Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần, rón rén nhìn vào bên trong chiếc thùng.
Chỉ một cái liếc — đủ khiến máu toàn thân tôi lạnh toát, từng khớp xương tê cứng. Cả người sững sờ vì kinh hãi.
Cha tôi từ đằng sau hỏi vọng ra:
“Chết chưa đấy?”
Giọng Vương đồ tể vang lên từ xa:
“Gần rồi!”
Tôi hoảng đến tê liệt tay chân, sắc mặt trắng bệch. Mùi máu nồng đến mức khiến tôi muốn nôn khan.
Cha tôi vẫn cười tươi rói, nhìn tôi nói:
“An Anh, đừng có thấy ghê sợ.”
“Thứ này giúp giữ mãi tuổi xuân, còn có thể sinh con trai đấy. Lần sau có hàng ngon, cha cho con bồi bổ một chút ha!”
8
Tôi vội vàng xua tay từ chối.
Cha tôi cười khẩy, lắc đầu:
“Xem con sợ đến mức nào kìa.”
“Lại đây, uống bát thuốc mê cha nấu cho con đi. Chợp mắt một lát, tỉnh dậy là cha đưa con về làng.”
Lòng bàn tay tôi đổ đầy mồ hôi, cố gắng kéo dài thời gian:
“Cha… ở đây đâu có bác sĩ…”
Cha tôi không buồn nghe, bưng bát thuốc sền sệt đến sát miệng tôi, giọng dửng dưng:
“Cứ uống đi đã.”
“Lão Vương mổ heo quen tay lắm rồi. Xuống dao là xong, con chẳng thấy đau đâu.”
Tôi bắt đầu giãy giụa mạnh hơn, ra vẻ nũng nịu:
“Cha ơi, chờ thêm chút nữa được không… Con sợ quá…”
Cha tôi bật cười, giọng dịu lại:
“Không sao đâu, chỉ ngủ một giấc thôi mà. Mau tin cha đi.”
Nhưng tay ông ta mỗi lúc một siết chặt, mạnh bạo ép tôi há miệng, chuẩn bị đổ thuốc vào.
Dưới ánh đèn dầu chập chờn trong hầm tối, gương mặt ông ta giống như ác quỷ từ địa ngục, rợn người kinh tởm.
Tôi vùng vẫy đến cùng cực, cuối cùng không kìm được mà hét lên:
“Đừng! Cha, đừng mà!”
“Bốp!”
Một cái tát như trời giáng giáng thẳng vào má khiến đầu tôi choáng váng, tai ù cả lên. Giọng hắn ta đầy bực tức:
“Gào cái gì mà gào! Im miệng!”
“Nuôi mày ngần ấy năm, giờ không biết báo đáp à? Nghe lời một chút, xong việc sẽ cho mày về làng!”
Tôi giơ tay lên theo phản xạ để đẩy bát thuốc ra.
Ánh mắt cha tôi đảo xuống, dừng lại ở tay tôi — nơi tôi vẫn đang nắm chặt viên than vẽ dấu đã sứt mòn.
Ông ta đưa tay định chộp lấy:
“Cái gì đây? Mày cầm cái gì?”
Hỏng rồi!
Tôi vội tìm lý do:
“Trước khi đi, tiện tay cầm theo nghịch chơi thôi… là than ở cạnh bếp nhà mình ấy.”
Nhưng vẻ nghi ngờ trong mắt ông ta không những không tan, mà càng đậm hơn. Giọng hắn rít lên lạnh lẽo:
“Tao nhớ mày từ nhỏ ưa sạch sẽ, sao giờ lại đi cầm than chơi?”
Ánh mắt hắn ngày càng lạnh, sắc bén đến nghẹt thở.
Ngay lúc tình thế sắp vượt khỏi tầm kiểm soát—bên ngoài bỗng vang lên tiếng hét hoảng loạn của Vương đồ tể:
“Đại Sơn! Có chuyện rồi!”
Tôi còn chưa kịp thở phào, liền nghe thấy tiếng hắn dồn dập:
“Có công an! Đông lắm!”
“Lại có cả dân làng giơ đuốc, đang kéo tới chỗ miếu! Bọn họ phát hiện ra rồi! Có chạy không?!”
Lão Vương hấp tấp lao vào.
Không gian trong ngôi miếu đổ nát bỗng lặng ngắt như tờ, chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở dồn dập của ba người chúng tôi.
Sắc mặt cha tôi lập tức thay đổi, liếc sang Vương đồ tể ra hiệu bằng ánh mắt.
Tôi lạnh sống lưng — Hắn muốn giết người diệt khẩu!
Không kịp suy nghĩ, tôi bất ngờ dùng hết sức đẩy cha ra, quay người nát bỏ chạy!
Để làm chậm nỗ lực bắt giữ tôi của chúng, tôi đã đạp tan mọi thứ trong ngôi đền đổ nát, ngay cả chiếc hòm đựng xác hài nhi lúc nãy cũng bị tôi hất mạnh xuống.
“Rào—” Một bãi máu tanh tưởi văng khắp nền đất, bốc mùi nồng nặc, khiến hai kẻ kia phải né người lùi lại, rồi lập tức vung dao truy đuổi.
Chưa đầy mười lăm phút, cha tôi đã cầm dao găm lao về phía tôi như mãnh thú, phía sau lão Vương đồ tể xách nguyên con dao mổ heo đuổi sát gót.
Tôi hoảng hốt lao về phía đường hầm ngầm, nơi dẫn sâu xuống lòng đất.
Dưới đó không hề có ánh sáng, chỉ còn lại mùi máu tanh đậm đặc hơn gấp bội, quẩn quanh trong không khí đặc quánh và ẩm mốc.
Trong bóng tối lạnh lẽo, tôi bắt gặp những “chuồng nhốt người” — từng người bị xiềng xích, bị đối xử chẳng khác gì súc vật. Có người còn động đậy được, có kẻ thì đã thối rữa, nhễu nước, bốc mùi hôi thối đến buồn nôn.
Tiếng bước chân tôi vang vọng giữa tĩnh mịch, rõ mồn một như chuông báo động.
Phía sau lưng, vang lên tiếng cha tôi gào rú đầy giận dữ:
“Cút ra đây! Con đĩ thối tha! Còn dám báo công an tới bắt tao?!”
“Tao nghe thấy tiếng thở của mày rồi! Ra sớm thì tao đâm ít nhát hơn đấy!”
Tôi cắn chặt răng, không dám động đậy.
Tay che mũi, bụng co rút vì nôn mửa, tôi ráng nín thở, ép sát vào góc tường, nhìn hai kẻ ác từng bước tiến gần.
Ngay lúc ấy — trong bóng tối bỗng vang lên một tiếng hô run rẩy:
“Cứu mạng! Cứu mạng… tôi ở đây!”
“Cứu với! Có ai không, cứu tôi!”
Ngay sau đó là tiếng xích sắt va vào song sắt, vang rền khắp hang động. Người bị nhốt trong hầm đồng loạt gào lên, tiếng hét nối nhau dội lại như sóng cuộn.
Âm thanh hỗn loạn đến mức vị trí của tôi hoàn toàn bị che lấp.
Tôi biết — họ đang giúp tôi!
Chớp lấy cơ hội, tôi cúi đầu, cắm đầu lao sâu vào trong lòng địa đạo!
Càng chạy, tim tôi càng đập dữ dội, nhưng bước chân không dám ngừng. Phía sau lưng, bóng đen của cha và Vương đồ tể vẫn còn rình rập như ác quỷ.
Phía trước—tôi không biết là gì.
Nhưng chỉ cần chạy tiếp… tôi sẽ sống.
Chỉ cần kiên trì thêm một chút… tôi sẽ đưa được ánh sáng đến nơi địa ngục này.
9
Cha tôi và lão Vương đồ tể tức đến phát điên.
Vừa đá vào những đứa trẻ đang gào khóc, vừa điên cuồng tìm kiếm tung tích của tôi giữa mê cung hầm ngầm này.
Tôi chưa từng tới nơi này, đương nhiên không thể thông thạo đường đi như bọn họ. Dù có tiếng la hét của những người bị giam làm lớp ngụy trang, tôi biết mình… chỉ đang kéo dài thời gian.
Bỗng một giọng trẻ con vang lên từ phía không rõ:
“Chị ơi, rẽ phải chạy tới trước! Ở đó có một cái lỗ to bằng thân cây hòe, chui ra được! Em từng uống nước mưa ở đó!”
Tôi gần như phản xạ, lao thẳng về hướng được chỉ.
Quả nhiên, trong góc tối lờ mờ, có một cột sáng tròn tròn lọt qua khe hẹp — nơi thoát hiểm.
Tôi vừa định lao tới, thì phập! — từ góc rẽ lao ra Vương đồ tể, gương mặt u ám, ánh mắt tóe lửa.
Hắn lừ lừ bước tới, giơ cao con dao sắc lạnh:
“Con đĩ này, tụi nó đều tới đây rồi… Ông mày chắc chạy không thoát nữa.”
“Nhưng mày cũng đừng hòng sống!”
“Bịch!”
Bất ngờ, một vật thể lớn từ trên trời rơi xuống, đè sầm lên người lão Vương.
Hắn ngã ngửa, dao văng khỏi tay, đập mạnh xuống nền đất. Tôi theo phản xạ che mắt.
Khi nhìn lại — đó là một cảnh sát mặc sắc phục!
Chưa kịp định thần, từng tốp cảnh sát khác đã tràn vào từ phía miếu bỏ hoang, ánh đèn pin chói lóa quét qua bóng tối, từng khẩu súng giương lên, từng mệnh lệnh quát vang:
“Toàn bộ đứng yên! Không được cử động!”
Tôi chưa kịp mừng thì — cha tôi đã phát hiện một lối thoát ngầm phía bên kia.
Ông ta lập tức xoay người định chạy — tôi không nghĩ nhiều, lao tới ôm chặt lấy hắn.
“Buông ra! Buông ra ngay!” Hắn gào lên, tay vung dao.
Gương mặt vặn vẹo, máu điên dồn lên mắt, hắn rít qua kẽ răng:
“An Anh! Mày tưởng mày thắng rồi à?”
“Con chó phản bội! Mày còn ngu hơn cả con chị mày giả điên giả dại ngàn lần!”
Tôi chẳng kịp né. Máu me và nỗi đau lập tức ập đến — tôi cảm nhận rõ mũi dao xuyên vào da thịt.
Tôi cố sức giữ lấy cổ tay cầm dao của hắn, nhưng sức tôi nhỏ quá.
Một nhát. Lại một nhát.
Tôi không đếm nổi đã bị đâm bao nhiêu lần. Trán tôi lạnh toát, mồ hôi và máu trộn lẫn rơi xuống.
Thế nhưng — tôi vẫn nhìn cha mình và bật cười:
“Người ngu là ông… Tôi là An Mai.”
Đôi mắt cha tôi bỗng chốc mở to, chết lặng.
Ngay khoảnh khắc ấy, cảnh sát đã lao tới, đè hắn xuống, khóa còng trên cổ tay đầy máu.
Tôi ngã gục.
Mắt dần dần nhòe đi, âm thanh xa xăm.
Loáng thoáng trong ánh sáng từ miệng hang, tôi thấy gương mặt quen thuộc lao về phía mình.
Là An Anh — khuôn mặt đẫm nước mắt, ôm lấy tôi trong tiếng gào thét nghẹn ngào.
Bên cạnh là Diêm Hành Quân, quần áo lấm lem, ánh mắt đỏ hoe.
Tôi cố nở nụ cười, như muốn nói: Em đã làm được rồi.
Nhưng mi mắt quá nặng, tôi dần chìm vào bóng tối.
Tôi gắng sức đưa tay lên chạm vào gương mặt em gái, hơi thở yếu ớt:
“An Anh đừng sợ… an toàn rồi…”
Lời còn chưa dứt, ý thức của tôi đã chìm vào hỗn độn mơ hồ.
Tôi biết, mình sẽ không thể sống nổi.
Đây là kết cục mà tôi đã lựa chọn cho chính mình từ rất lâu.
Trước khi chết, mẹ từng nói với tôi: bà là bị cha dùng bốn mươi lăm đồng mua về.
Ngay cả tôi và em gái cũng đều là kết quả của những cuộc cưỡng đoạt, tôi không tin người đàn ông đó từng có một chút tình cảm thật lòng với chúng tôi.
Cha sớm đã không tin tưởng vào cái thân phận “An Mai”, càng không thể dắt tôi đến nơi đó. Ông ta sợ tôi phản phệ, cá chết lưới rách. Vì vậy tôi chỉ có thể giả làm An Anh để khiến ông ta lơi lỏng cảnh giác.
Nếu thành công, sẽ cứu được rất nhiều người. Nếu thất bại, chỉ có mình tôi chết.
An Anh có thể mượn thân phận của tôi để sống tiếp, bình yên.
Cha sẽ cho rằng người bị ông ta đích thân giết chết chính là An Anh.
Còn con bé câm chạy trốn thì đã mất giá trị, ông ta sẽ không thèm động đến nữa.
Vì tính chất vụ án quá nghiêm trọng, cuối cùng nó được lãnh đạo tỉnh đích thân giám sát xử lý. Cha tôi và Vương đồ tể bị thi hành án tử hình, những người còn sống trong đường hầm cũng được giải cứu và chữa trị.
An Mai ngồi bình tĩnh nghe trọn phiên tòa tại tòa án tỉnh, sau đó đến trước mộ phần của tôi.
Đó là một nấm mộ nhỏ ở đầu làng, được đặt những đóa hoa tôi yêu thích nhất.
Diêm Hành Quân nhìn ảnh tôi trên bia mộ – nụ cười rực rỡ ấy – rồi cúi đầu thật sâu:
“Chị An Mai, em thay mặt chị ấy cảm ơn chị.”
Cô ấy vừa khóc vừa cười, mắng tôi:
“Đồ ngốc, chị liều mạng giữ lấy ông ta làm gì! Cảnh sát và cả làng đều đến rồi, ông ta có chạy được đâu chứ.”
“Nhưng em biết… lúc đó mắt chị bị bịt kín, không thấy có bao nhiêu người đến. Chị nghĩ ông ta sẽ trốn được, rồi quay lại bắt em. Không đâu chị ơi, họ bị xử bắn cả rồi.”
“Chị à, em không đổi tên nữa đâu. Em vẫn sẽ là An Mai – cái tên mà chị đặt cho em.”
Gió lướt qua mặt An Anh.
Tựa như bàn tay tôi, dịu dàng vuốt ve má cô.
Người con gái câm canh giữ làng – thật ra vẫn luôn biết nói.
Chỉ là, tôi chưa kịp tự mình nói cho cô ấy biết điều đó.
[Hoàn]