11

Mùng 4 Tết, nhóm bạn cấp 3 ở quê tổ chức buổi tụ tập.

Chơi Ma sói.

Nhà tôi cách tiệm board game hơi xa, lúc tôi đến thì mọi người gần như đã có mặt đầy đủ.

Nhưng tôi nhìn thấy một người rất không ưa đang ngồi ở vị trí trung tâm.

Bạn trai cũ hồi cấp 3 của tôi.

Đẹp trai có thừa, đầu óc cũng thông minh.
Nhưng cũng cặn bã không kém.

Chúng tôi quen nhau tròn hai năm, đến khi tốt nghiệp thì anh ta chủ động chia tay.

Lúc chia tay còn bảo tôi là:
“Anh thích người thông minh hơn.”

Thế mà mới ba hôm sau đã công khai quen cô bạn gái lớp khác.

Bao nhiêu năm nay, có mặt anh ta là tôi né không thèm đi.
Lần này cũng do người tổ chức không nói là anh ta sẽ tới.

Lúc tôi đẩy cửa bước vào, cả phòng im phăng phắc.

“Ơ, Tống Nghê Miên cũng tới à?”

“Có Lục Tịch ở đây, lớp trưởng sao lại gọi cô ấy tới chứ!”

Lục Tịch lên tiếng:
“Tôi nhờ lớp trưởng gọi mà, lâu rồi tôi với cô ấy cũng qua rồi. Cứ tránh mãi thì kỳ quá đúng không, Nghê Miên?”

Nói rồi, anh ta vòng tay ôm eo cô gái bên cạnh.

Cô gái đó rất xinh, ngũ quan tinh tế, chỉ có điều nói năng rất ít, làm gì cũng nhìn anh ta trước đã.

Không biết là người thứ mấy anh ta đổi rồi nữa.

“Giới thiệu chút, đây là bạn gái tôi, năm nay Tết dẫn về ra mắt ba mẹ. Cô ấy tên là Tiểu Hàm.”

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì giờ Nghê Miên vẫn còn độc thân nhỉ?”

“Nhóm mình có người cưới, có người có con rồi, Nghê Miên cũng nên tìm người mà lấy đi.”

“Đúng đó, công việc của cậu cũng tiếp xúc nhiều đại gia lắm mà? Khéo léo một chút chẳng phải là được sao?”

“Bày đặt thanh cao gì chứ, mấy streamer cuối cùng cũng phải ôm chặt đùi đại gia thôi mà.”

“Thôi nói ít thôi, trước đây lúc 77 làm streamer kiếm tiền các cậu nịnh nọt bao nhiêu, giờ có tiền có quan hệ rồi lại quay ra mỉa mai là sao?”

Lớp trưởng vội vàng đứng ra hoà giải:
“Mọi người nể mặt tôi một chút nha, hôm nay cũng là tiệc đầy tháng con tôi mà, chi phí hôm nay tôi bao hết, được không?”

Vợ lớp trưởng đi qua khẽ an ủi tôi:
“Nghê Miên, xin lỗi nhé.”

“Không sao đâu.”

Lớp trưởng nghe điện thoại xong quay về, áy náy nói:
“Tiểu Lý nói có việc đột xuất không tới được, giờ còn thiếu một người, mọi người xem có gọi bạn nào tới không, đủ 12 người mới chơi Ma sói được.”

Đúng lúc đó, điện thoại tôi sáng lên.

Giản Tư Dục nhắn:
【Em đang ở tiệm board game à?】

Đúng lúc quá.

【Anh cũng gần đây à? Nếu không bận thì qua đây chơi Ma sói cùng bọn em nhé?】

12

Khi Giản Tư Dục bước vào phòng, mấy cô gái trong phòng đều sững người.

Anh ấy mặc áo khoác dài màu tối, tóc được chải chuốt cẩn thận, trên người phảng phất mùi nước hoa gỗ nhè nhẹ.

“Nghê Miên, không ngờ cậu có anh bạn đẹp trai thế này ở đây nha!”

Mấy cô gái ngồi gần cửa kéo ghế ra mời.

Giản Tư Dục đi thẳng tới chỗ tôi, tự mình kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh tôi.

“Tôi ngồi đây nhé.”

Nhóm bạn lập tức nhìn nhau đầy vẻ hóng hớt.

“Anh vừa từ đâu tới vậy?”

Giản Tư Dục nghiêng người ghé tai tôi nói nhỏ:
“Từ nhà. Tiệm board game này là bạn tôi mở, cậu ấy thấy em ở đây.”

Chúng tôi chơi Ma Sói máy móc.

Trò này yêu cầu người có vai trò quan trọng phải giấu kỹ thân phận, lúc bỏ phiếu phải trình bày rõ ràng, còn cần có tư duy logic rất tốt.

Dù nói là chơi cho vui, nhưng có Lục Tịch ở đây thì kiểu gì cũng sẽ thành sân khấu của hắn.

Tôi và Giản Tư Dục là số 11 và 12, vừa khéo là hai người nói cuối cùng.

Lục Tịch và Giản Tư Dục đều lên tranh cử cảnh sát.

Ai cũng nói mình là tiên tri.

Lục Tịch trình bày xong, loại được hai người khác.

Đến lượt Giản Tư Dục, anh ấy trực tiếp công kích logic của Lục Tịch:

“Số 7 nói ngày đầu soi được số 5 là người tốt, nhưng không nói rõ thân phận. Nếu số 5 là đồng đội sói thì tất nhiên sẽ nhận, nhưng nếu số 5 là thần thì lời nói của anh không rõ ràng, nghĩa là anh không biết. Tôi mới là tiên tri, soi số 11, là dân thường.”

Quả thật tôi là dân thường.

Nhờ lời dẫn dắt của Giản Tư Dục, Lục Tịch bị vote ra ngay vòng đầu.

Cuối cùng, phe sói thắng.

Hóa ra Giản Tư Dục là sói.

Lục Tịch tức nổ:
“Tôi nói tôi là tiên tri mà sao không ai tin! Nếu không phải các người vote nhầm, bọn tôi đâu có thua.”

“Sao anh biết tôi là dân thường?”

Giản Tư Dục mỉm cười:
“Khả năng là dân thường cao hơn, tôi đoán thôi, 50/50 mà. Nhưng nói thế vẫn thuyết phục hơn lời anh ta.”

Những ván sau, Giản Tư Dục cứ như cố tình “cà khịa” Lục Tịch, chỗ nào cũng chặn đường hắn.

Hắn cầm sói, Giản Tư Dục vote thẳng mặt.

Hắn cầm thần, Giản Tư Dục cũng phản bác ngay, đến mức Lục Tịch không cãi nổi.

Không tài nào bắt được lỗi logic của Giản Tư Dục.

“Bạn cậu giỏi thật đấy, sao cái gì cũng đoán trúng hết vậy?”

Tôi khẽ cong môi, nhìn Lục Tịch bị áp đảo thấy khoái thật.

Lục Tịch bắt đầu mất bình tĩnh.

“Không chơi Ma Sói nữa! Mọi người chẳng biết chơi gì hết. Chơi Vương Giả Vinh Diệu đi!”

“Nghe nói bây giờ Nghê Miên là streamer game có tiếng mà, đúng không?”

“Đúng rồi đúng rồi, tôi nhớ Lục Tịch chơi Vương Giả cũng giỏi lắm mà? Nghê Miên, bạn cậu có biết chơi không?”

Giản Tư Dục nhìn tôi, bình thản đáp:
“Biết chứ, tôi chung team với Nghê Miên.”

Tiểu Hàm khẽ kéo tay áo Lục Tịch:
“Anh ơi, em đánh chung với anh nha?”

Lục Tịch thấy thoải mái hơn chút:
“Tất nhiên rồi.”

Nói ra thì trước đây tôi biết chơi Vương Giả cũng nhờ Lục Tịch dạy.

13

Team Lục Tịch vốn hay chơi chung, ăn ý rất tốt.

Còn team tôi thì ngoài tôi với Giản Tư Dục từng duo với nhau, mấy người còn lại đều ít chơi.

Khả năng thắng thật sự không cao.

Giản Tư Dục nhận ra tôi lo lắng, trêu chọc:
“Sao thế, nữ vương đi rừng của chúng ta không tự tin gánh team à?”

Tôi và Lục Tịch đều chọn Lý Bạch.

Giản Tư Dục chơi Bách Lý Thủ Ước.

Vừa vào game, Lục Tịch cặp với Yao qua cướp bùa xanh rừng tôi.

Hỗ trợ của tôi lúc đầu lại chạy theo mid, tôi đành bỏ bùa xanh, chạy qua rừng đối phương lấy bùa đỏ.

Bách Lý Thủ Ước lên cấp 2 liền qua nấp bụi.

Quả nhiên Lục Tịch mò qua rừng canh.

“Đoàng!”

Bách Lý Thủ Ước bắn phát chí mạng, bắn mất nửa cây máu của Lý Bạch.

Xạ tiễn bách phát bách trúng!

“Hồi nãy bắn không cần ngắm luôn, bắn thẳng mà trúng!”

“Khả năng đoán hướng phải cực chuẩn luôn ấy!”

“Pha đó đỉnh quá, tôi còn chưa kịp nhìn rõ nữa!”

Mặt Lục Tịch đen thui, máu còn ít, đành bỏ bùa đỏ.

Giản Tư Dục dí thẳng xạ thủ đối phương.

Hậu Nghệ team địch cuống lên, liên tục ping Lục Tịch xuống hỗ trợ.

Lục Tịch chưa farm xong đã bị loạn nhịp.

Hiện tại Giản Tư Dục đang có lượng tiền cao nhất team.

“Bách Lý cẩn thận chút, đi rừng team địch mất dấu rồi, chắc đang vòng xuống bắt anh đó.”

“Tôi đang ăn Rồng, em cố thủ chút, tôi xuống liền.”

“OK.”

Quả nhiên, vừa thấy Giản Tư Dục lộ mặt, từ bụi lao ra nào là đi rừng, hỗ trợ, mid của team địch.

Giản Tư Dục lùi một bước, dùng skill 2 cấu máu.

“Tôi tới rồi.”

Tôi farm xong rừng, vòng xuống bot.

Thấy tôi tới, Giản Tư Dục liền lên trao đổi chiêu, dụ đối phương lộ kỹ năng.

Tôi từ hậu phương cắt thẳng vào hàng sau.

Giản Tư Dục bổ sung sát thương.

Team địch… quét sạch!

Dù có chút hiểu biết đều nhìn ra, trình độ của Lục Tịch và Giản Tư Dục đúng là cách biệt một trời một vực.

Chơi xong ván đó, Lục Tịch xám mặt bảo:
“Tôi có việc rồi, tôi về trước.”

“Tay không tệ nha.”

Tôi nhướng mày cười với Giản Tư Dục.

Anh ấy tự nhiên cầm lấy túi của tôi, cùng tôi ra về.

“Là do nữ vương đi rừng của chúng ta dẫn team giỏi.”

14

“Nghê Miên!”

Ra đến cửa, Lục Tịch bỗng chạy tới gọi tôi, chủ động nói:
“Dù gì chúng ta cũng là bạn học cũ, hay là add lại WeChat đi? Nhà cậu cũng hơi xa, để tôi lái xe đưa cậu về.”

Anh ta nhìn tôi.

“Không cần đâu, tôi lái xe tới.”
“Nghê Miên, đợi anh chút.”
“Ừ.”

“Bạn cậu làm nghề gì vậy?”

“Tôi thấy chắc kiếm tiền không bằng Lục Tịch đâu ha, giờ Lục Tịch là quản lý cấp cao của công ty, lái con Mercedes bản full option kia kìa, giàu lắm đó.”

Vừa dứt lời, một chiếc Porsche màu bạc từ bãi đỗ xe ngầm chạy lên.

Dừng ngay trước mặt tôi.

Giản Tư Dục bước xuống từ ghế lái, mở cửa xe cho tôi.

“Đi thôi, tôi đưa em về.”

Lục Tịch gào về phía xe:
“Cậu biết Tống Nghê Miên làm nghề gì không? Cô ấy là streamer đó, nick là 77, cậu có thể tìm xem, cô ấy quen biết với nhiều đại gia lắm.”

Giản Tư Dục siết chặt vô lăng, ánh mắt nhìn Lục Tịch lạnh đến mức như muốn giết người:
“Nghề nghiệp không có sang hèn, chỉ có kẻ lòng dơ thì nhìn gì cũng bẩn.”

Tôi lấy từ trong túi ra một hộp quà trang sức:
“Lớp trưởng, đây là quà tôi tặng cho con anh. Sau này có mặt Lục Tịch thì khỏi gọi tôi nữa.”