Sau một hồi đẩy qua đẩy lại, tôi cũng không muốn nói chuyện thêm nữa, đang chuẩn bị rời đi thì Châu Diệu lại gọi tôi lại.
Ánh mắt anh ta bình thản, nhưng lời nói lại mang theo sự chắc chắn:
– “Tiểu Thư, em nghĩ Cố Sâm Nam thật sự phá sản à?”
Tôi khựng bước:
– “Ý anh là gì?”
– “Phá sản chỉ là Cố thị, chứ không phải là anh ta.”
“Mẹ anh ta sống ở Úc nhiều năm, vị khách hàng lớn em gặp hôm nay – chính là tài sản nhà họ.”
“Chỉ là anh ta quá kín tiếng, hiếm khi lộ diện, nên không ai biết.”
“Còn nhớ tên người mẫu nhỏ lần trước chửi anh ta trong phòng bao không? Giờ đã mất hút khỏi giới rồi – mọi người bảo cậu ta đắc tội với nhân vật lớn nào đó. Nhưng ngoài em ra, còn ai nữa đâu?”
Ánh mắt Châu Diệu rơi vào phía sau tôi, tôi nhìn theo, chỉ kịp thấy vạt áo của ai đó vừa rời đi.
Tôi im lặng vài giây, rồi gật đầu:
– “Tôi biết rồi.”
Thấy phản ứng bình thản của tôi, Châu Diệu thoáng hiện vẻ ngờ vực:
– “Anh ta lừa em như vậy, em không giận à?”
Tôi đặt ly rượu lên khay của nhân viên phục vụ, giọng bình thản:
– “Chuyện anh điều tra được, anh nghĩ tôi lại không thể tra ra sao?”
Trên khuôn mặt điềm đạm của Châu Diệu lần đầu tiên xuất hiện một vết nứt.
Tôi không nói thêm nữa, xoay người bước đi.
13
Cố Sâm Nam đúng là đã lừa tôi.
Nhưng ngay từ đầu, tôi đã biết.
Vài năm lăn lộn thương trường đã rèn cho tôi bản năng phòng bị rất cao, vì vậy tôi gần như không có người thân cận thật sự.
Ngay khi Cố Sâm Nam gửi hồ sơ xin việc, tôi đã lập tức cho người đi điều tra thân phận của anh ta.
Không có kẽ hở nào — đúng là con trai cả nhà họ Cố, và đúng là Cố thị đã phá sản, không thể cứu vãn.
Nhưng tôi phát hiện ra sau khi Cố thị phá sản, đã bị một doanh nghiệp Úc bí mật mua lại. Mà trước đó, cái tên doanh nghiệp ấy chưa từng xuất hiện.
Tôi thấy lạ, liền tiếp tục cho người điều tra.
Và càng điều tra thì… càng giật mình.
Người đứng sau doanh nghiệp đó lại chính là Cố Sâm Nam.
Chưa hết, ở Úc anh ta còn có hai công ty khác, tổng tài sản không hề nhỏ.
Lúc đó tôi chưa hiểu anh ta đang chơi trò gì.
Phản ứng đầu tiên trong đầu tôi là: có khi đây là một dạng lừa đảo thương mại kiểu mới.
Không nắm rõ được anh ta muốn gì, tôi quyết định giữ anh ta bên cạnh, vừa quan sát vừa tùy cơ ứng biến.
Vì thế tôi đã từng không ít lần thử thách anh ta.
Khi anh ta mang cơm trưa đến cho tôi, tôi thường cố tình để những tài liệu quan trọng ở nơi dễ nhìn thấy — nhưng anh ta chưa từng quan tâm. Có lần còn lấy bản hợp đồng của tôi để… gói xương cá.
Buổi tối nghỉ ngơi, tôi cũng từng giả vờ ngủ rồi để điện thoại mở ở bên cạnh.
Cố Sâm Nam quả thật có cầm lấy, nhưng chỉ đổi hình nền thành ảnh chụp chung của hai đứa, rồi đặt lại chỗ cũ.
Tôi thậm chí từng vô tình gợi ý sẽ đầu tư giúp anh vực dậy lại sự nghiệp.
Anh ta từ chối, còn nói răng yếu, chỉ thích ăn “cơm mềm”.
Những chuyện như thế… còn rất nhiều.
Anh ta chưa từng thể hiện có ý định gì với sản nghiệp của tôi.
Bỏ ra bao công sức để ở lại bên tôi, tìm đủ cách lấy lòng tôi — nhưng không vì tiền, không vì tài sản.
Loại trừ mọi khả năng khác, thì chỉ còn lại một điều — Cố Sâm Nam muốn có tôi.
Nói cho cùng, suốt khoảng thời gian này, anh ta chẳng làm gì sai, trải nghiệm của tôi cũng rất tốt.
Vậy thì… có gì để giận?
14
Sau khi suy nghĩ một vòng, tôi quyết định đi tìm Cố Sâm Nam hỏi một câu: “Anh còn định làm chim hoàng yến nữa không?”
Tầng 1 sảnh tiệc không thấy, tôi đi lên tầng 2.
Rồi bất ngờ chứng kiến một màn ẩu đả – đương sự là Cố Sâm Nam và Châu Diệu.
Cố Sâm Nam tung quyền liên tục, miệng cũng không chịu yên:
– “Tên trà xanh chết tiệt, chỉ biết nói xấu sau lưng tôi đúng không?”
– “Người ta ngày ngày tinh thần phấn chấn, còn anh thì phát bệnh thần kinh, thấy ai tốt hơn mình là chịu không nổi?”
– “Tôi đã sớm thấy ngứa mắt rồi, hôm nay phải đánh cho anh biết thế nào là lễ độ!”
– “Nấu ăn thì giỏi đấy, nhưng tài xào nấu chuyện sau lưng mới gọi là đỉnh!”
– “Anh có gì đáng để ghen tị? Cho cơ hội rồi mà anh không biết tận dụng! Tôi đã nói rồi, nếu anh không xứng đáng với cô ấy, tôi nhất định sẽ giành lấy!”
…
Từ nhỏ sức khỏe Châu Diệu đã không tốt, đương nhiên không đánh lại nổi Cố Sâm Nam.
Mà giữa nơi công cộng thế này, nếu làm lớn chuyện thì chẳng ai có lợi.
Tôi gõ cửa phòng:
– “Đừng đánh nữa.”
Hai người cùng quay đầu lại.
Châu Diệu mặt mũi đầy máu, còn Cố Sâm Nam thì không bị thương gì, chỉ là đôi mắt đỏ hoe — trông giống một chú chó nhỏ bị thương.
Thấy tôi tới, ánh mắt Cố Sâm Nam hơi né tránh, rồi chẳng nói một lời bỏ chạy.
Tôi định đuổi theo, nhưng nhìn tình hình của Châu Diệu khá nghiêm trọng nên đành đi tới đỡ anh ta dậy.
Không rõ là vì bị đánh choáng váng hay thế nào, phản ứng của anh ta chậm chạp, cuối cùng chỉ cười khổ nói:
– “Là cậu ta.”
Tôi không hiểu ý anh ta, cũng chẳng muốn hỏi, liền gọi 120.
Thấy tình trạng tạm ổn, tôi dặn dò vài câu rồi định rời đi — nhưng Châu Diệu níu lấy tay tôi.
Giọng anh ta khàn đặc:
– “Tiểu Thư, em còn nhớ hồi năm tư đại học, có người viết lên tường trắng tỏ tình với em, rồi mắng anh một trận không?”
Tôi sững người, ký ức bất chợt quay về…
15
Từ nhỏ đến lớn, tôi đã nhận được rất nhiều thư tình và lời tỏ tình.
Nếu phải nói lần khiến tôi ấn tượng sâu nhất, thì đó là vào năm tư đại học.
Có người đã viết một “tiểu luận” tỏ tình trên Bức tường tỏ tình của trường, nửa đầu bài là để tỏ tình, nửa sau thì… chửi bạn trai tôi.
Câu cuối cùng viết thế này:
“Nếu Châu Diệu mà không tốt với em, thì dù chân trời góc bể tôi cũng sẽ truy sát hắn ta, rồi cướp em về.”
Bài đăng đó sau đó rất nổi tiếng.
Bởi vì… hài hước, ngây ngô, và cũng có chút xót xa.
Tôi lúc ấy chỉ vào bình luận cảm ơn vài câu, chuyện cũng coi như kết thúc, chẳng ai để tâm lắm.
Thì ra… người đàn em tỏ tình tôi năm đó, chính là Cố Sâm Nam.
16
Về đến nhà, phòng khách tối om, nhưng trong bình vẫn là hoa tươi.
Tôi bật đèn bước lại gần, phát hiện ra tất cả đồ đạc liên quan đến Cố Sâm Nam… đều biến mất.
Phòng khách lại trở về trạng thái ban đầu, ngay cả chiếc giường cũng là cái cũ.
Đống sách kỳ quặc trong phòng làm việc cũng không còn.
Cố Sâm Nam đã rời đi.
Cứ như chưa từng xuất hiện.
Tôi thấy nhức đầu.
Suốt ngày đọc mấy tiểu thuyết bá tổng với chim hoàng yến, giờ thì tốt rồi — đến lúc “lộ tẩy” thì chẳng nói chẳng rằng, học đòi “biến mất trong im lặng”.
Tôi cầm chìa khóa chuẩn bị ra ngoài tìm, thì chợt thấy có một quyển sổ cũ kỹ đặt trên bàn trà.
Không hiểu vì sao, tôi tiến lại gần, cầm lên xem.
Là… nhật ký của Cố Sâm Nam.
17
17.09.2017
Tôi không thể ngờ, lần rung động đầu tiên trong suốt 18 năm lại xảy ra… ở đồn cảnh sát.
Là một cô gái dũng cảm cứu người.
Nghe nói cô ấy đánh một tên biến thái tơi bời. Tên đó còn cầm dao mà cô ấy chẳng sợ gì cả.
Đậu má! Đai đen karate, đỉnh thật.
Tôi rung động rồi.
Thấy bạn trai cô ấy tới đón.
Tim tôi tan nát.
Kệ mẹ cái thằng Trần Trần ngốc kia, tôi không cứu nữa.
Mẹ kiếp, đùa tôi à?
22.09.2017
Xong phim.
Người khiến tôi rung động là chị khóa trên.
Không biết tên thiên tài nào mời chị ấy đến buổi huấn luyện quân sự của chúng tôi để giảng về kỹ năng phòng thân.
Ai làm vậy tôi nhất định mời người đó trà sữa một tháng!
Ê!
Sao lại rủ cả bạn trai chị ấy đến nữa?
Thôi bỏ, trà sữa dẹp.
Muốn ăn cứt quá.
27.12.2017
Cố Sâm Nam – Ôn Phối Thư.
Hai cái tên nghe sao mà hợp nhau đến vậy, tại sao lại không thành đôi?
Không hiểu nổi.
Cái tên Châu Diệu là ai đặt vậy, nghe chán chết.
…
14.03.2018
Cãi nhau rồi.
Chuẩn bị cạy tường giành người.
(gạch bỏ dòng trên)
Họ làm lành rồi.
Mẹ kiếp, tôi nói gì bây giờ?
17.06.2018
Gặp lại ngoài đường.
Không dám nắm tay bạn gái người ta.
Rất tự ti.
26.09.2018
Không chịu được nữa, tỏ tình rồi.
Không nói thì phát điên mất.
Không cách nào khác, tuổi 20 là cái tuổi không giấu được chuyện trong lòng.
27.09.2018
Đừng nói cảm ơn với tôi.
Cảm ơn thì làm được gì? Có giỏi thì nói em yêu tôi đi.
…
03.06.2019
Cô ấy tốt nghiệp rồi.
Chúc cô ấy hạnh phúc.
…
07.11.2019
Nhà cô ấy xảy ra chuyện.
Tôi rất lo, nhưng lại chẳng làm được gì.
28.12.2019
Lén đi nhìn cô ấy một lần.
Gầy đi rất nhiều, không còn hay cười nữa.
…
04.06.2021
Tôi tốt nghiệp rồi.
Mẹ muốn tôi sang Úc, đi theo ông Cố kia cũng tốt.
Sắp phải đi rồi.
…
16.07.2021
Thật là xui xẻo!!!
Châu Diệu – cái thằng khốn ấy dám phản bội cô ấy?
Muốn đánh hắn quá.
Có phải cái tên nhờ “mượn thuyền cỏ” năm xưa là hắn không?
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn gửi email.
Cô ấy nhất định đau lòng lắm.
02.08.2021
Họ chia tay rồi.
Tôi không hề vui.
Vì cô ấy khóc đau lòng đến thế.
Mà tôi lại chẳng có gì trong tay cả.
11.08.2021
Đã sang Úc.