Tôi bị anh dụ dỗ đến mức mất lý trí, chìm đắm trong sự dịu dàng của anh hết lần này tới lần khác.
Nghĩ vậy, nhìn lại mấy anh người mẫu trước mặt.
Đã làm nghề này thì đều là hàng tuyển chọn, nhưng không ai so được với Kỳ Dạ.
Tôi thở dài.
Ăn quen sơn hào hải vị rồi, giờ nhìn mấy người này dù đẹp cũng thấy không bằng.
Tiếc là, Kỳ Dạ không phải của tôi nữa.
Không thể ăn cả đời.
Bất chợt, từ khe cửa tôi hình như thấy bóng Kỳ Dạ lướt qua.
Nhưng chắc tôi nhìn nhầm thôi, giờ này chắc anh ta đang dây dưa với ánh trăng trắng chứ có rảnh đâu mà lo tôi làm gì.
Anh ta chơi thì tôi cũng chơi.
Tôi cầm ly rượu lên, gọi hai em người mẫu bên cạnh cụng ly:
“Nào, uống đi, không say không về.”
“Phục vụ chị cho tốt, lát nữa có thưởng.”
Vừa nãy tôi còn giữ ý, nên bọn họ cũng không dám làm gì quá.
Thấy tôi lên tiếng, một người hỏi:
“Chị ơi, có muốn xem em nhảy không? Em nhảy rất giỏi đó.”
Tôi móc thẻ từ trong túi ra, đưa cho cậu ta:
“Nhảy đi, nhảy hay là của cậu.”
“Dạ!”
Cậu người mẫu nhận thẻ hai tay, lập tức cởi áo đứng trước bàn nhảy.
Không khí trong phòng lập tức bùng lên.
Tôi vừa ăn hoa quả cậu ta đút, vừa thưởng thức cảnh đẹp.
Nhưng bất ngờ, cửa phòng bị người ta đá văng ra.
9
Tôi trong cơn say lờ mờ nhìn về phía cửa.
Một người… hai người… ba người… đến rất nhiều người.
Toàn mặc đồ đen, người cao nhất, đẹp trai nhất ở giữa… sao nhìn giống chồng tôi quá vậy?
Tôi lắc đầu, lẩm bẩm:
“Không đúng… đó là chồng cũ của tôi rồi…”
Phòng VIP lập tức im phăng phắc, nam người mẫu trước mặt tôi còn quên cả động tác nhảy.
Tôi không hài lòng:
“Nhảy tiếp đi! Tôi trả tiền rồi mà!”
Cầm tiền thì phải làm việc chứ!
Nhưng không ai dám động đậy, cũng không ai dám lên tiếng.
Người đàn ông dẫn đầu đi thẳng về phía tôi, mấy nam người mẫu ngồi cạnh tôi lập tức chạy vọt đi.
Tôi: “?”
Là cái thứ dơ bẩn gì tới à?
Chạy cái gì?
Người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn mới phát hiện đúng là Kỳ Dạ.
Nhưng trạng thái của anh lúc này hoàn toàn khác trước kia tôi từng thấy.
Bây giờ khí thế trên người anh được thả ra hết, mang đến cảm giác áp lực như bão sắp ập đến.
Bộ vest trên người anh may đo cao cấp, tóc chải chuốt không tì vết, trông chẳng khác nào một quý công tử cấm dục.
Lúc này tôi mới chợt nhớ ra — chồng liên hôn của tôi căn bản không phải là đồ ngốc!
Anh ta giả vờ ngốc!
Anh ta lừa tôi!
Nghĩ đến chuyện anh ta lừa cưới, tôi tức điên, giơ tay tát cho anh một cái:
“Đồ lừa đảo!”
“Cút đi! Tôi không muốn thấy anh! Giấy ly hôn đang soạn rồi, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh.”
“Tôi muốn dứt khoát với anh, từ nay anh đi đường anh, tôi đi chọn trai đẹp!”
Tiếng bạt tai vang vọng trong phòng, mấy người còn lại cũng chạy hết.
Giờ trong phòng chỉ còn tôi với anh ta.
Kỳ Dạ nắm tay tôi, dịu dàng dỗ dành:
“Vợ ơi, đừng nói ly hôn mà… Lừa gì chứ? Ai chọc vợ giận sao?”
“Anh không thể không có em, nếu anh làm gì sai thì em nói đi, anh sẽ sửa mà…”
Đôi mắt anh long lanh nước, gương mặt đẹp trai tới mức thần tiên cũng ghen tị.
Tôi chẳng có tiền đồ, suýt nữa mềm lòng tha thứ.
Nhưng nghĩ đến chuyện anh ta dùng tay từng chạm vào tôi rồi lại chạm vào ánh trăng trắng của anh ta… tôi càng giận, hất tay anh ra.
Anh chưa kịp phản ứng, mu bàn tay bị tôi đánh đỏ luôn.
Đến giờ còn giả vờ ngốc cho tôi xem!
Tôi tức giận mắng:
“Đồ dơ, tôi không cần anh nữa! Ly hôn chắc chắn rồi! Đợi nhận được tiền chia tay, tôi sẽ đi tìm mấy anh trai trẻ!”
Chưa kịp nói tiếp, anh đã vươn tay ôm cổ tôi, cúi xuống hôn dồn dập, môi anh ướt át hôn lên tôi.
Tôi trợn mắt giãy dụa, dùng tay đẩy anh.
Nhưng sức tôi đối với anh chẳng khác gì gãi ngứa.
Anh càng hôn càng mạnh.
Mà tôi lúc này say khướt, choáng váng, thấy đẩy không nổi thì cũng thôi không đẩy nữa.
Không biết qua bao lâu, Kỳ Dạ mới buông môi tôi ra, nói nhỏ:
“Vợ ơi, em hiểu lầm rồi phải không?”
“Anh không dơ bẩn đâu, từ đầu đến cuối chỉ thuộc về em, chỉ có mỗi em thôi.”
Tôi nghi hoặc nhìn anh:
“Cái người kia kia… chẳng phải là ánh trăng trắng của anh sao? Sáng sớm anh còn đến khách sạn gặp cô ta.”
“Anh vội thế à? Dù muốn đến với cô ta thì cũng phải đợi sau khi chúng ta ly hôn chứ, làm vậy là không có đạo đức!”
“Kỳ Dạ, anh là đồ khốn, giả vờ ngốc để lừa tôi thì thôi, còn vừa từ giường tôi xuống đã chạy đi gặp ánh trăng trắng, một ngày hai kèo, không sợ mệt chết à!”
Tôi còn đang định nói tiếp thì anh đưa tay bịt miệng tôi:
“Bảo bối, nghe anh nói đã.”
10
Anh đứng dậy, ngồi xuống sofa, bế tôi đặt lên đùi anh.
Tôi tìm tư thế thoải mái trong lòng anh, mắt mở to nhìn anh chằm chằm, muốn xem anh còn bịa được cái gì.
Anh xoa lưng tôi trấn an:
“Anh không tìm cô ta, là đi xử lý công việc, có biên bản họp làm chứng, gặp cô ta ở cửa khách sạn chỉ là tình cờ.”
“Mấy tấm ảnh đó anh đã cho người mua lại rồi, tin sẽ không lộ ra ngoài, cô ta cũng bị anh cảnh cáo rồi.”
Hai chúng tôi nhìn nhau, không ai lên tiếng, không khí đầy mờ ám.
Chưa được mấy giây.
Tôi vòng tay ôm cổ anh, hung hăng hôn lên môi anh, còn tức giận cắn môi anh cảnh cáo:
“Từ giờ không được giấu em chuyện gì nữa, nếu không em vẫn sẽ ly hôn!”
“Không giấu, không ly hôn, chỉ có vợ thôi.” Kỳ Dạ cam kết.
Tôi giả vờ làm lành với anh.
Vì ra ngoài một vòng rồi mới phát hiện, vẫn là anh đẹp trai nhất.
Chồng cũ đưa tận miệng, không ăn thì phí.
Tôi đưa tay sờ cơ bụng anh, thấy biểu cảm anh thay đổi, liền thừa cơ dùng lưỡi tách răng anh ra, tấn công mạnh mẽ.
Anh ôm eo tôi, kéo tôi sát lại gần hơn.
Chúng tôi cảm nhận rõ hơi ấm cơ thể nhau.
Kỳ Dạ nhanh chóng lấy lại quyền chủ động, anh bóp cằm tôi, buộc tôi nhìn thẳng vào anh.
Không biết qua bao lâu, tôi tựa vào ngực anh thở dốc.
Anh dùng ngón tay chọc chọc má tôi, chắc cảm giác tốt nên chọc thêm lần nữa.
Tôi vừa tỉnh lại đã thấy anh chọc má mình, không nghĩ nhiều, khi anh chuẩn bị chọc lần nữa, tôi nghiêng đầu cắn ngay ngón tay anh:
“Không cho chọc, chọc nữa tôi cắn anh!”
Ai ngờ anh bị tôi cắn mà không rút tay, còn nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy dục vọng.
Trong không gian kín, bầu không khí càng lúc càng mờ ám.
Bỗng tôi chợt nhớ mấy cảnh trong phòng tắm, mặt đỏ bừng lên.
Anh nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, giọng trầm khàn:
“Vợ ơi, em có biết mình đang làm gì không?”
Tôi vội vàng buông miệng, nhưng ngón tay thon dài của anh vẫn dính chút dịch óng ánh.
May mà vết răng không sâu.
Tai tôi đỏ bừng:
“Về nhà! Về nhà ngay!”
“Đồ nhát gan, dám trêu mà không dám chịu trách nhiệm.”
Kỳ Dạ xoa đầu tôi.
Tôi len lén liếc nhìn anh.
Không biết từ khi nào anh đã cởi hai cúc áo sơ mi đen, lộ ra xương quai xanh mê người.
Đúng là cực phẩm nam sắc.
Tôi không kìm được nuốt nước bọt.
Bầu không khí trong phòng này… nếu lúc này vung que thử thai lên, chắc chắn hai vạch ngay tức khắc!
11
Hôm sau.
Khi tôi tỉnh dậy thì toàn thân mỏi nhừ, trong đầu lại hiện lên những cảnh hoang đường điên cuồng tối qua.
Cả căn nhà bị tụi tôi quậy tơi bời — từ cửa chính, sofa, phòng tắm, trước cửa sổ sát đất…
Không biết sáng nay Kỳ Dạ có dọn qua chưa, chứ lát nữa tôi mà ra ngoài chắc xấu hổ chết mất.
Sau khi rửa mặt xong đi ra phòng khách thì phát hiện Kỳ Dạ không có nhà.
Lúc này tôi mới nhớ tối qua anh có nói hôm nay sẽ quay lại công ty làm việc.
Anh còn dặn tôi cầm thẻ đen đi dạo trung tâm thương mại, thích gì cứ mua, rảnh thì ghé công ty thăm anh, mang trà chiều cho anh chẳng hạn.
Nhưng làm hòa thì không có chuyện làm hòa!
Chuyện anh ta giả vờ ngốc để lừa tôi, đừng hòng cho qua dễ dàng như vậy!
Vậy là tôi… bỏ chạy luôn!
Còn lôi cả cô bạn thân trốn ra nước ngoài!