18
Nhật ký dừng lại ở đó.
Giữa những trang trắng trống trải, chỉ lặp đi lặp lại một cái tên:
Ôn Phối Thư.
Ôn Phối Thư.
…
Một quyển sổ mỏng thôi, nhưng đã ghi lại trọn vẹn mối tình thầm kín suốt thời đại học của Cố Sâm Nam.
Tôi lật đến trang cuối, thấy có một dòng chữ:
“Người ấy không phải ánh trăng của tôi, ánh trăng ấy cũng chưa từng chiếu lên tôi. Nhưng yêu ánh trăng… là số mệnh của tôi.”
Nét chữ rắn rỏi, rõ ràng, không còn phóng khoáng bừa bãi như trước đó.
Có lẽ là viết sau này.
Tôi cầm quyển nhật ký, ngồi xuống sofa, thật lâu không hoàn hồn lại được.
Thì ra… từ sớm như vậy, chúng tôi đã gặp nhau rồi.
19
Cố Sâm Nam biến mất rất triệt để.
Không nghe điện thoại, không trả lời WeChat.
Lần này đúng là có bản lĩnh thật rồi.
Theo đúng công thức tiểu thuyết, bước tiếp theo chắc đến lượt tôi “đuổi theo chồng đến tận lò thiêu” chứ gì?
Tôi không đuổi.
20
Thôi được rồi, đuổi một chút cũng được.
Vừa hay công ty có việc cần thương thảo ở Úc, tôi quyết định đích thân đi một chuyến.
Không biết là do đi đường mệt hay không hợp khí hậu, tôi bị sốt cao hai ngày liền.
Đến ngày thứ ba, trong một bữa tiệc, tôi gặp lại Cố Sâm Nam.
Anh đã không còn là dáng vẻ lười nhác ngày thường, mà là một người đàn ông điềm tĩnh, trầm ổn, đứng giữa đám đông với phong thái quý phái trong từng ánh mắt cử chỉ.
Âm nhạc ồn ào, tiếng cười nói rộn ràng.
Tôi chỉ liếc nhìn từ xa một cái rồi quay người rời đi.
Mới đi được vài bước, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân vội vã.
Tôi khẽ nhếch môi, âm thầm đếm ngược trong đầu:
-
2.
1.
Sau đó liền bị người ta kéo mạnh vào một góc hành lang.
Cố Sâm Nam đẩy tôi dựa vào tường, cúi đầu cắn lên vai tôi một cái:
– “Em hay thật đấy, chơi đùa tình cảm của tôi thì thôi đi, lại còn ăn cắp cả sticker của tôi nữa.”
Anh nói là mấy cái tin nhắn tôi gửi cho anh sau khi anh biến mất — toàn là sticker anh từng dùng.
Trước kia tôi thấy mấy cái đó ngớ ngẩn, sau lại thấy… cũng dễ thương phết.
Tôi bật cười khẽ, vòng tay ôm lấy eo anh, hít vào hương thơm quen thuộc làm người ta an lòng:
– “Cố Sâm Nam, Úc lạnh quá đi mất.”
Cố Sâm Nam lập tức cởi áo khoác, quấn lấy tôi như kén tằm, nhưng miệng vẫn không tha:
– “Lạnh là đúng rồi, trong lòng không có tôi thì sao mà ấm được?”
Quen thuộc quá… đúng chuẩn kiểu của anh.
– “Tôi sốt rồi, không hợp thời tiết.”
Cố Sâm Nam khựng lại một chút, vòng tay ôm chặt lấy tôi hơn nữa:
– “Thời tiết bên này tệ thế mà Ôn tổng cũng tự mình qua? Nhân viên dưới quyền đều ăn không ngồi rồi hả?”
Tôi tựa vào ngực anh, nhắm mắt lại:
– “Con chim nhỏ tôi nuôi bỏ nhà đi mất, tôi phải ra ngoài tìm một vòng.”
“Anh có thấy nó không?”
Cố Sâm Nam im lặng vài giây, rồi giọng trầm khàn vang lên:
– “Quan trọng lắm à?”
– “Ừm, rất quan trọng.”
Cố Sâm Nam nhanh chóng cởi áo ngoài khoác thêm cho tôi, rồi bế bổng tôi lên.
Lông mày anh khẽ nhướng, cười rất đắc ý:
– “Ở trong phòng tôi. Đi nào, tôi đưa em về.”
Tôi: …
21
Hôm sau, Cố Sâm Nam đưa tôi đi gặp mẹ anh — một người phụ nữ xinh đẹp và tao nhã.
Khi nói đến chuyện Cố Sâm Nam muốn cùng tôi về nước, làm việc từ xa, mẹ anh chỉ thản nhiên đáp:
– “Chỉ cần đừng làm công ty phá sản là được.”
Trên đường về, tôi hỏi anh chuyện Cố thị phá sản.
Cố Sâm Nam nói, khi anh còn nhỏ, cha anh đã ngoại tình và âm thầm chuyển tài sản đi nơi khác. Mẹ anh không muốn dây dưa, nên chọn cách ra đi nhẹ nhàng, không lấy gì cả, một mình sang Úc.
Ở Úc, mẹ anh bắt đầu lại từ con số không, gây dựng lại sự nghiệp, rồi nuôi dạy anh thành người, sau đó để anh quay về… đạp đổ Cố thị.
Tôi nghe xong thì im lặng hồi lâu.
Bỗng nhiên cảm thấy… cái sự “trừu tượng” của Cố Sâm Nam cũng không phải không có lý do.
Trước khi lên máy bay, Cố Sâm Nam kéo tôi lại chụp một tấm selfie, rồi đăng lên story vô cùng cao ngạo, còn tag Châu Diệu:
“Danh tiếng có tốt có xấu, từng là chó liếm, giờ là tình yêu thuần khiết.”
Tôi thấy buồn cười, liền hỏi anh:
– “Anh tự tin vậy à? Nhỡ hôm đó không qua được vòng phỏng vấn thì sao?”
Cố Sâm Nam không ngẩng đầu, mải nghịch điện thoại, hờ hững nói:
– “Thì tôi nghĩ cách khác thôi, dù thế nào tôi cũng phải chen được vào giữa em và Châu Diệu.”
Tôi: …
22
Máy bay cất cánh, xuyên qua tầng mây.
Mười hai tiếng nữa, chúng tôi sẽ về đến nhà.
Từ nay về sau, ngôi nhà ấy sẽ luôn sáng đèn.
Phiên ngoại (Góc nhìn nam chính)
Sau khi hoàn thành chỉ thị của mẹ một cách suôn sẻ, ban đầu tôi định quay về Úc giải quyết hết công việc còn lại rồi mới trở lại Trung Quốc.
Tôi muốn theo đuổi Ôn Phối Thư.
Rồi tôi nghe tin tên trà xanh chết tiệt – Châu Diệu sắp quay về vào tháng sau.
Đcm, trời sập thật rồi!
Anh ta ở Anh yên lành không ở, về Trung Quốc làm gì chứ?
Trung Quốc không hoan nghênh loại người như hắn!
Tôi mà quay về Úc bây giờ, đến lúc quay lại thì rau cũng nguội rồi!
Không được, tôi không thể đi.
Nhưng trong nước tôi chẳng có gì trong tay cả.
Cuộc sống lại một lần nữa giáng đòn lên người đàn ông hai mươi mấy tuổi như tôi.
May mà tôi còn tuyệt chiêu:
Tôi quyết định đi phỏng vấn làm “chim hoàng yến” cho cô ấy.
Hehehe.
Tôi phải dính lấy cô ấy, dỗ dành cô ấy, dùng sức quyến rũ vô địch của mình làm cô ấy quay cuồng vì tôi!
Châu Diệu? Biến đi mà chết luôn đi!
Nhưng Ôn Phối Thư đúng là lạnh như băng!
Nói mười câu cô ấy không thèm đáp một câu.
Không sao cả, tôi sẽ liên tục dính lấy cô ấy.
Cô ấy thích body đẹp, thích người nhiều năng lượng.
Tôi có thể luyện!
Có gì ghê gớm chứ?
Tôi dồn hết sức lực và kỹ năng để phục vụ cô ấy!
Tôi không tin mình không chinh phục được cô ấy!
Cô ấy rất hài lòng!
Người ta mắng tôi già, cô ấy còn bênh vực tôi.
Chiến thắng đã trong tầm tay!
Tôi biết mà! Sức hút của tôi là vô hạn!
Nhưng mà…
Lại bị đả kích rồi.
Tên người mẫu chết tiệt đó, muốn leo lên bằng mọi giá, còn dám nói tôi là “thế thân”!
Thật độc ác!
37 độ mà có thể nói ra những lời lạnh như băng như vậy!
Hắn mà liếm môi thôi cũng có thể tự trúng độc chết!
Không nhịn được.
Trời lạnh, vua chết.
Tôi phải xử lý hắn!
Châu Diệu, cái đồ trà xanh, cuối cùng vẫn về nước.
Tính toán quá giỏi, cố tình đợi tôi rời đi mới ra tay, bày trò trước mặt tôi.
Trà xanh chết tiệt.
Vừa thấy mặt hắn là tôi đã thấy bực.
Làm ra chuyện dơ bẩn như thế, còn dám trở lại?
Cô ấy vậy mà lại đồng ý gặp hắn.
Cô ấy lại chọn Châu Diệu!
Châu Diệu có gì hơn tôi chứ?
Cô ấy lạnh lùng đến mức tôi sắp cảm lạnh thật rồi.
Buồn quá.
Thôi kệ, nấu chút canh giải rượu vậy.
Lỡ đâu cô ấy về, uống rượu chắc bụng khó chịu.
Cô ấy thật sự về rồi!!!
Không ngủ ngoài!
Còn chủ động hôn tôi!
Tôi thắng rồi.
Châu Diệu? Chó mèo gì chứ!
Ờ thì… kết quả thế này cũng không tệ lắm.
Cùng lắm thì thứ 2-4-6 cô ấy gặp hắn, 1-3-5-7 cô ấy gặp tôi.
Không được nữa thì…
Tôi ngủ giữa hai người cũng được.
Haiz.
Nỗi khổ của “chó liếm”, tôi tự nuốt vào lòng.
Châu Diệu, cái đồ trà xanh ấy, còn dám hẹn tôi riêng rồi đe dọa tôi.
Buồn cười!
Bảo tôi tự động rút lui á?
Hắn nghĩ tấm séc 50 triệu là ghê gớm lắm à?
Ai không có tiền chắc?
Thẻ đen của đại kim chủ nhà tôi vẫn còn trong túi tôi đây này!
Tôi được cưng như thế, thiếu gì tiền?
Nhưng tên khốn này thật sự chẳng ra gì, còn dám nói xấu tôi sau lưng.
Tôi thì nói xấu hắn trước mặt luôn cho rồi!
Tôi đánh hắn cũng chẳng sai!
Tôi đã ngứa mắt với hắn từ lâu!
Được rồi, bị bắt tại trận.
Bắt cá hai tay + đánh người, chắc chắn cô ấy sẽ không còn yêu tôi nữa.
Không sao.
Tôi sẽ tự mình rời đi.
Tôi là một chim hoàng yến biết điều, đi rồi cũng không gây phiền phức cho kim chủ.
Nhà cô ấy tôi đã dọn dẹp lại sạch sẽ rồi.
Mức lương mong muốn: thương lượng.
(hehe) Đến lúc đó, cô ấy sẽ nhận ra — người cô ấy yêu… là tôi.
Giờ là lúc tuyệt đối không được trả lời tin nhắn.
Không nghe máy.
Biến mất hoàn toàn.
Câu cá một chút.
Một tháng rồi, vẫn chưa tới tìm tôi.
Chẳng lẽ thật sự không đến?
Mẹ nó, cô ấy không yêu tôi nữa rồi.
Tim cô ấy cứng như đá, một nhát cũng không đâm thủng được.
Tôi đợi thêm ba ngày, nếu cô ấy vẫn không đến, tôi sẽ đi tìm.
Bị cô ấy nắm thóp là số mệnh của tôi.
Tôi chấp nhận.
Cô ấy đến rồi.
Hehehe.
Trong lòng cô ấy quả nhiên vẫn có tôi.
Tôi quyết định giữ kẽ một chút — vậy mà cô ấy quay đầu bỏ đi!
Không giữ kẽ nữa!
Giữ kẽ có ăn được không?
Chết tiệt, chân đâu, chạy mau lên!
Bắt được rồi.
Hehe.
[Toàn văn hoàn.]