Quả nhiên là năm tuổi đỏ rực, nghĩ gì được nấy!
Tôi nhìn đi nhìn lại mấy lần, xác định đúng là anh ấy, lập tức đồng ý lời mời kết bạn trong game.
Gần như ngay sau đó, anh ấy nhắn qua:
【Hello.】
【Thấy bạn hôm nay off sớm, có bận gì à?】
Tôi trả lời:
【Không có, chỉ muốn tự luyện tướng thôi. Muốn chơi cùng không?】
Đúng lúc đó, anh trai tôi cũng online.
【Tôi nói cậu nha, về nhà cái là chui ngay vào phòng chơi game sau lưng tôi! Sao, chê tôi gà không muốn kéo tôi à? Hay sợ kéo tôi lại mất fan?】
Tôi giả vờ không thấy, tắt ngay khung chat với anh, rồi nhanh tay mời 37 vô đánh tiếp một trận.
Xin lỗi anh trai.
Tết nhất thế này để né mấy câu giục cưới của gia đình, tôi phải nhanh tay “bắt” cho mình một bạn trai trước đã!
5
Tôi chọn đi rừng, anh ấy chọn mid.
Tôi giả vờ hỏi bâng quơ:
“Anh không dẫn bạn gái về nhà ăn Tết à?”
“Bạn gái?” 37 hơi ngạc nhiên, “Nếu có bạn gái thì đâu rảnh ở đây chơi game.”
Anh ấy dọn xong lính mid thì không khách sáo chút nào, qua ăn bãi quái rừng của tôi luôn.
“Ê, anh ăn rừng của tôi đó nha!”
Tôi vội vàng chạy qua giành lại con bùa xanh.
37 đánh bùa xanh còn chút máu thì lại quay về mid.
“Lát em lên ăn lính mid của anh đấy, nhưng mà Nữ Vương Rừng của chúng ta này, có thể lên mid cứu vớt kẻ yếu đuối cô đơn như anh không?”
Yếu đuối cô đơn?
Ai chứ cái con Điêu Thuyền của anh đang đè mặt con Đát Kỷ bên kia đánh kìa!
37 dọn lính xong lại mò qua rừng đối thủ.
Ping một cái dấu 【Tập hợp】.
Tôi chạy qua thì thấy anh ấy vừa đánh bùa đỏ của team địch còn tí máu.
“Đến lấy bùa đỏ nè.”
【Trời đất ơi, mùng Tết hai người yêu nhau thì offline đi chứ! Tha cho hội FA bọn tôi trong game chút đường sống đi!】
【Cậu không thấy chị Nữ Vương Rừng nhà cậu vừa cướp đỏ cướp xanh trên người tôi à? Chị ấy không thiếu bùa đỏ đâu, tôi thiếu này!】
【Tôi hiểu rồi, hai người cố tình vào rừng khoe ân ái chứ gì!】
…
Tự nhiên tâm trạng tôi vui hẳn lên.
Tôi bật mic cười nói:
“Thôi, Tết nhất mà, để lại bùa đỏ cho đối thủ lấy chút cho có không khí vui vẻ.”
37 lúc này mới rời khỏi bãi bùa đỏ, giọng nói cực kỳ mê hoặc:
“Được, nghe em.”
Thời gian cũng không còn sớm.
【Đánh xong trận này tôi phải ra ngoài mua ít đồ dùng sinh hoạt, mới về nhà còn thiếu nhiều thứ.】
【Ừ, được.】
Trận đấu vừa kết thúc, Trần Tranh đã không kìm được gọi điện tới.
“Nói thật đi, cậu với cái anh 37 đó là quan hệ gì? Tui ngồi xem livestream nguyên trận nha, thấy rõ là anh ấy thích cậu rồi còn gì!”
Tim tôi đập loạn xạ.
Tôi cố giữ bình tĩnh:
“Ba ảo giác kinh điển của đời người nè: điện thoại rung, có người gõ cửa, với ảnh nhất định thích mình.”
Trần Tranh cười nhạo:
“Còn giả bộ hả! Tui không hiểu cậu chắc?”
“Cậu nói đi, bao giờ mới chịu chủ động add WeChat của người ta hả?”
Để bình tĩnh lại, tôi tắt game, ra ngoài mua đồ.
Ngoài trời gió tuyết lớn hơn lúc nãy, đường đã phủ một lớp băng mỏng.
Khi tính tiền xong đi ra, trời đã tối hẳn.
Tôi trượt chân một cái, mất thăng bằng, cả người ngã về phía trước.
Ngã thẳng vào lòng một người đàn ông.
Mặt tôi đập mạnh vào ngực anh ấy.
Đau muốn xỉu luôn.
Đúng lúc đó, một đôi tay lớn ôm lấy eo tôi, đỡ tôi đứng vững.
Dù có lớp áo khoác dày, vẫn cảm nhận rõ hơi ấm như thiêu đốt nơi eo.
“Em không sao chứ?”
Nghe giọng quen thuộc, tôi ngơ ngác ngẩng đầu.
Dưới vành mũ len là đôi mắt sâu thẳm và xinh đẹp.
Chóp mũi cao cao của anh ấy vì lạnh mà hơi đỏ lên, càng làm cho khuôn mặt anh ấy thêm phần cuốn hút.
6
Trên đường về, từ sau một gốc cây lớn, Hứa Diệu bất ngờ nhảy ra.
“Tôi nói rồi mà, cậu chạy xa vậy là để ‘vô tình gặp’ em gái đúng không!”
Hắn khoanh tay trước ngực, ra vẻ nhìn thấu mọi chuyện:
“Còn mấy người họ hàng ‘vô tình đụng mặt’ kia, chắc là cậu thuê diễn viên quần chúng tới chứ gì.”
Giản Tư Dục trừng mắt nhìn hắn, ra hiệu bảo im miệng.
Hứa Diệu làm bộ đáng ăn đòn:
“Cậu giúp tôi leo thêm hai sao, tôi sẽ không méc chị 77 đâu.”
Giản Tư Dục giơ tay ra, Hứa Diệu lập tức ngoan ngoãn đưa điện thoại.
“Nói thật nhé, giờ người ta nhìn thấy cái mặt cậu là không nhận ra cậu đâu, hay là thôi dẹp đi về cho lành? Haizz không ngờ có ngày Giản Tư Dục cậu cũng bị thế này, hahaha!”
Giản Tư Dục lạnh giọng:
“Còn muốn lên rank nữa không?”
7
“Sao cậu không hỏi anh ấy vì sao lại có WeChat của cậu hả!”
Trần Tranh giận tím mặt hét lên trong điện thoại.
“Lúc anh ấy đứng bên cạnh thì đầu óc tôi trống rỗng luôn, tính lúc anh ấy đi mới hỏi mà không biết mở lời kiểu gì.”
“Vậy anh ấy có đăng gì trên Moments không? Cậu nhìn không ra à?”
Tôi mở Moments của anh ấy xem thử.
“Anh ấy đúng là chưa từng đăng gì luôn.”
Có lẽ vì lâu rồi không rung động, hôm nay bị ‘quật’ một trận thế này làm tôi mất ngủ luôn.
Nằm lăn qua lăn lại trên giường, đầu toàn là chuyện ban ngày.
Trước đây tôi từng đổi điện thoại, nên trong WeChat mới này không có lịch sử chat với Giản Tư Dục.
Đột nhiên anh ấy gửi tin nhắn đến:
【Online không?】
Tôi nghĩ một lát, trả lời:
【Solo với nhau không?】
【(mặt nghi ngờ.jpg)】
【Nếu tôi thắng, anh phải trả lời tôi một câu hỏi. Nếu tôi thua, tôi sẽ trả lời anh một câu.】
8
Trận này tôi chọn Điêu Thuyền.
Dù biết solo mà chọn Điêu Thuyền thì có hơi gian lận.
Nhưng tôi thật sự rất muốn thắng.
Chỉ là —
Giản Tư Dục lại chọn Yao?
【Solo mà anh chọn Yao á?】
【Trượt tay.】
Trận này mười phút là kết thúc.
Coi như ông trời giúp tôi lần nữa.
【Em muốn hỏi gì?】
Tôi nói thẳng thắc mắc trong lòng:
【Tại sao trước đây mình lại có WeChat của nhau?】
Tin vừa gửi đi, Giản Tư Dục đã gọi điện luôn:
“Nghe Mộng, tiện nghe điện thoại không?”
9
Hồi nhỏ tôi rất nghịch.
Năm tôi 12 tuổi, Tết năm đó chơi trong sân nhà dì Trương ở khu bên cạnh.
Dẫn mấy đứa nhỏ trèo qua tường sân.
Lúc tôi nhảy xuống thì vô tình đè trúng một cậu bé.
Cậu bé ấy rất đẹp, tinh xảo như búp bê vậy.
Tôi lấy kẹo dụ cậu ấy chơi cùng mình.
Cậu ấy không nói nhiều, nhưng lại rất thích kẹo.
Từ đó cứ bám theo tôi mãi.
Tôi thì toàn lấy kẹo rẻ đổi lấy mấy món snack nhập khẩu đắt tiền của cậu ấy.
Nhà cậu ấy hình như chẳng ai quản, mỗi lần tôi tới tìm thì trong sân đều vắng tanh.
“Vậy… anh chính là cậu bé hồi đó sao?”
“Ừ.”
“Nhưng hồi đó bọn mình chưa có điện thoại, thế khi nào mới add WeChat vậy?”
“WeChat là 4 năm trước, trên tàu cao tốc về quê, em add anh.”
Mắt tôi đúng là dễ lú trước trai đẹp, bao giờ mới sửa được cái tật này đây!
Giản Tư Dục nhìn tôi, hơi tỏ vẻ tủi thân:
“4 năm trước anh định tới tìm em, ai ngờ nghe nói em về luôn tối hôm đó.”
Cúp máy xong, tôi ôm gối lăn lộn khóc:
“Xong rồi bạn ơi, ảnh với tôi biết nhau từ trước rồi, còn chứng kiến cái thời tôi ăn mặc sến nhất nữa, giờ tôi còn mặt mũi nào theo đuổi ảnh nữa trời!”
10
Có lẽ chuyện đó làm tôi bị ám ảnh.
Đêm hôm đó tôi nằm mơ, mơ lại chuyện hồi nhỏ.
Tôi nắm tay cậu bé đẹp trai vừa hơn 10 tuổi, lừa cậu ấy:
“Anh nghe cho kỹ nha, bây giờ anh nắm tay em rồi, sau này chỉ được lấy em thôi đó!”
Nhỏ Giản Tư Dục vậy mà không khóc, chỉ nghiêm túc gật đầu:
“Được.”
Tôi nhét kẹo vào tay cậu ấy:
“Vậy đây là sính lễ của em, anh giữ kỹ nha.”
Cậu ấy bỏ kẹo vào túi, rồi ngoan ngoãn đi theo sau lưng tôi.
Tôi đi hái trái cây, cậu ấy đứng canh chừng.
Mỗi lần tôi muốn gì, hôm sau cậu ấy đều mang tới cho tôi.
Trong mơ.
Cậu bé Giản Tư Dục nhỏ nhỏ bỗng nhiên lớn lên.
Món quà đưa cho tôi bây giờ biến thành một chiếc nhẫn.
“Hồi nhỏ em nói sẽ lấy anh, nên giờ anh tới cưới em đây.”
Tôi sợ quá choàng tỉnh luôn.
Yêu đương thì còn dám.
Chứ cưới thì tôi không dám đụng đâu nha!