8
Phải nói rằng, Trì Thịnh vẫn chưa chán chuyện theo đuổi tôi.
Ngược lại, càng ngày càng cuồng nhiệt hơn.
Sau khi tôi chốt xong một dự án đã đàm phán rất lâu, liền định nghỉ ngơi thư giãn một thời gian.
Vừa khéo, Trì Thịnh lại tự dâng tới cửa.
Tài xế đưa tôi đến điểm hẹn là sân bay tư nhân nhà họ Trì.
Trì Thịnh mặc nguyên bộ đồng phục phi công màu trắng, dáng người cao thẳng tắp, cầu vai và huy hiệu vừa khít trên bờ vai, quần đen phẳng phiu, đôi chân dài thẳng tắp.
Anh ta mới nhuộm tóc trắng, tóc hơi xoăn nhẹ và bồng bềnh.
Nhìn như nhân vật bước ra từ truyện tranh vậy.
Phía sau anh ta là một chiếc trực thăng màu trắng.
“Định làm gì vậy?”
“Đưa em đi dạo.”
Đúng là nhà giàu, dạo bằng máy bay luôn.
Trì Thịnh tao nhã đưa tay ra, dìu tôi lên ghế phụ.
Chạng vạng tối, cả thành phố như một bức tranh sống động.
Mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn từ từ thu lại, những tòa cao ốc sáng đèn, thắp lên cảnh đêm lộng lẫy của thành phố.
Nhìn xuống là cảnh đẹp đến mê mẩn, ngẩng đầu là bầu trời đầy sao, cúi đầu là ánh đèn rực rỡ muôn nơi, bên tai chỉ có tiếng gió, bao nhiêu mệt mỏi những ngày qua đều tan biến sạch sẽ.
Đột nhiên, pháo hoa nở rộ bên dưới.
Mấy chiếc máy bay bên cạnh xếp thành hình bông hoa hồng.
Tôi ngạc nhiên trừng mắt, hình như còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Trì Thịnh chăm chú lái máy bay, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên, ánh mắt nóng bỏng, đẹp đến vô pháp vô thiên.
Đúng là dáng vẻ của một tên đang “thầm vui trong lòng”.
Máy bay đáp xuống nóc một tòa nhà cao tầng.
“Đã chưa?”
“Cũng được, máy bay tư nhân ấy à, có phải chưa từng đi đâu.”
“Không giống đâu, em từng thấy phi công nào như anh chưa?”
“Cái đó thì chưa.”
Tâm trạng tôi rất tốt, ngoắc tay gọi anh ta.
“Qua đây.”
Trì Thịnh ngoan ngoãn đưa đầu qua.
Tôi nắm cằm anh ta, hôn lên.
Trì Thịnh khựng lại một chút.
Vì trước đây, chỗ hai chúng tôi hôn nhau nhiều nhất là trên giường.
Xuống giường thì hoặc là đấu khẩu, hoặc là giả vờ không quen biết, rất hiếm khi có khoảnh khắc riêng tư ấm áp như thế này.
Trì Thịnh nghiêm túc hôn lại tôi.
Anh ta nhắm mắt, hàng mi dài khẽ run, hơi thở càng lúc càng sâu, sống mũi cao cọ nhẹ lên mũi tôi.
Hôn xong, Trì Thịnh hơi kéo giãn khoảng cách, nhìn thẳng vào mắt tôi.
Đôi mắt ấy vừa sáng vừa sâu, khiến người ta dễ dàng sa vào.
“Hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, em định chịu trách nhiệm không?”
Tôi lập tức cảnh giác.
Tôi vốn chẳng có ý định chịu trách nhiệm gì cả.
Dù sao, cuộc sống không cần ràng buộc tình cảm vẫn là sung sướng nhất.
Trì Thịnh nhận ra sự do dự trong tôi, ánh mắt anh ta cũng tối lại.
Rồi lập tức đổi sang vẻ mặt ấm ức xen chút kiêu ngạo, định tính sổ với tôi.
Anh ta cắn mạnh môi tôi một cái.
“Không cho danh phận mà dám ngủ với tôi, đồ tra nữ!”
“Anh còn nói tôi nữa, anh…”
Vừa định phản bác, điện thoại Trì Thịnh reo lên.
Anh ta cúp máy, nhưng nó lại reo tiếp.
Sau mấy lần, cuối cùng Trì Thịnh cũng bắt máy.
Là anh em gọi đến.
Anh ta che điện thoại, ra ngoài nghe.
“Tôi nói này anh Thịnh, bây giờ hot search toàn là anh đó.”
Tôi tiện tay lướt điện thoại, quả nhiên đầy rẫy tin tức trên mạng.
【Trời ơi, tỏ tình bằng máy bay lãng mạn ghê! Không chỉ cần rất rất nhiều tiền, mà còn cần rất rất nhiều tình yêu nữa chứ.】
【Máy bay đáp thẳng lên nóc tòa nhà của tập đoàn Trì thị luôn, cậu chủ Trì nhà giàu đẹp trai thế cơ mà, nghe bảo gần đây đúng là đang theo đuổi ai đó, chỉ là chưa tiết lộ là ai thôi.】
【Bạn tôi là anh em của Trì Thịnh, thật ra đang theo đuổi kẻ thù không đội trời chung, mà tất cả chỉ là vụ cá cược, kế hoạch của anh ta thôi, chứ không thật lòng đâu.】
【Comment trên ngốc à, ai lại “giả vờ theo đuổi” mà phô trương thế này? Rõ ràng là mượn cớ cá cược để theo đuổi thật, chỉ có mấy người các cậu tin thôi.】
Trì Thịnh vẫn còn đang nghe điện thoại, có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
“Có chuyện thì nói nhanh.”
“Hóa ra đường bay anh xin không phải để đón bác Trì đi làm, mà là để tỏ tình.”
Trì Thịnh nhíu mày: “Rồi sao?”
“Rồi sao cái gì?! Chúng tôi thấy anh làm vậy quá đà rồi, anh đã bỏ ra bao nhiêu như thế, người ta vẫn không chịu.
“Giờ còn lái máy bay đưa người ta đi dạo, còn bày mấy chục chiếc máy bay tỏ tình.
“Quan trọng nhất là anh còn cho đáp xuống nóc tòa nhà Trì thị, ý là sao? Sau này định giao luôn nhà họ Trì cho người ta à?”
Trì Thịnh dựa vào máy bay: “Cậu nói đúng, đúng là tôi có ý đó.”
“Đúng cái đầu anh ấy!!”
Trì Thịnh mất kiên nhẫn: “Đừng làm phiền, cậu biết gì chứ, tất cả là kế hoạch, tôi nhất định sẽ chinh phục được cô ấy.”
“…”
Trì Thịnh không chút lưu tình cúp máy.
Thì ra chỗ này là nóc tòa nhà của công ty nhà họ Trì.
Tôi thật sự cảm thấy vừa bất lực vừa buồn cười.
Chưa tới mấy phút sau.
Có một người trẻ tuổi đi lên nóc.
Trùng hợp, tôi quen người này, mà còn chẳng vui vẻ gì mấy.
Cho dù đối mặt là người thừa kế tương lai của nhà họ Trì, người này vẫn thong dong ung dung.
“Thiếu tổng Trì, Chủ tịch bảo tôi nhắc cậu, dạo gần đây cậu mới gặp tai nạn xe, đi gặp bạn bè thì đừng chơi mấy trò thể thao mạo hiểm nữa.”
Trì Thịnh cười mà như không cười:
“Là ông già muốn biết tôi đang hẹn với ai thì có, cứ nói với ông ta, khi nào kết hôn tôi sẽ mời ông ta, yên tâm đi.”
“Dù sao thì cậu cũng bớt làm trái ý Chủ tịch thì hơn.”
Trợ lý không nói thêm nữa, lúc xoay người rời đi thì ánh mắt chạm phải tôi.
Có lẽ do có kính ngăn nên hắn ta không nhìn rõ mặt tôi.
Nhưng vẫn có thoáng ngạc nhiên.
Cũng đúng thôi, mới có ba tháng.
Tôi xinh đẹp như vậy, sao hắn có thể quên tôi được.
Sau khi Trì Thịnh quay lại, biết hôm nay không đòi được danh phận, bèn đổi đề tài.
Anh ta lấy ra một hộp quà, đưa cho tôi.
“Túi xách mẫu mới nhất của hãng W, tặng em.”
Trên toàn thế giới chỉ có đúng một chiếc, tôi từng nhờ người mua mà cũng không cướp được.
Thì ra bị Trì Thịnh nhanh tay mua trước rồi.
Trì Thịnh chống tay lên nóc cửa xe, hơi cúi người xuống.
“Cái túi vài nghìn tệ của em có thể thỉnh thoảng đổi cái này được rồi đấy. Mà nói chứ em có nhiều đồ đẹp như vậy, ngày nào cũng ăn mặc như công chúa, sao cứ đeo mỗi cái túi này mãi, chẳng lẽ là bạn trai cũ tặng à?”
Tôi nghĩ mấy giây:
“Chắc không tính là vậy.”
Hồi đó hai chúng tôi du học cùng trường, mập mờ với nhau khá lâu.
Nhưng vì sợ đối phương áp lực, nên đều nói dối là nhà bình thường.
Cái túi này là anh ta tặng hồi đó.
Sau này tôi còn chọn một ngày để tỏ tình.
Kết quả chờ ba tiếng đồng hồ, cuối cùng lại thấy trợ lý chủ tịch nhà họ Trì tới.
Người ta khuyên tôi đừng mơ tưởng hão huyền, tôi không xứng với Trì Thịnh.
Còn tức hơn là Trì Thịnh lại tốt nghiệp sớm, chúng tôi nói sẽ đi du lịch tốt nghiệp cùng nhau.
Về nước rồi, tình cờ gặp lại Trì Thịnh trong một buổi tiệc.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi như người xa lạ.
Hỏi ra mới biết.
Hôm đó trên đường đi gặp tôi, Trì Thịnh gặp tai nạn xe, trong đầu tụ máu, mất trí nhớ.
Người nhà họ Trì đến dọn đồ giúp anh ta thì phát hiện ra tôi.
Sau đó họ xóa sạch mọi dấu vết về tôi.
Tuy không phải lỗi của Trì Thịnh.
Nhưng ba tháng ngày đêm nhớ nhung như vậy, tôi khó mà không giận anh ta.
Thấy tôi thất thần, Trì Thịnh lập tức nổi cáu.
“Không phải chứ, thật sự là bạn trai cũ tặng à? Lục Tuần, em coi tôi là gì hả? Ở bên tôi mà còn nhớ hắn ta.”
Càng nói càng ấm ức, khóe mắt đỏ hoe.
“Đừng nhìn cái túi đó, nhìn tôi này!”
Trì Thịnh nắm cằm tôi, kéo tôi lại gần, cúi đầu áp sát.
Thật ra mấy suy nghĩ nhỏ của Trì Thịnh dễ đoán lắm.