Chu Độ lặp đi lặp lại trong miệng, như phi tần điên dại bị nhốt trong lãnh cung.
Quả nhiên, yêu không được làm người ta phát điên.

Tôi lắc đầu, lên lầu thu dọn hành lý.
Lần này vali không còn “biến mất kỳ lạ” nữa.
Chỉ là… thang máy đột nhiên mất điện không hoạt động.

Tôi nhìn cầu thang xoắn ốc trong biệt thự, rồi lại nhìn hai chiếc vali to đùng, cảm thấy trời đất quay cuồng.

“Bảo bối, để anh giúp em chuyển đồ nhé.”
Nói rồi, Chu Độ cởi áo vest, lộ ra chiếc sơ mi trắng ôm sát cơ thể đến mức quá đáng.
Khi anh gồng tay nhấc vali, phần vai và ngực phồng lên rõ rệt.

Tôi không khỏi nhớ đến khoảng thời gian Chu Độ cuồng tập cơ bụng và chân, rồi cứ bắt tôi phải “kiểm tra thành quả”.
Mỗi lần tôi định lên tiếng kêu dừng, Chu Độ lại dùng những nụ hôn dày đặc bịt miệng tôi.
Hôn mãi không dứt.
Cho đến khi cổ họng khàn đặc, tôi vẫn không thể khiến anh dừng lại.

Chu Độ giữ nhịp thở đều đặn, xách hai chiếc vali xuống tầng trệt nhẹ như không.
Tôi tiếc nuối thu lại ánh mắt.

Chu Độ có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Tôi cố kìm lòng, đưa lại áo vest cho anh.

“Mặc vào đi, kẻo lạnh.”
Mắt Chu Độ sáng lên: “Bảo bối, em vẫn quan tâm đến anh.”

Anh cẩn trọng, đầy hy vọng hỏi:
“Em có thể đừng…”

Chữ “đi” còn chưa thốt ra, xe tôi đặt đã tới nơi.
Tôi đẩy vali đi.

Chu Độ không bước theo.
Tôi quay đầu, muốn tranh thủ ngắm thân hình và gương mặt anh thêm một lần cuối.

Nhưng anh đã biến mất khỏi nơi đó.
Tim tôi chợt lạnh như con dao dùng mười năm để mổ cá.

“Chú ơi, mình đi thôi.”

9

Tôi dự định chuyển vào căn hộ gần studio.
Đây là ngôi nhà đầu tiên tôi mua bằng số tiền tôi tự kiếm được.
Là bất động sản của một người bạn Chu Độ, họ đã cho tôi mức giá ưu đãi nhất.

Khi thang máy mở ra, Chu Độ đang đứng trước cửa căn hộ, đeo kính râm.
Phía sau anh còn có mấy vệ sĩ đi theo.

Thấy tôi nhướng mày nhìn, anh khẽ nói nhỏ:
“Anh sợ em ngủ không quen, nên mang luôn cái giường từ nhà đến.”
“Chăn ga gối nệm anh cũng giặt sạch mang theo rồi.”
“Có phải em quên mang thứ gì không…?”

Tôi xác nhận mình không quên gì cả.
Có lỡ quên cũng không sao, mua lại được mà.
Tôi khoát tay, ý bảo anh có thể đi được rồi.

Chu Độ như tượng đá, đứng yên không nhúc nhích.
Tôi suy nghĩ một lúc, cảm thấy nên nói rõ với anh thì hơn.

“Chu Độ, chúng ta đã chia tay rồi.”
“Anh yên tâm, tôi không phải kiểu người quay đầu. Một khi đã quyết định thì sẽ không vướng bận nữa.
Cách xử lý như thế này tốt cho cả tôi, anh, và… cô ấy.
Tôi tin anh cũng nghĩ như vậy, đúng không?”

Đồng tử Chu Độ co rút, cả người run lên.
Anh cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt đau đớn như người chồng tuyệt vọng bị bỏ rơi.

“Hắn sao?”
“Em biết hết rồi à?”

Tôi gật đầu.
Chu Độ trở nên ủ rũ, giọng nói cũng yếu đi.

“Được thôi.”
“Cứ thế đi… Anh không làm tiểu tam nữa.”

Nói xong, anh sải bước dài như chạy trốn, bỏ đi mất.
Tôi: ?

10

Hôm sau, tôi bị cuộc gọi của trợ lý đánh thức.
“Chị ơi, trước cửa studio chất đầy hoa.”

Tôi đã quen với việc fan cuồng của các diễn viên gửi hoa đến studio, nên chỉ thản nhiên nói:
“Ừ, em xử lý giúp chị đi.”

Trợ lý có vẻ do dự:
“Nhưng lần này là do người theo đuổi chị gửi.”
“Người ký tên trên tất cả bó hoa đều là một người – Chu Yến.”

Tôi nghĩ mãi cũng không nhớ nổi mình có quen ai tên Chu Yến.
Trợ lý lại gửi cho tôi thông tin liên lạc của Chu Yến.

“Anh ấy nói muốn bàn chuyện hợp tác với studio.”

Tôi nhìn ảnh đại diện, xác nhận không có trong danh sách bạn bè.
Chỉ có một tấm ảnh đời thường, mà lông mày và mắt có phần giống Chu Độ.

Nhưng anh trai Chu Độ chuyên quản lý mảng kinh doanh quốc tế, hiếm khi ở trong nước.
Hai người cũng không có khí chất giống nhau.

Tôi tạm gác nghi ngờ lại.

Sau vài lần liên lạc, tôi xác nhận Chu Yến thật sự có ý muốn đầu tư vào studio nhỏ của tôi.
Thế là hẹn anh ta đến studio bàn chuyện hợp tác.

Chu Yến đến rất nhanh, chưa đầy một tiếng sau đã có mặt.
Nhưng lại đeo khẩu trang, kính râm, đội mũ kín mít.

Giọng anh ta nghẹt mũi, nói là bị cảm, sợ lây cho người khác.
Phong cách ăn mặc rất thời thượng, không giống kiểu cổ hủ cứng nhắc như Chu Độ.

Nhưng ánh mắt khi nhìn tôi thì u tối khó lường, giống như hơi ẩm oi bức của ngày nồm – dính nhớp và đầy áp lực.

Trực giác mách bảo tôi: tôi và “Chu Yến” này chắc chắn từng gặp nhau.

Linh cảm càng lúc càng rõ rệt.
Chu Độ mỗi lần nói dối đều vô thức siết chặt tay vào lòng bàn tay.

Ngay khoảnh khắc anh bước vào phòng họp, tôi khóa trái cửa lại.
Nhìn thẳng vào anh, lạnh giọng:

“Chu Độ.”

Anh cứng đờ người, lập tức bịt kín khẩu trang.
Tôi giật mũ và kính râm xuống.
Lộ ra mái tóc rối và đôi mắt đào hoa ngập nước quen thuộc kia của Chu Độ.

Giọng anh khàn khàn, cố tình nói mơ hồ:
“Cô Tần, tôi không biết cô đang gọi ai.”

Tôi không khách sáo:
“Chúng ta đã chia tay trong hòa bình rồi.”

“Anh là Chu Yến mà, bảo bối.”

Tôi: “…”

Cạn lời.
Sao lại không hiểu tiếng người vậy trời?

“Chu Độ, cuộc sống hiện tại của tôi rất ổn. Tôi không muốn bị cuốn vào mớ hỗn loạn nhà giàu của các người.”
“Nếu anh còn quấn lấy tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát.”
“Bên cạnh anh đã có một cô gái tốt. Anh nên trân trọng, đừng dùng tôi để khiến cô ấy ghen.”
“Đừng đẩy người mình yêu ra xa thêm nữa.”

Chu Độ sững người.
Chu Độ bắt đầu suy nghĩ.
Chu Độ bỗng hiểu ra điều gì đó.

“Oan quá mà! Xin bảo bối đại nhân minh xét, bên anh ngay cả một con muỗi cái cũng không có!! Trời xanh xin chứng giám!!”
“Đúng là có người muốn giới thiệu đối tượng kết hôn cho anh, nhưng em yên tâm, anh từ chối hết rồi. Anh sẽ không để các cô ấy hiểu lầm.”
“Anh là người có đạo đức của đàn ông!”

Càng nói, Chu Độ càng yếu thế, giọng ngày càng nhỏ.

“Nếu thật sự không được…”
“Anh nguyện ý làm tiểu tam.”

Tôi còn nhớ rất rõ, hôm qua có người hùng hồn tuyên bố: “Cứ thế đi, anh không làm tiểu tam đâu.”

Tôi lặp lại nguyên văn câu đó.
Chu Độ quýnh lên:

“Hiện tại anh là anh trai – Chu Yến.”
“Chu Yến có thể làm tiểu tam!”
“Gâu!”

“Còn có thể làm cún con nữa.”

11

Tôi đã đuổi Chu Độ ra ngoài.
Bằng chứng cho thấy anh ta để cô gái mình thích ở bên cạnh vẫn còn nằm trong điện thoại tôi.
Cho dù anh chưa có hành động nào vượt giới hạn, tôi vẫn không thể chịu đựng nổi một mối quan hệ đã bị pha tạp cảm xúc.

Tôi xốc lại tinh thần, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Đến khi ngẩng lên khỏi đống việc, đã lỡ mất giờ ăn trưa.
Xuống nhà hàng dưới tầng ăn uống, tôi cứ có cảm giác có ánh mắt đang dõi theo mình.

Tôi không thích bị làm phiền khi ăn.
Khi tôi ăn xong, ngẩng đầu lên thì thấy một cô gái trẻ đứng trước mặt.
Khuôn mặt của cô giống hệt trong những bức ảnh mà tôi từng thấy trong tin nhắn.
Cô chính là cô gái mà Chu Độ thích.

Tim tôi như bị siết chặt.

“Chào chị dâu, em là em họ của Chu Độ – Tô Dạng.”

“Tần Thính Lam.”
Tôi bất chợt thả lỏng, nở một nụ cười thân thiện với cô ấy.

Tô Dạng tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện.
“Chu Độ cái đồ chó ấy nhờ em đến giải thích với chị. Hắn còn nói nếu em chịu đi thì sẽ giới thiệu cho em mười người mẫu nam hàng đầu… Nhưng mà nói thật…”

“Chị dâu xinh đến mức em thấy là Chu cẩu trèo cao đấy. Hay là chị đến với em đi, em sẵn sàng chia cho chị mười mẫu nam đó.”

Tô Dạng ngồi trước mặt vẫn thao thao bất tuyệt.
Tôi tin cô là em họ Chu Độ thật.
Mức độ trừu tượng và nói nhiều, đúng là đúc ra từ cùng một khuôn với Chu Độ.

Tôi lấy điện thoại ra, gửi cho Chu Độ một con số “1” trên WeChat.
Chu Độ ngửi thấy “mùi” liền lập tức trả lời lại.

Tôi hẹn anh một thời gian để gặp mặt nói chuyện.
Nhưng chưa đến lúc hẹn, thì studio lại xảy ra sự cố.

Nam chính và đạo diễn bất đồng quan điểm, đột ngột bỏ vai, còn đòi gặp tôi cho bằng được.
Cả đoàn phim tê liệt, mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày lỗ vốn.

Tôi phải đi công tác gấp để giải quyết vụ việc.
Sau khi nói rõ với Chu Độ, tôi lên chuyến bay tới Hải Thành.