13
Chẳng trách thành tích của cậu ấy luôn bỏ xa người khác.
Có điều kiện thế này, sao mà không học giỏi cho được.
Tôi tranh thủ từng cơ hội, tận dụng mọi tài nguyên của Chu Triệu Đình, như kẻ đói khát mà nâng cao bản thân.
Gia sư riêng của cậu ấy dạy 4 buổi/tuần, tôi cùng học với cậu ấy.
Đề luyện tập độc quyền, tôi cũng làm cùng cậu ấy.
Những lúc quá mệt, còn có thể “quậy phá” với cậu ấy để giải toả.
Mọi thứ đều hoàn hảo như vậy.
Vì thế, trong kỳ thi giữa kỳ lần 1, tôi vọt lên top 5.
Đến kỳ giữa kỳ lần 3, tôi thậm chí đã đứng thứ 2 toàn khối.
Chỉ kém Chu Triệu Đình có 10 điểm.
Tôi mừng như điên.
Với thành tích này, tất cả các trường đại học hàng đầu cả nước đều rộng cửa chào đón tôi.
Muốn chọn trường nào cũng được.
Càng gần ngày thi đại học, Chu Triệu Đình càng trở nên bồn chồn, bất an.
Càng ngày càng đòi hỏi tôi mãnh liệt hơn.
Lần nào cậu ấy cũng ôm chặt tôi, liên tục hỏi:
“Em sẽ mãi mãi thích anh chứ?”
Lần nào tôi cũng dịu dàng đáp lại khẳng định.
Cuối cùng, thời gian cũng trôi đến ngày trước kỳ thi đại học.
Trong một lớp học nhỏ, rất nhiều người có mặt.
Những chàng trai từng từng đến bắt chuyện với tôi trước đây đều có mặt.
Tô Mạt cũng có.
Khóe môi cô ta treo nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt dán chặt vào tôi.
Trong mắt có thù hận, nhưng càng nhiều là vẻ đắc ý.
Chu Triệu Đình bị họ vây ở giữa lớp, tôi và cậu ấy đứng ở hai đầu phòng học.
Cậu ấy nhìn tôi rất lâu, sau đó hơi quay đi, không nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Lộ Tân, chúng ta chia tay đi.”
Hòn đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
14
Cuối cùng cũng chịu nói rồi.
Cứ tưởng cậu ta “nghiện yêu” đến mức không nỡ chia tay tôi chứ.
Tiến độ đã đến hồi kết, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tôi phải diễn cho tròn vai cảnh cuối cùng này.
Lập tức ngấn nước mắt, tôi làm bộ đau khổ tột cùng.
“Không, em không chia tay.”
Cả đám người bật cười ầm ĩ.
“Không chia tay á? Chuyện này đến lượt cậu quyết định chắc?”
“Nghĩ mình là ai? Còn tưởng Chu ca thích cậu thật à? Không soi gương xem cái mùi nghèo kiết xác của mình có xứng với Chu ca không?”
“Chơi đùa với cậu vài hôm, cậu lại tưởng mình là Lọ Lem chắc?”
Giọng của Tô Mạt nổi bật nhất, nghiến răng ken két:
“Lộ Tân, mày chỉ là con chó bới rác ven đường, đừng mơ tưởng những thứ không thuộc về mình.”
“Chu Triệu Đình chỉ chán nên chơi mày chút thôi.”
“Sau này anh ấy còn phải đi du học với tao nữa.”
Tôi trợn to mắt, mặc cho nước mắt lã chã rơi, khóc không ngừng.
Vừa khóc vừa nức nở van xin:
“Không phải mà…”
“Chu Triệu Đình, anh nói gì đi, em xin anh đấy, nói với em không phải thật mà.”
Tất cả mọi người đều quay sang nhìn cậu ấy.
Dưới ánh nhìn của bao người, cậu ấy lên tiếng:
“Là thật.”
“Anh không cần em nữa.”
Giọng cậu ấy khàn đặc, âm cuối thậm chí còn hơi run.
Nhưng đám người xung quanh chẳng ai để ý, chỉ mải cười nhạo tôi, như thể muốn chọc tôi phải mở cửa sổ nhảy xuống ngay tại chỗ mới là cảnh hay nhất.
Tiếc thật, tôi là “vua diễn miệng”, chứ hành động thì đừng hòng có.
Diễn mấy câu đau khổ thì có thể thêm vài câu.
“Anh không thể đối xử với em như vậy.”
“Em… em sống không nổi đâu, bây giờ em đã đau lòng muốn chết rồi.”
Cá nhân tôi cảm thấy mấy câu thoại này có hơi “sến”.
Nhưng người khác lại rất hứng thú, cười càng to hơn.
“Nếu thật sự chết vì Chu ca, biết đâu cậu ấy còn nhớ cậu mãi đấy.”
“Đúng đó, thử xem sao?”
Chết thì không đời nào, tôi còn phải đi thi đại học nữa kìa.
Nước mắt gần cạn, cố vắt cũng không ra thêm.
Tôi loạng choạng quay người bỏ đi.
Nghĩ nghĩ, không khí đã lên tới đây rồi, tôi lại quay đầu nói thêm một câu cuối:
“Chu Triệu Đình, em hận anh!”
15
Kỳ thi đại học kết thúc.
Tôi nằm trong ký túc xá ngủ một giấc đã đời suốt nửa tháng.
Đến ngày có điểm, thầy cô gọi chúng tôi về trường điền nguyện vọng.
Trong lớp ríu rít ồn ào, ai cũng nhẹ nhõm sau khi vừa xong một chuyện trọng đại.
Tô Mạt cười gằn, chắn trước mặt tôi hỏi:
“Bạn Lộ à, hôm thi thấy sắc mặt cậu không tốt lắm, có gặp chuyện gì à?”
“Trạng thái tệ thế, chắc thi không tốt đâu nhỉ?”
“Giờ biết làm sao đây, kiểu nghèo như cậu còn trông chờ đỗ trường tốt để đổi đời cơ mà, lỡ mà thi trượt thì đời coi như xong luôn ấy chứ.”
Tôi vui vẻ cười đáp:
“Đúng là có hơi thi không tốt thật.”
Thi quá tốt cũng tính là thi không tốt nhỉ.
Không hiểu sao mà hai ngày thi ấy, tôi như được “thần nhập”, đề nào nhìn cũng quen, làm đâu trúng đó.
Lúc ước lượng được một số điểm cao chưa từng có, dù là tôi bình tĩnh mấy cũng không kìm được hét khẽ một tiếng.
Cả lớp vốn ồn ào bỗng im bặt.
Tôi tò mò ngẩng lên, thấy Chu Triệu Đình đang đi về phía tôi.
Hoa cao lãnh ngày nào giờ trông tiều tụy vô cùng, tóc tai rối bù, râu ria lởm chởm chưa cạo.
Đôi mắt nhìn chằm chằm tôi không rời.
Phía sau cậu ấy có một người vội vã chạy theo, ăn mặc như quản gia trong phim.
“Thiếu gia, sao cậu lại chạy đến đây?”
“Điểm của cậu có rồi, 713 điểm, thấp hơn điểm trước của cậu một chút, có phải gặp trục trặc gì khi thi không?”
16
“Nhưng thành tích này cũng rất tốt rồi, đủ khả năng tranh ngôi thủ khoa toàn tỉnh.”
“Ông chủ và phu nhân rất hài lòng, còn nói sẽ mua cho cậu một hòn đảo để ăn mừng.”
Tô Mạt tiến lên, khoác lấy tay Chu Triệu Đình:
“Dù gì cũng sắp ra nước ngoài học, thi đại học làm gì cho mất công.”
“Mẹ tớ nói sẽ cho tớ đi du học bên Mỹ, Chu Triệu Đình, chúng mình đi cùng nhau nhé.”
“Còn bạn Lộ thì… thi bao nhiêu điểm cũng có thể vào đại học trong nước thôi, nhưng trường điểm thấp thì học phí lại càng đắt. Nhà các cậu nghèo thế, còn cố học làm gì?”
“Hay là đi làm sớm đi, chú của tớ mở nhà hàng, đang thiếu người rửa bát đấy, có cần tớ giới thiệu không? Một tháng được 4500 tệ cơ.”
Cô ta đứng trước mặt tôi với dáng vẻ của kẻ chiến thắng, tưởng rằng tôi sẽ là con chó ướt sũng bị bọn họ hủy hoại cuộc đời.
Chu Triệu Đình lại gạt tay cô ta ra, tiến lên một bước, đến gần tôi hơn.
“Em đăng ký vào trường ở Bắc Kinh đi, anh cũng sẽ học ở đó.”
“Chúng ta…”
Câu nói của cậu ấy bị tiếng bước chân vội vã cắt ngang.
Hai thầy giáo mặc vest chỉnh tề nhưng bụi bặm vội vã chạy tới, chen cậu ấy sang bên.
Sau lưng còn có một đám phóng viên cầm máy ảnh, máy quay lăm lăm.
Hai thầy giáo mỗi người nắm lấy một tay tôi, lắc mạnh:
“Em là Lộ Tân đúng không? Thầy là thầy Triệu bên nhóm tuyển sinh của Đại học Bắc Kinh, chúc mừng em đạt thành tích rất xuất sắc trong kỳ thi năm nay, trường bọn thầy rất hoan nghênh em…”
“Em ơi! Thầy bên nhóm tuyển sinh của Thanh Hoa đây, sắp tới bọn thầy có trại hè, nếu em quan tâm có thể tham gia, thầy sẽ đưa em đi tìm hiểu kỹ về trường…”
Xem ra mình đoán điểm cũng khá chuẩn.
719 điểm.
Vượt trên Chu Triệu Đình một bậc.
Nam thần vốn luôn là tâm điểm mọi ánh nhìn giờ đây mặt trắng bệch, bị gạt hẳn ra ngoài vòng người.
Tô Mạt hét lên the thé:
“Không thể nào! Không thể nào!”
“Nó lẽ ra phải thi trượt mới đúng! Đời nó đáng lẽ phải bị hủy hoại rồi mới đúng chứ!”
Tôi nhìn về phía bọn họ, mỉm cười nhàn nhạt.
Để các người thất vọng rồi.
Tôi không những không bị hủy, mà còn nhờ gió mà lên mây.
Cảm ơn nhiều nhé.
17
Thầy cô bên Thanh Hoa và Bắc Đại quá nhiệt tình.
Tôi phải hứa sẽ lần lượt đến thăm cả hai trường, họ mới chịu buông tay tôi ra.
Dỗ dành xong hai thầy giáo, tôi quay sang đám phóng viên đang theo sát.
“Các anh chị muốn phỏng vấn em ạ?”
Đám phóng viên vội vàng gật đầu: “Bây giờ có tiện không?”
Tất nhiên là tiện rồi.
Có dịp tốt thế này mà không làm chút chuyện, chẳng phải uổng phí à.
Phóng viên lấy máy ghi âm ra, đưa micro lên, ống kính dài chĩa thẳng về phía tôi.
“Nghe thầy cô nói hồi lớp 10 thành tích của em bình thường, mấy năm gần đây mới nỗ lực vươn lên được kết quả như hôm nay.”
“Chị muốn hỏi, điều gì đã giúp em kiên trì học tập suốt ba năm qua như vậy?”
Tôi giả vờ suy nghĩ một chút, rồi nói:
“Chủ yếu là vì hai lý do ạ.”
“Em là con của gia đình đơn thân, từ nhỏ được bố nuôi lớn, nhà rất nghèo, sức khỏe của bố cũng không tốt. Em muốn thi vào một trường đại học tốt, sau này kiếm được việc làm ổn định để bố có thể hưởng cuộc sống tốt hơn.”
Những lời chân thành mộc mạc này khiến phóng viên mỉm cười.
Chủ đề “con nhà nghèo có thể đổi đời nhờ giáo dục” là đề tài muôn thuở.
“Lý do thứ hai, em muốn để mẹ thấy, để mẹ có thể tự hào về em.”
Tôi dừng lại, mắt rưng rưng nhìn thẳng vào ống kính.
“Mẹ ơi, con cũng rất giỏi, mẹ có thể đến gặp con một lần không?”
“Con rất nhớ mẹ.”
Bằng trực giác nhạy bén của người làm báo, phóng viên ngửi thấy có chuyện để khai thác.
Anh ta đưa micro sát hơn, truy hỏi:
“Mẹ em hiện đang ở đâu vậy?”
Tôi thuận theo dòng câu hỏi, mỉm cười đáp:
“Mẹ em cũng đang ở thành phố này, bà là Chủ tịch Tập đoàn XX — bà Tô Thanh Hà.”
Đây là một nhân vật nổi tiếng.
Ai cũng biết Tô Thanh Hà có một cô con gái, được cưng như bảo bối trong lòng bàn tay.
Con gái ấy đang học ngay tại trường này, tên là Tô Mạt.
Chứ không phải Lộ Tân gì cả.
Đám phóng viên lập tức phấn khích, máy ảnh chớp loạn cả lên.
Tô Mạt thì mặt mày méo xệch như thấy ma:
“Không thể nào!”
“Cô nói bậy gì thế!”
“Tôi sẽ bảo mẹ tôi kiện cô tội phỉ báng!”