cho em nhé?”
Tôi suýt nữa theo thói quen mà gật đầu.
Nhưng ánh mắt tôi dừng lại ở đuôi mắt đỏ hoe của Chu Độ.
Lý trí nói với tôi: không thể tiếp tục chìm đắm nữa.
Khi nhìn anh lần nữa, trong lòng tôi đã có quyết định.
Tôi nói chậm rãi, từng chữ một rõ ràng:
“Chu Độ, chúng ta ngủ riêng đi.”
Chu Độ toàn thân chấn động, ánh mắt tràn đầy không thể tin nổi nhìn tôi.
Cơ thể cao lớn chao đảo như sắp đổ, sống lưng vốn luôn thẳng tắp chợt khom xuống đầy mệt mỏi.
Một lúc lâu sau, anh mới run giọng, cất tiếng rất nhỏ:
“Tại sao?”
“Chúng ta như thế này… không hợp.”
Một cơn đau âm ỉ nhói lên trong tim tôi.
Nói xong câu đó, tôi vội vã đẩy cửa bước vào phòng ngủ dành cho khách.
Cắt đứt hoàn toàn ánh nhìn của Chu Độ vẫn đang đứng trong hành lang phía sau.
7
Không còn “gối ôm hình người” Chu Độ, tôi lăn qua lộn lại mãi mà không sao ngủ được.
Nhiệt độ và độ ẩm trong phòng điều chỉnh kiểu gì cũng không giống như tôi quen thuộc.
Bộ chăn ga gối đệm trong phòng khách thì thô ráp, hoàn toàn không thể so sánh với hàng Ý mà Chu Độ mang về sau chuyến công tác.
Nhận ra mình đang phụ thuộc toàn diện vào Chu Độ, tôi bỗng mở bừng mắt.
Hay là… chuyển ra ngoài sống trước để tập làm quen?
Cửa phòng bỗng bị đẩy ra.
Ánh đèn vàng ấm áp từ hành lang hắt vào.
Một bàn tay không ngừng thao tác trên bảng điều khiển nhiệt độ ở cửa.
Sau vài tiếng “bíp bíp”, điều hòa bắt đầu hoạt động bình thường.
Tôi chờ mãi, mà Chu Độ chẳng có vẻ gì là định rời đi.
Tôi ngồi bật dậy, đối mặt với Chu Độ – người đang mặc đồ ngủ, ôm theo gối, đứng sững trước mặt.
Chu Độ chẳng nói chẳng rằng, chui thẳng vào chăn tôi.
Tôi: ???
“Chu Độ.”
“Đừng làm ồn, anh đang mộng du.”
Vừa nói, anh vừa tự nhiên kéo tôi vào lòng.
Tôi gỡ tay anh khỏi eo mình.
Tốt thôi.
Tôi có thể quay lại phòng ngủ chính để ngủ thoải mái hơn.
Bị Chu Độ làm cho cả người khó chịu, tôi càng không ngủ nổi nữa.
Tôi lôi vali ra, bắt đầu thu dọn đồ dùng cá nhân.
Chỉ sau khi tiêu hao hết sức lực, cơn buồn ngủ mới dần kéo đến.
Tôi chìm vào giấc ngủ nặng nề.
8
Sáng sớm thức dậy, chiếc vali đang mở bên giường không cánh mà bay.
Sau khi đặt xe chuyển nhà, tôi mới xuống lầu.
Lẽ ra giờ này Chu Độ phải đi làm rồi, thế mà anh vẫn ngồi lạnh lùng trên ghế sofa, đeo kính râm, xem tin tức tài chính.
Bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn: trứng ốp la hình trái tim, hai lát bánh mì nướng giòn và sữa đậu nành.
Tôi không giống như thường ngày, ngồi xuống ăn sáng.
Mà xoay người, gượng gạo nở một nụ cười, mở lời từ biệt.
“Chu Độ, em sắp chuyển ra ngoài ở rồi. Cảm ơn anh đã chăm sóc em trong thời gian qua.”
Chu Độ bật dậy như lò xo, kính râm rơi xuống đất, để lộ đôi mắt hơi đỏ hoe.
“Không được!”
Tôi nhìn anh một cách khó hiểu.
Chúng ta đã đi đến mức này rồi.
Anh còn níu kéo cái gì nữa?
“Dù gì cũng chẳng còn tình cảm, sớm quen dần sẽ tốt cho cả hai.”
Vẻ lạnh lùng của Chu Độ không còn gượng nổi nữa.
Anh uể oải ngồi sụp xuống sofa, miệng lẩm bẩm như người mất hồn:
“Không còn tình cảm sao…”
Cả người anh như bị mây đen bao phủ, khí chất ưu việt giờ trông ảm đạm đến tội.
Tôi giả vờ vui vẻ: “Mối quan hệ này vốn dĩ đã sai ngay từ đầu, sớm thoát ra cũng tốt mà.”
“Sai lầm… Cô ấy nói tôi là sai lầm…”