6
Bọn họ tưởng “chuyện làm ăn” là nghiêm túc chính quy.
Thực ra Trì Thịnh đang bày trò uốn éo tạo dáng.
Đèn trong phòng bao bật mờ mờ, ánh sáng đủ màu rực rỡ.
Để tránh bị bạn tôi nhận ra, tôi bắt anh ta đeo mặt nạ.
Mặt nạ bạc chạm khắc tinh xảo che nửa cằm, sống mũi cao thẳng hoàn toàn vừa khít, phía dưới còn có một núm tròn nhô ra, vừa vặn ngậm trong đôi môi đầy đặn ửng đỏ của Trì Thịnh.
Trên người anh ta là bộ đồ xuyên thấu màu đen tôi mua.
Bờ vai rộng hoàn hảo chống đỡ lớp vải mỏng lỏng lẻo, hai điểm hồng nhỏ dưới lớp vải đen càng thêm nổi bật.
Trì Thịnh còn có chút thẹn thùng, tai mèo điện động trên đầu cứ lắc qua lắc lại.
Tôi kéo anh ta trốn trong góc, tạo một không gian chỉ thuộc về hai chúng tôi.
“Đeo cái này hôn không thuận.”
Trì Thịnh bình luận rất khách quan.
“Cái này là vòng chống cắn.”
“Xem tôi là chó hả?”
Trì Thịnh bóp nhẹ sau gáy tôi, ánh mắt đầy nguy hiểm.
Tôi kéo mặt anh ta lại, hôn nhẹ lên khóe môi:
“Đây là phần thưởng cho cún con.”
Trì Thịnh nghiêng đầu, cười như không cười, đuôi mày khẽ nhướng.
Diễn đạt quá đạt luôn.
Hai chúng tôi cứ thế không để ý xung quanh đã náo loạn cả lên.
Lúc bị thúc giục bắt người mẫu nam nhảy, Trì Thịnh có hơi luống cuống.
Những người mẫu khác nhảy rất gợi cảm, tôi cũng muốn xem Trì Thịnh nhảy.
Nên tôi không cho anh ta đường lui.
Đôi mắt đẹp kia của Trì Thịnh khẽ nhắm lại.
Lúc mở ra, đồng tử nâu nhìn chằm chằm tôi không rời,
khóe môi cong lên, cười vừa trêu chọc vừa nguy hiểm.
Anh ta quỳ ngay bên chân tôi, cầm tay tôi đặt lên người mình.
Lớp vải mỏng manh kia tưởng chừng như không tồn tại, nhưng lại có cảm giác tồn tại mãnh liệt.
Hơi ấm từ cơ thể truyền qua lòng bàn tay, nhưng lại không chạm thật sự được.
Không ngờ tôi lại bị phản khách vi chủ thế này.
Trì Thịnh đang nhảy rất nóng bỏng, thì đột nhiên có vài người đẩy cửa bước vào.
“Nghe nói Tổng giám đốc Trình mở tiệc, bọn tôi cũng tới chơi. Tổng Trình là bạn chung của tụi tôi, nên cũng coi như anh em cả, mấy phòng khác kín hết rồi…”
“Vãi, phòng này chơi dữ ghê.”
“Khoan, đó không phải là Lục Tuần sao?! Trì Thịnh không phải đang bảo là hai người họ đang mập mờ à?!!”
“Mau báo cho Trì Thịnh đi, anh ta bị tên người mẫu lòe loẹt này cướp mất nhà rồi!! Toang rồi, Trì Thịnh không bằng người ta đâu.”
Đang quỳ trên người tôi, Trì Thịnh lập tức hoảng hốt.
Anh ta nhanh chóng trượt xuống, nghiêng đầu đi.
Dùng thân thể tôi để che nửa khuôn mặt.
Đám anh em bắt đầu nhắn tin loạn cả lên, vừa nhắn vừa liếc nhìn Trì Thịnh.
Trì Thịnh khẽ ho một tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh.
Nhưng tay siết chặt lấy quần cũng đã để lộ sự lúng túng.
Tôi âm thầm bật cười trong lòng.
Trì Thịnh ghé sát vào tôi, hơi thở phả bên tai:
“Chỉ biết xem kịch thôi, không tính cứu tôi sao?”
Điện thoại Trì Thịnh cứ rung mãi không ngừng.
Rung nhiều quá, ánh mắt đám anh em nhìn anh ta lại càng thêm khác thường.
Bọn họ bất bình thì thầm với nhau:
“Giữa ban ngày ban mặt mà Lục Tuần lại quấn quýt với người mẫu nam, đúng là không biết trời cao đất dày là gì nữa. Còn mang theo cả mấy thứ đó bên người, cái tên người mẫu lẳng lơ kia, để tôi qua dạy dỗ hắn ta.”
Vừa nói xong, hắn đã cầm ly rượu đi về phía tôi.
Người đến tên là Cố Hạ Chi.
“Cô Lục, nghe người nhà nói hai nhà ta cũng từng có hợp tác, nay gặp mặt, chi bằng uống một ly?”
“Được thôi.”
Tôi đưa tay ra nhận ly rượu.
Còn chưa chạm vào.
Cố Hạ Chi đã rút lại.
“Ngại quá, ly này hơi nặng, à đúng rồi, người này là của cô à? Vậy để anh ta uống thay cô đi.”
Ly rượu được đẩy tới trước mặt Trì Thịnh.
Trì Thịnh khinh thường, khẽ hừ một tiếng.
Anh ta nhìn tôi, chờ tôi lên tiếng.
Tôi chẳng buồn mở miệng.
“À, quên mất là cậu đang đeo mặt nạ, không tiện.”
Vừa nói, Cố Hạ Chi vừa với tay định tháo mặt nạ của Trì Thịnh.
Trì Thịnh nắm chặt lấy tay hắn.
Rượu tràn ra, đổ lên quần Trì Thịnh.
Không khí bỗng chốc căng thẳng.
Cuối cùng, Trì Thịnh buông lỏng tay, dứt khoát nhập vai diễn luôn.
Anh ta thuận thế nghiêng người lại gần tôi hơn.
Giọng còn cố ý mềm mại:
“Chị ơi, chị xem hắn ta kìa.”
Dáng vẻ này, y như một tiểu phu lang yếu đuối vậy.
Khiến tôi ngứa ngáy trong lòng.
Cố Hạ Chi nhìn cái kiểu làm màu này thì không nhịn nổi nữa.
“Mặt nạ khó tháo thì tôi có ống hút đây, cô Lục sẽ không đến mức không nể mặt tôi chứ?”
Trì Thịnh diễn quá nhập tâm rồi.
“Chị bảo em uống thì em uống, người khác nói không tính.”
“Vậy em uống đi.”
Trì Thịnh không ngờ tôi lại nói vậy.
Một ly rượu mạnh xuống bụng, cổ anh ta đỏ bừng.
Rượu tràn xuống, làm ướt cổ áo.
Trì Thịnh không thể diễn tiếp nổi nữa, ánh mắt nhìn Cố Hạ Chi như muốn giết người.
Tôi dịu dàng lau cằm cho anh ta.
Cố Hạ Chi phí công một buổi tối, uổng phí công sức.
Ánh mắt nhìn Trì Thịnh cũng muốn giết người luôn.
Gần tàn tiệc, mấy người bọn họ chặn Trì Thịnh lại.
“Anh em này, khuyên thật lòng, cậu không khống chế được Lục Tuần đâu. Cô ấy cũng đã có người trong lòng rồi. Nếu cậu còn quấn lấy cô ấy, bọn tôi không ngại dạy dỗ thay cho anh em đâu.”
Trì Thịnh cạn lời.
Anh ta cũng chẳng khách sáo, chửi thẳng: “Đồ ngu.”
Suýt chút nữa thì đánh nhau.
Cũng may tôi kịp cản.
Vừa bước tới, Trì Thịnh đã núp ra sau lưng tôi.
Tôi nhéo mông anh ta một cái:
“Lên lầu đợi em trước đi.”
Cố Hạ Chi tức thay cho bạn, nhưng cũng chẳng có lập trường gì rõ ràng.
Chỉ có thể nói:
“Khuyên thật lòng, cô Lục à, tìm người để yêu đương thì cũng nên chọn người chín chắn, thông minh. Du học trường danh tiếng nước ngoài, gia thế nghìn tỷ, trên đời có mấy ai như vậy, bạn tôi thì…”
“Ai nói tôi muốn kết hôn.”
Tôi phẩy tay:
“Tôi còn chưa chơi chán đâu.”
7
Không thể không nói, nghiệp vụ của Trì Thịnh thật sự rất chắc tay.
Đã nói cosplay người mẫu nam thì làm tới cùng.
Anh ta tắm xong, tự lột sạch sẽ.
Do còn men rượu nên mặt đỏ ửng.
Vừa thấy tôi về, anh ta liền ôm eo tôi.
Giọng nói cũng mềm nhũn hơn bình thường:
“Bọn họ bắt nạt em.”
“Đó chẳng phải là bạn anh sao?”
“Lục Tuần, nếu em chịu công khai anh, bọn họ sẽ không đối xử với anh như vậy đâu.”
Tóc Trì Thịnh còn chưa lau khô, lòa xòa rủ xuống trước mắt.
Da rất trắng, mặt mũi sắc sảo, kết hợp với vẻ ngoan ngoãn thế kia, thật sự khiến người ta muốn bắt nạt.
“Trì Thịnh, hôm nay hắn làm khó anh, thật ra là làm khó tôi. Đám anh em các anh, ai cũng chẳng ra gì cả.”
Trì Thịnh nghĩ không kịp, đầu óc xoay một hồi.
“Không phải đâu, bình thường bọn họ không như vậy, cũng không làm khó phụ nữ đâu. Chắc là vì muốn bênh vực anh thôi, không thì cũng chẳng ép anh uống rượu đâu. Không sao cả, rượu đó cũng không mạnh, ly cũng không to lắm.
“Dạo trước anh bị tai nạn xe, cũng không sao rồi, ba tháng trôi qua rồi, uống chút rượu cũng được, chỉ là trong đầu còn cục máu bầm chưa biết bao giờ tan.”
Tôi nghi ngờ Trà Long Tĩnh Tây Hồ đã thành tinh rồi.
Chứ sao anh ta có thể “trà xanh” đến mức này.
Tôi nhéo mặt anh ta:
“Nhìn cái bộ dạng này, làm tôi muốn đánh anh quá.”
Trì Thịnh ghé qua hôn ngón tay tôi:
“Cho đánh mà, vợ yêu, tát anh đi.”
Tối nay Trì Thịnh rất khác.
Dựa vào cái cớ uống rượu, quấn người không rời.
Anh ta móc chân tôi, cọ cọ vết sẹo trên bụng:
“Vợ à, sao không thương anh chút nào, bệnh nhân không được uống rượu đâu.”
Vết sẹo kia uốn lượn trên cơ bụng, tôi nhéo mạnh mấy cái.
Mắt Trì Thịnh đỏ hoe, động tác lại càng mạnh mẽ.
Đến cuối cùng, người hết sức lại là tôi.
“Bàn tay vợ mềm quá, tát anh sướng ghê.”