Nghe anh nói vậy, tôi ngẩng lên nhìn anh, trong lòng vui như mở cờ.
Anh ấy lại bảo Lục Chi Nam xin lỗi tôi chứ không phải xin lỗi anh ấy!
Nhưng mà Lục Chi Nam đâu có sợ một kẻ ngốc?
Tôi liền thơm lên má anh một cái kêu chụt một tiếng:
“Chồng yêu thật tốt, em yêu anh nhất!”
Người yêu vợ ắt phát tài!
Bảo sao anh ấy giàu thế, chưa kể lúc nãy tôi mua túi, mua trang sức, mua quần áo, anh quẹt thẻ đen chẳng chớp mắt luôn.
“Cậu! Mợ! Nhỏ! Xin lỗi, là cháu sai.” Lục Chi Nam nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được, em nhận lời xin lỗi rồi. Lần sau gặp em nhớ lễ phép chút nhé~” Tôi cười vẫy tay với hắn, nụ cười đắc ý vô cùng.
Có lẽ vì thấy nhục nhã, tôi nghe Lục Chi Nam lầm bầm nhỏ:
“Trình Âm, đừng đắc ý, đợi khi ánh trăng trắng của cậu nhỏ từ nước ngoài về, cô sẽ biết thân biết phận thôi, xem cô còn dám vênh váo bao lâu nữa!”
Tôi giật mình, Kỳ Dạ là đồ ngốc mà cũng có ánh trăng trắng biết yêu đương hả?
Anh ta thật sự là đồ ngốc sao?
Không hiểu sao trong lòng tôi hơi bực bội, vốn dĩ định mua vài bộ đồ chiến để tối nay “xử đẹp” anh ta cơ mà.
Nhưng nghĩ lại, tôi với anh ấy đã đăng ký kết hôn đàng hoàng, hoàn toàn hợp pháp hợp lý.
Ánh trăng trắng, vàng hay đen gì cũng tránh qua một bên hết đi.
Tôi mới là chính thất nhà họ Kỳ, có tiểu yêu tinh nào đến cũng phải né qua cho tôi!
Lấy lại tinh thần, tôi vả cho Lục Chi Nam một cái:
“Ngậm miệng lại, em không thích nghe đứa con bất hiếu như em nói chuyện.”
4
Nhà họ Kỳ, phòng ngủ chính.
Tôi đè Kỳ Dạ ngồi trước bàn máy tính, bắt anh ấy chăm chú xem mấy video hướng dẫn cho nữ tôi xin từ bạn.
Tôi cầm roi da đứng cạnh, quan sát sắc mặt Kỳ Dạ, anh đặt tay lên đầu gối, tập trung nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính bảng.
Trông có vẻ học rất nghiêm túc.
Tôi hài lòng xoa đầu anh:
“Chồng ngoan, giữ thái độ ham học thế này nhé, em đi tắm trước.”
“Lát nữa ra sẽ có thưởng.”
Trước khi vào phòng tắm, tôi còn tranh thủ sờ một cái vào cơ ngực anh, anh ấy đã tắm rồi nên người thơm nức.
Y như một quả chuối chín vàng chờ người đến hái.
Nhưng tôi không biết, ngay khi tôi quay đi, ánh mắt ngoan ngoãn của anh chợt lóe lên tia chán ghét, sau đó rời mắt khỏi màn hình.
Một tiếng sau tôi mới từ phòng tắm bước ra.
Quy trình tắm dưỡng da xong xuôi, làn da giờ như trứng gà bóc, trắng mịn căng bóng.
Trên người mặc váy ngủ hai dây đỏ mỏng manh, dáng người mờ mờ ảo ảo đầy quyến rũ.
Kỳ Dạ cũng đã xem xong video, đang ngoan ngoãn ngồi trên giường đợi tôi.
Vừa thấy tôi ra, anh ngẩng đầu nhìn tôi, giọng khàn khàn gợi cảm:
“Vợ ~”
Tôi đi tới bên anh, thơm lên má anh một cái:
“Giỏi lắm, học được chưa?”
“Vợ, em thường xem mấy thứ đó sao?”
“Ừm?” Tôi nhìn đôi mắt cún con tròn xoe của anh, “Sao thế, không hiểu à?”
Trí lực của anh bây giờ rốt cuộc ở độ tuổi nào nhỉ?
Chỉ thấy anh lắc đầu tội nghiệp:
“Chắc là hiểu rồi… nhưng lần sau vợ đừng cho em xem video nữa, vợ dạy em được không?”
“Em muốn vợ dạy, vợ làm cô giáo của em nhé.”
“Sao vậy?” Tôi cười hỏi.
“Không muốn nhìn người khác, chỉ muốn nhìn vợ thôi. Họ không đẹp bằng vợ, em chỉ thích vợ, không muốn nhìn ai khác.”
“Được, vậy em phải học cho giỏi đó, chị chỉ dạy một lần thôi, không học được là bị phạt ngủ phòng sách đó.”
“Giờ, chị dạy em cách hôn trước.”
Nói rồi tôi ngồi lên đùi anh, mổ nhẹ lên khóe môi anh:
“Nguyên tắc đầu tiên khi hôn là phải dịu dàng, cảm xúc của chị là quan trọng nhất.”
“Dạ, vợ, em nhớ rồi.”
Hôn một hồi thấy anh học khá tốt, tôi mới dạy tiếp mấy cái khác.
Nhưng không ngờ, cái việc này anh ta như thể có thiên phú bẩm sinh vậy.
Chẳng mấy chốc tôi đã hoàn toàn đầu hàng.
Lần đầu tiên thì còn hơi vụng về, nhưng càng về sau tiến bộ thần tốc.
Một giờ, thành công rồi.
Ba giờ, lần hai, tôi bắt đầu phấn khích, mắt mờ mịt.
Năm giờ, eo sắp gãy luôn rồi…
…
Không đúng, tôi mơ hồ thấy trời ngoài cửa sổ hình như sáng rồi?
Sao trần nhà vẫn còn rung vậy trời!
Kỳ Dạ này thật sự là đồ ngốc sao?!
7
Trưa hôm sau.
Khi tôi tỉnh dậy thì phát hiện Kỳ Dạ không có nhà, hỏi người giúp việc mới biết anh ấy đã ra ngoài từ sáng sớm.
Lúc tôi đang ăn cơm trưa được một nửa thì điện thoại của cô bạn thân gọi tới:
“Âm Bảo, cậu đang làm gì thế! Sao không trả lời tin nhắn của tớ?”
Tôi đặt đũa xuống:
“Vừa ngủ dậy đang ăn cơm, chưa xem điện thoại, có chuyện gì vậy?”
Bên kia giọng cô ấy kích động:
“Mẹ ơi, cậu còn có tâm trạng ăn cơm nữa hả? Cậu bị người ta ‘đánh úp’ rồi mà còn ngồi ăn được.”
“Chồng cậu với ánh trăng trắng của anh ta sáng sớm đã vào khách sạn rồi! Khó khăn lắm cậu mới ‘huấn luyện’ được chồng, giờ bị người ta cướp mất rồi.”
Nghe vậy tôi sững người, đúng là người giúp việc có nói Kỳ Dạ ra ngoài từ sớm.
Nhưng anh ấy đi đâu lại không báo cho tôi biết.
Mấy lần trước anh ấy ra ngoài đều sẽ báo cho tôi hoặc quản gia biết, dù sao nhà họ Kỳ cũng chỉ có một cậu chủ nhỏ quý giá thế này, mọi người đều sợ anh xảy ra chuyện.
Tôi mở WeChat ra xem, thấy bạn gửi mấy tấm ảnh có đóng dấu watermark, chụp anh ấy và ánh trăng trắng trong khách sạn, thời gian là 6:25 sáng.
Tối qua hai chúng tôi còn quấn lấy nhau tới tận gần năm giờ mới ngủ.
Vậy mà anh ta nôn nóng rời khỏi giường tôi để chạy đi gặp ánh trăng trắng sao?
Yêu đến mức đó à?
“Hello? Âm Bảo, cậu còn đó không?”
“Còn.” Tôi hoàn hồn lại, “Ảnh này cậu chụp à?”
“Không phải, do paparazzi chụp được, hỏi tớ có mua không, tớ lập tức gửi cho cậu luôn.”
“Giờ tính sao? Có cần tớ đi bắt gian với cậu không? Tớ tuyệt đối đứng về phía cậu, ánh trăng trắng hay đen gì cũng vậy, hai người đã kết hôn, cậu mới là chính thất.”
Tôi im lặng một lúc, không tiện nói cho cô ấy biết mấy chuyện kỳ quái của đạn mạc.
Bình thản đáp:
“Không cần, không nghe lời thì đổi người khác thôi.”
“Chị đây không thiếu đàn ông, càng không cần đàn ông từng bị người khác xài qua, đồ dơ thì nên vứt vào thùng rác.”
“Giúp tớ tìm một luật sư ly hôn giỏi, xem có thể giành được nhiều bồi thường hơn không.”
“OK, để tớ lo ngay.”
8
Bar Night Color.
Tôi ngồi lười biếng trong ghế uống rượu, bạn thân thì ngồi cạnh, còn phấn khích hơn tôi.
Tay múa chân khua:
“Âm Bảo, cuối cùng cũng có thể đi gọi trai với cậu rồi, từ khi cậu kết hôn, tớ đi một mình thấy chán chết.”
Tôi hào phóng vung tay:
“Tối nay không say không về, cả quán chị bao hết, muốn gọi bao nhiêu người cứ gọi.”
Ăn trưa xong tôi đã thu dọn đồ chuyển khỏi biệt thự nhà Kỳ Dạ.
Trong lúc đó người giúp việc còn hỏi tôi có chuyện gì, bảo chờ Kỳ Dạ về rồi quyết định.
Nhưng tôi không đồng ý.
Thậm chí đã chặn hết liên lạc của anh ta.
Tôi định đợi luật sư soạn xong hợp đồng ly hôn, lúc đó mới bỏ chặn để gửi cho anh ta.
Đột nhiên bạn thân ghé sát tôi, còn gọi hai nam người mẫu đến ngồi cạnh:
“Chơi đi nào, uống rượu không thôi thì chán lắm.”
“Đã tới rồi thì phải quẩy chứ~ đừng cứ treo cổ trên một cái cây.”
“Bọn họ cái gì cũng biết làm, tớ hỏi kỹ rồi, cùng lắm thì trả thêm tiền. Đằng nào Kỳ Dạ cái đồ khốn đó cũng chẳng tử tế, cậu chẳng việc gì phải vì hắn mà giữ gìn nữa.”
Vừa nói xong, hai em trai người mẫu cao mét 87 đã nhiệt tình gắp hoa quả đút tôi:
“Chị ơi, ăn trái cây đi~”
Nghe vậy, đầu tôi bỗng nhớ tới lần trước chơi cosplay với Kỳ Dạ, anh ấy còn cố ý mua đuôi cáo buộc vào eo.
Lúc đó anh ấy cởi trần, tám múi cơ bụng lấp loáng trước mặt tôi, vừa gọi:
“Chị ơi~ bảo bối~ vợ yêu~”