Sau giờ học, chúng tôi luôn lần lượt đến đó một cách ăn ý.

Cũng không nói gì, mỗi người tự làm bài.

Khi tôi vò đầu bứt tai vì gặp bài khó, cậu ấy sẽ lặng lẽ lại gần.

Cầm bút giảng bài cho tôi.

Chu Triệu Đình quả không hổ danh hạng nhất tuyệt đối.

Cách giải bài của cậu ấy luôn mạch lạc, ngắn gọn. Những bài tôi thấy rối như tơ vò, qua lời giảng của cậu ấy liền trở nên rõ ràng, dễ hiểu.

Một chàng trai nghiêm túc giảng bài thật sự rất có sức hút.

Lông mi của cậu ấy rủ xuống, tựa như cánh bướm đang đậu, thỉnh thoảng nhẹ rung.

Ngón tay thon dài cầm bút, trôi chảy viết từng dòng công thức.

Chữ viết đẹp và phóng khoáng, toát lên khí chất tự tin và bất cần.

Tôi nhìn đến ngẩn ngơ lúc nào không hay.

Bất ngờ, cây bút khi nãy còn đang viết nhẹ gõ lên trán tôi.

Thiếu niên trắng trẻo khôi ngô giả vờ giận dỗi:

“Đang nghĩ gì thế? Hồn bay phách lạc rồi à.”

Như bị mê hoặc, tôi vô thức đưa tay, dùng ngón trỏ chạm lên mí mắt cậu ấy.

“Ở đây có một nốt ruồi.”

Màu nâu nhạt, ẩn trong nếp mí đôi của cậu ấy, không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Chu Triệu Đình hơi sững người, sau đó mỉm cười — nụ cười rất đẹp.

Tôi giật mình tỉnh lại, vội vàng rút tay về, cúi đầu thật thấp.

Để lộ đôi tai đỏ bừng trong tầm mắt cậu ấy.

Nắng chiều xuyên qua cửa sổ, in bóng hai chúng tôi lên mặt bàn.

Dưới hiệu ứng Tyndall, những hạt bụi nhỏ lấp lánh như nhịp tim hỗn loạn của tôi, không cách nào che giấu.

Chính trong buổi chiều ấm áp ấy, Chu Triệu Đình thổ lộ với tôi:

“Lộ Tân, anh thích em, làm bạn gái anh nhé?”

8

Không nhớ tôi từng đọc lý thuyết này ở đâu:

Một sự việc phải được lặp lại ít nhất bảy lần thì mới có thể khắc sâu vào lòng người khác.

Vậy nên tôi đã từ chối Chu Triệu Đình.

Lý do cũng giống khi tôi từ chối mấy thiếu gia khác trong nhóm quý tộc:

“Em không muốn ảnh hưởng đến việc học.”

Khoảnh khắc ấy, tôi rất chắc rằng mình đã nhìn thấy trong mắt Chu Triệu Đình thoáng qua một tia chán ghét và mất kiên nhẫn, giấu rất sâu.

Nhưng tôi vẫn từ chối.

Không chỉ vậy, tôi còn sửa tất cả trạng thái trên các mạng xã hội, bìa sách… tất cả chỗ có thể để lộ ra bên ngoài, đều đổi thành những câu kiểu như:
“Nhất định phải cố gắng học tập” hay “Chăm chỉ học hành”…

Sau đó, Chu Triệu Đình không còn đến phòng tự học nữa.

Tôi cũng chẳng sao cả, tiếp tục học theo kế hoạch.

Dù sao thì người nóng lòng giở trò đâu phải tôi.

Quả nhiên, mấy ngày sau, vào giờ ra chơi, Chu Triệu Đình lại hạ mình đến tận lớp thường tìm tôi.

Tôi bước ra khỏi lớp trong ánh mắt hiếu kỳ của các bạn học và ánh nhìn căm ghét của Tô Mạt.

Chu Triệu Đình lại trở về dáng vẻ thiếu niên ôn nhu nho nhã.

Như thể chuyện lần trước không vui là một giấc mơ.

Cậu ấy đứng trước mặt tôi, trên môi là nụ cười bất đắc dĩ nhưng dịu dàng:

“Anh là thủ khoa của khối, làm bạn gái anh sao lại ảnh hưởng đến việc học chứ.”

“Anh nhất định sẽ giúp em nâng cao thành tích.”

“Tin anh nhé, được không?”

Tôi ngập ngừng: “Thật… thật vậy sao?”

Thấy tôi có chút dao động, như nhìn thấy ánh sáng chiến thắng.

Cậu ấy quả quyết cam đoan:

“Dĩ nhiên rồi.”

“Anh là Chu Triệu Đình mà.

9

“Quả nhiên là Chu Triệu Đình.

Nhờ cậu ấy kèm cặp hơn nửa tháng, kỳ thi tháng lần này, tôi đạt hạng 36 toàn khối.

Thành tích tốt nhất từ trước đến nay.

Ngày có kết quả, tôi vui mừng chạy đến phòng tự học.

Chu Triệu Đình quả nhiên đã ở đó.

Cậu ấy đứng dưới ánh nắng, như một vị anh hùng khoác áo giáp vàng.

“Anh đã nói rồi mà, nhất định sẽ làm được.”

Tôi gật đầu lia lịa.

Cậu ấy đưa tay ra, làm động tác chờ được ôm:

“Giờ có thể ôm bạn trai của em rồi chứ?”

Tôi cười, nhào vào lòng cậu ấy.

Nhắm mắt lại, không nhìn vào đôi mắt không chút gợn sóng của cậu.

Dù sao cậu ấy cũng đang đứng trong ánh nắng, toàn thân được sưởi ấm.

Còn tôi, ở bên cậu ấy, cũng được ánh nắng ấy chiếu rọi.

Ấm áp vô cùng.

Như vậy là đủ rồi!

Quả thật, cách Chu Triệu Đình được giáo dục hoàn toàn khác tôi.

Sách vở, bài tập của cậu ấy đều là bản đặc biệt được thiết kế riêng.

Sau khi quen cậu ấy, cậu còn mời gia sư riêng thiết kế chương trình học riêng cho tôi.

Nhờ có sự hỗ trợ ấy, thành tích của tôi dần leo lên top 10.

Kết quả như vậy đã khiến tôi vui mừng khôn xiết.

Dù sao thì, đến giờ trò chơi yêu đương này đối với tôi cũng có rất nhiều lợi ích thực sự.

Vì thế tôi quyết định — diễn sâu thêm một chút.

Nghe nói sắp đến sinh nhật 18 tuổi của Chu Triệu Đình, tôi chuẩn bị kỹ để chúc mừng cậu ấy.

Tôi đi tìm cậu, định hỏi cậu ấy muốn quà gì.

Nhưng lại nghe thấy giọng quen thuộc của Tô Mạt:

“Chu Triệu Đình, hôm đó tôi thấy cậu hôn Lộ Tân đấy.”

10

Tôi khựng lại.

Còn gì nữa chứ.

Thiếu nam thiếu nữ đang tuổi xuân yêu nhau, sao có thể không có chút thân mật nào.

Hôn nhau à?
Miệng suýt nữa thì hôn đến sưng luôn rồi.

Ban đầu Chu Triệu Đình không mấy hứng thú với việc hôn, kỹ năng cũng không tốt.

Nhưng dần dần, cậu ấy bắt đầu say mê.

Gần đây còn đặc biệt mê mẩn, cứ có cơ hội là bế tôi lên đùi, mặc sức hôn môi.

Lúc tách ra, khóe môi còn vương tơ bạc.

Qua bức tường, Tô Mạt vẫn tiếp tục nói:

“Cậu còn nhớ đây chỉ là một trò chơi chứ?”

“Mục tiêu của cậu là hủy hoại cuộc đời cô ta, chứ không phải yêu đương ngọt ngào với cô ta.”

Im lặng một lúc, Chu Triệu Đình mới trả lời:

“Anh không quên.”

Khoảng im lặng ấy dường như khiến Tô Mạt bất an, giọng cô ta trở nên gay gắt, xen lẫn tiếng khóc nghẹn:

“Anh hứa với em, không được làm chuyện đó với cô ta.”

“Những… những chuyện thân mật giữa vợ chồng ấy, không được làm với cô ta.”

“Nếu không em chịu không nổi đâu, em sẽ sụp đổ thật đấy.”

“Anh biết mà, em… em đối với anh… em…”

Chắc cô ta khóc rồi, những lời sau cũng nói không tròn câu.

Chỉ còn tiếng nức nở đứt quãng vang lên.

Lại thêm một khoảng im lặng dài hơn.
Chu Triệu Đình đáp khẽ:

“Sẽ không.”

“Cô ta không xứng!”

Tôi cào nhẹ một mảng tường, khẽ nhếch môi.

Thỉnh thoảng tôi còn thấy… thương hại mấy kẻ nhà giàu này.

Sao mà ngu thế.

Toàn đem nhược điểm phơi bày cho người ta nhìn.

11

Lần trước như thế, lần này cũng vậy.

Cứ phô bày ra thứ mình để tâm, làm sao người khác nhịn được mà không muốn phá hủy chứ.

Đến sinh nhật của Chu Triệu Đình, có rất đông người tới.

Đám bạn của cậu ấy gọi tôi là “chị dâu” lia lịa, nhiệt tình hết sức.

Về sau có người khiêng cả rượu mạnh ra, một nhóm con trai thi nhau uống.

Chu Triệu Đình cũng uống không ít.

Cậu ấy lúc say rất ngoan.

Không nói gì, chỉ nắm chặt tay tôi, rúc vào góc phòng.

Thỉnh thoảng còn cúi xuống hôn môi tôi.

Trong phòng bao rất nóng, hai bàn tay nắm chặt nhau đẫm mồ hôi, rất khó chịu.

Tôi muốn rút tay ra, nhưng lại bị Chu Triệu Đình càng siết chặt hơn.

Tôi vòng tay qua cổ cậu ấy, ghé sát thì thầm:

“Hóa ra cậu mới mười tám tuổi, nhỏ hơn tôi chín tháng cơ đấy.”

“Tiếc thật, tôi còn định gọi cậu là anh cơ~”

Chu Triệu Đình thở khựng lại, giọng trầm khàn:

“Gọi lại lần nữa.”

Tôi giả vờ không hiểu, ngơ ngác hỏi:

“Gọi cái gì?”

Thấy hơi thở cậu ấy dần trở nên dồn dập, tôi khẽ cười, cúi sát bên tai cậu ấy, thổi một hơi nhẹ:

“Anh~”

Chu Triệu Đình bỗng nhiên đứng bật dậy, nắm tay tôi kéo đi thẳng ra ngoài.

Tô Mạt mặt cắt không còn giọt máu, thất thanh ngăn cản:

“Các… các cậu đi đâu?”

“Chu Triệu Đình, cậu đừng quên đây chỉ là một trò…”

“Câm miệng!” Chu Triệu Đình quát lớn.

Cậu ấy quay đầu, trừng mắt nhìn Tô Mạt với ánh mắt đầy căm ghét:

“Cô là cái thá gì?”

“Cũng đòi chỉ huy tôi à?”

Tô Mạt mặt mày tái nhợt, không thể tin nổi ngồi phịch xuống ghế.

Nhưng Chu Triệu Đình chẳng thèm nhìn cô ta lấy một cái, kéo tôi đi thẳng, không ngoảnh lại.

12

Chu Triệu Đình kéo tôi về căn nhà của cậu ấy bên ngoài trường.

Tôi lấy quà sinh nhật đã chuẩn bị ra tặng cậu ấy.

Là món đồ treo thêu chữ thập tôi tự làm.

Một mặt là hình con bọ cạp nhỏ, chòm sao của cậu ấy.

Mặt còn lại thêu chữ “Đình”, trong tên cậu ấy.

Ban đầu tôi định thêu chữ “Triệu”, nhưng nhiều nét quá, quá tốn thời gian.

Nên thôi.

Lúc “giờ thánh hiền”, có lẽ là lúc tâm lý đàn ông yếu đuối nhất.

Cậu ấy lại rất thích món quà rẻ tiền đơn giản này, cầm trên tay lật qua lật lại ngắm mãi.

Tôi nhìn mà suýt bật cười.

Cái này là “bệnh chung” của giới nhà giàu à?

Lúc nào cũng mê mấy thứ “tự làm thủ công”, cứ tưởng hễ là đồ tự tay làm là thể hiện tình cảm chân thật.

Còn mấy món quà đắt tiền chất đống thì chẳng buồn để mắt.

Ngắm hồi lâu, Chu Triệu Đình cất tiếng hỏi:

“Lộ Tân, em thật sự thích anh lắm sao?”

Tôi suýt phì cười.

Câu này là gì đây?

Cứ tưởng có được thân thể tôi thì cũng chiếm được trái tim tôi chắc?

Hay là…

Muốn xác nhận lần cuối trước khi hoàn thành nhiệm vụ?

Tôi dịu giọng, cố tình nặn ra giọng nói đầy tình cảm:

“Dĩ nhiên rồi, anh yêu~”

Chu Triệu Đình im lặng một lúc, cuối cùng nói:

“Dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải mãi mãi thích anh.”

“Nhớ chưa?”

Từ sau khi có quan hệ thân mật, Chu Triệu Đình như “ăn được vị ngon”, càng thêm si mê.

Cậu ấy bảo tôi chuyển hẳn sang nhà cậu ấy ở cùng.

Nhớ tới phòng thí nghiệm hóa học ở nhà cậu ấy, tôi lập tức đồng ý.

Đúng vậy, nhà của Chu Triệu Đình có cả phòng thí nghiệm hóa học riêng, nghe khó tin đúng không?