8

Tôi đồng ý lời mời trò chuyện của Châu Diệu, nhưng không ngờ rằng chính Cố Sâm Nam lại chủ động đề nghị chở chúng tôi đi.

Anh đưa bọn tôi tới một quán bar, sau đó rút điện thoại ra, mở mã QR thu tiền rồi chìa ra trước mặt Châu Diệu.

– “Tiền xe 100 tệ, vì ông chủ tôi ngồi trong xe nên ưu đãi 20%, anh quét 80 tệ nhé.”

Châu Diệu: …

Tôi liếc nhìn anh ta một cái, vừa định rút điện thoại ra trả thì Cố Sâm Nam ngăn lại, nhất quyết chìa mã cho Châu Diệu.

– “Quét mã WeChat, tám mươi tệ.”

Sau khi giọng nữ máy móc vang lên “Đã nhận được tám mươi tệ”, Cố Sâm Nam dửng dưng thốt ra một câu:

– “Hoan nghênh lần sau lại đến.”

Rồi lái xe rời đi.

Sau khi tôi và Châu Diệu ngồi xuống, điện thoại liền rung lên nhận tin nhắn từ Cố Sâm Nam:

【Em thật sự đi với anh ta rồi à?!】
【Chúc mừng em, đã thành công lấy được một căn nhà, tôi tổn thương rồi đấy.】

Nghĩ tới dáng vẻ vừa tức tối vừa ấm ức của Cố Sâm Nam, tôi không nhịn được bật cười.

Thật sự… thú vị hết sức.

Châu Diệu thấy tôi cười thì hỏi:

– “Em đang nghĩ gì vui vậy?”

Tôi lắc đầu:

– “Không có gì.”

Châu Diệu nhìn tôi, nở nụ cười dịu dàng:

– “Tiểu Thư, mấy năm qua chắc em vất vả lắm.”

Tôi cụp mắt xuống:

– “Cũng không hẳn, cứ thế mà sống thôi.”

Không khí lại rơi vào một khoảng lặng.

Sau đó, Châu Diệu bất ngờ nắm lấy tay tôi:

– “Chúng ta… vẫn còn khả năng không?”

Tôi cười rút tay lại, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay anh:

– “Như bây giờ, làm bạn không phải cũng tốt sao?”

Châu Diệu mím môi, cười khổ một tiếng:

– “Tốt sao? Em thấy như vậy là tốt à?”
“Em xa cách với anh như thế này, vậy gọi là tốt sao?”
“Rõ ràng trước đây, em là người luôn dựa dẫm vào anh nhất mà.”

Tôi không đáp lại.

Châu Diệu như nhớ ra điều gì, giọng trở nên hơi kích động:

– “Em thật sự thích Cố Sâm Nam à?”

Tôi xoay xoay chiếc nĩa trong tay.

Thích không?

Hình như… có một chút.

Ở bên Cố Sâm Nam, cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Sự im lặng của tôi, trong mắt Châu Diệu lại là sự thừa nhận.

Anh bật cười khẽ, mang theo vị đắng và chua chát:

– “Không ngờ anh lại thua kém anh ta.”
“Với thân phận và địa vị của Cố Sâm Nam hiện tại, anh ta căn bản không xứng đứng cạnh em.”

Tôi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn thẳng vào Châu Diệu:

– “Tôi không cần một người phải xứng với mình.”
“Với năng lực và địa vị hiện tại của tôi, tôi chỉ cần chọn người mà tôi muốn.”
“Châu Diệu, anh nên hiểu điều đó.”

Có lẽ sự điềm tĩnh của tôi từ đầu đến cuối đã làm tổn thương Châu Diệu, đáy mắt anh thoáng hiện một tia đau đớn:

– “Em vẫn còn trách anh, đúng không?”

Tay tôi khựng lại khi đang nghịch chiếc nĩa, khẽ thở dài:

– “Chuyện đó… đã qua rồi.”

Chúng tôi không nói thêm gì nữa.
Nhưng cả tôi và Châu Diệu đều hiểu rõ — đó là chuyện không thể qua được.

Giữa tôi và anh, vĩnh viễn không thể vượt qua được.

Năm đó, sau khi ba mẹ và anh trai tôi mất vì tai nạn xe, nội bộ công ty bắt đầu rối loạn, các cổ đông bắt đầu manh nha kế hoạch chia nhau tài sản nhà họ Ôn.

Tôi buộc phải tiếp quản công ty.

Năm đó, tôi gần như đánh mất hết mọi cảm xúc của một con người bình thường.

Sáng mở mắt, tối nhắm mắt cũng chỉ có công việc, cho đến khi kiệt sức nhập viện.

Châu Diệu không chịu nổi việc tôi ngày qua ngày sống như một cái máy, nên đã ép tôi dừng lại.

Khi ấy, sản nghiệp nhà họ Châu đang từng bước chuyển dần sang châu Âu.
Châu Diệu muốn tôi buông bỏ Ôn thị, cùng anh sang châu Âu định cư.

Chúng tôi đã cãi nhau một trận dữ dội.

Sau đó, vào đêm trước khi tôi đi bàn bạc một dự án lớn, tôi nhận được một email nặc danh, bên trong là chứng cứ Châu Diệu đánh cắp bí mật thương mại cốt lõi của công ty tôi.

Lần hợp tác đó, cuối cùng Ôn thị vẫn giành được.

Vì Châu Diệu đã đổi ý vào phút chót, không tiết lộ nội dung quan trọng.

Nhưng phản bội… vẫn là phản bội.

Dù anh không thực sự gây tổn thất gì cho tôi, thì cũng không ai có thể coi như chuyện đó chưa từng xảy ra.

9

Tôi và Châu Diệu ăn tối xong thì mỗi người một ngả.

Khi trở về nhà, đèn trong phòng khách vẫn sáng, trên bàn trà có một lọ hoa tươi.

Cố Sâm Nam đang bận rộn trong bếp.

Tôi bỗng thấy hơi ngẩn ngơ.

Từ sau khi ba mẹ và anh trai qua đời, tôi đã không còn nhớ nổi có bao nhiêu đêm mình trở về nhà, mở cửa ra là một căn phòng tối om không ánh sáng.

Nhưng từ khi Cố Sâm Nam dọn đến, mỗi lần tôi về nhà, đèn luôn sáng sủa ấm áp.

Trên bàn trà ngày nào cũng có hoa tươi, thỉnh thoảng quên đóng cửa sổ, vừa đẩy cửa vào còn có thể ngửi thấy hương hoa thoảng qua.

Bị bầu không khí đời thường giản dị ấy vây lấy, lòng tôi bỗng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.

Nghe thấy tiếng động, Cố Sâm Nam cầm xẻng xào từ bếp đi ra, trên mặt tràn đầy vẻ oán trách:

– “Anh kia được em dỗ xong rồi à? Tới lượt tôi chưa đấy?”
“Tôi đứng xếp hàng ngoài kia đến tê cả chân rồi.”

Lần đầu tiên, tôi không thấy phát ngán với mấy câu nói “trừu tượng” của Cố Sâm Nam, thậm chí còn thấy… đáng yêu.

Thấy tôi đứng mãi ở cửa không nhúc nhích, Cố Sâm Nam đặt xẻng xuống, ba bước gộp làm hai tiến lại gần tôi:

– “Sao không vào? Đừng nói là lại muốn đi nữa nhé?”
“Đã về rồi thì không được đi nữa đâu, không thì tôi bay sang Mỹ ngay đấy. Ở trong nước tôi ngủ không nổi.”

Vừa nói, vừa khóa trái cửa lại.

Tôi bật cười, một tay vòng qua eo anh, một tay kéo cổ áo anh xuống:

– “Cố Sâm Nam, anh thật lắm lời.”

Nói rồi tôi cúi người, chủ động hôn lên môi anh.

Cố Sâm Nam chỉ ngẩn ra một chút rồi lập tức ôm chặt lấy tôi, hai chúng tôi hôn nhau cuồng nhiệt ngay bên cửa ra vào.

Đến lúc cao trào nhất, Cố Sâm Nam nhấc bổng tôi lên, đặt lên tủ giày ở huyền quan.

Tôi bỗng muốn học anh “trừu tượng” một lần, bèn nhẹ đẩy anh ra.

Khi mở mắt, thấy đuôi mắt Cố Sâm Nam ửng đỏ, ánh nhìn đầy khao khát và không cam lòng.

Tôi hơi thở gấp, cười nói:

– “Anh nhẹ chút đi, tôi sợ độ cao.”

Cố Sâm Nam: …

Anh khẽ cười, bất đắc dĩ kéo tôi lại gần:

– “Em đúng là biết cách nắm đằng chuôi, bảo sao lại làm kim chủ giỏi đến thế.”

Nói rồi ôm tôi vào lòng, bế thẳng về phòng.

Đi ngang qua bếp, tôi hỏi anh đang nấu gì.

Anh bật cười, hừ nhẹ một tiếng:

– “Thuốc độc!”

Tôi: …

10

Sáng hôm sau ra khỏi nhà đi làm, Cố Sâm Nam nói có việc nên không tiễn tôi được.

Anh đi theo tôi ra đến tận cửa.

– “Đi rồi có về không?”

Tôi mỉm cười:

– “Chắc là có về.”

– “Đừng vẽ bánh cho tôi nữa, dạo này tôi đang cai tinh bột.”

Tôi: …

Tôi quay người định đi, anh lại không vui, kéo tay tôi như muốn nói gì rồi lại thôi.

Tâm trạng tôi đang tốt, cũng sẵn lòng dỗ anh đôi câu:

– “Về thật mà, tối về ăn tối cùng nhau nhé.”

Lúc này anh mới giãn mày giãn mắt đôi chút:

– “Em biết đấy, bình thường tôi không thích nói xấu người khác sau lưng, nên giờ tôi nói thẳng luôn – Châu Diệu không phải loại người tốt lành gì.”

Tôi liếc anh từ đầu đến chân, cong môi:

– “Thế còn anh, anh là người tốt à?”

Cố Sâm Nam: …

Anh lập tức đẩy tôi ra khỏi cửa:

– “Tôi lát nữa sẽ lên chùa, phải hỏi Phật Tổ tại sao em ngày nào cũng làm tổn thương trái tim người đàn ông này.”

11

Tối hôm đó, Cố Sâm Nam về khá muộn. Tôi ngồi trên sofa lật xem tài liệu học tập của anh.

《Sổ tay thăng cấp của chim hoàng yến》.

Cố Sâm Nam bước tới, ôm chầm lấy tôi từ phía sau, đầu vùi vào hõm cổ tôi, không nói một lời.

– “Uống rượu à?”

Anh dụi dụi:

– “Ừm, một chút xíu.”

– “Anh muốn hỏi em một chuyện.”

– “Hỏi đi.”

– “Nếu, anh nói nếu thôi nhé, nếu anh lừa em… em có đá anh không?”

Tôi gập sách lại, đùa:

– “Không biết, đợi bị lừa rồi tính.”

Cố Sâm Nam: …

Anh không nói thêm câu nào, nhưng tay thì tuyệt đối không chịu yên.

Mỗi lần uống rượu xong, sức lực của anh lại càng phi thường.

Ban ngày phải chịu khổ đi làm, ban đêm lại chịu khổ “lên giường”.

Vì tôi mà vất vả quá đi mất.

12

Gần đây công ty tôi quyết định mở rộng thị trường sang Úc, nên tiệc tiếp khách cũng nhiều hơn hẳn.

Tôi vốn định tối nay ăn tối cùng Cố Sâm Nam, nhưng bên Úc có một khách hàng lớn đến, xem ra không thể giữ hẹn được.

Nhớ lại vẻ mặt tủi thân của anh sáng nay, tôi hơi mềm lòng, bèn chọn một chiếc đồng hồ để tặng anh.

Tôi nhắn tin cho anh, nhưng anh không trả lời, không rõ đang bận gì.

Tôi cũng không để tâm nhiều, cứ thế rời công ty tới thẳng buổi tiệc.

Việc gặp lại Châu Diệu ở buổi tiệc đó không khiến tôi bất ngờ, nhưng tôi cũng không định nói chuyện nhiều.

Giữa tôi và anh ta… không còn gì đáng để nói nữa.

Nhưng Châu Diệu lại chủ động bước tới.

Anh ta vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, nói muốn giới thiệu vài khách hàng cho tôi, tôi cũng không từ chối.

Trên thương trường, điều tối kỵ là để tình cảm xen vào công việc.

Là điều kiện trao đổi, tôi cũng đồng ý giúp anh ta mở rộng thị trường nội địa.

Tôi không còn là Ôn Phối Thư của năm xưa, tất nhiên sẽ không ngây thơ tin rằng Châu Diệu trở về là vì tôi.

Anh ta quay lại lần này, chẳng qua chỉ muốn đặt nhà máy ở Trung Quốc, triển khai một tuyến kinh doanh mới mà thôi.