4

“Tiểu Bảo?” Tôi khẽ gọi.

Đứa bé ngẩng đầu lên, trong bóng tối, đôi mắt nó sáng đến kinh ngạc.

Nó không khóc, thậm chí chẳng hề tỏ ra sợ hãi, nhưng chính dáng vẻ bình tĩnh ấy lại khiến người ta càng thêm xót xa.

“Là dì Lý làm phải không? Sao bà ta lại nhốt cháu?” Tôi ngồi xổm xuống, để ngang tầm mắt với nó.

Khóe môi Giang Tiểu Bảo nhếch lên nụ cười lạnh lẽo không hợp tuổi: “Bà ta nói cháu ăn trộm nhẫn của bà.”

Tôi liếc thấy một vật phát sáng trong góc, nhặt lên thì thấy đó chỉ là chiếc nhẫn hợp kim rẻ tiền.

“Thế cái này là sao?”

“Bà ta cố tình làm rơi trong phòng cháu.” Giang Tiểu Bảo điềm nhiên nói. “Nhưng lại khăng khăng bảo là cháu lấy trộm… Bà ta bị đinh đâm là đáng đời, không, một cái đinh chưa đủ, phải đóng bà ta chết dí trên tường.”

Tay tôi siết lại, cảm xúc rối bời.

Dòng chữ kia nói thằng bé này sau này sẽ trở thành phản diện máu lạnh, nhưng tôi chỉ thấy một đứa trẻ bị vu oan, bị đối xử tệ bạc, đang cố tự bảo vệ chính mình theo cách mà nó biết.

Chỉ vì mấy dòng chữ đó mà người ta có thể mặc sức bắt nạt nó, còn lấy cái gọi là “chính nghĩa” để ngụy biện sao?

“Đi theo cô.” Tôi chìa tay ra với nó.

Giang Tiểu Bảo cảnh giác nhìn tôi: “Muốn làm gì?”

“Tôi muốn dạy cháu một chuyện,” tôi nhìn thẳng vào mắt nó, “cách phản kháng đúng đắn khi bị bắt nạt.”

Tôi lập tức triệu tập toàn bộ nhân viên trong biệt thự vào phòng khách.

Dì Lý đứng ở hàng đầu, mặt mày lo lắng, hai tay cứ vò mãi vào nhau.

“Mọi người nghe cho rõ.” Tôi cất cao giọng. “Tôi không còn là tiểu thư nhà họ Giang, các người có thể không cần nể tôi. Nhưng Giang Tiểu Bảo là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Giang, ai không tôn trọng thằng bé thì có thể cút khỏi đây ngay!”

Thân thể dì Lý khựng lại rõ rệt.

“Nhà họ Giang luôn đối đãi tử tế với nhân viên, nhưng tuyệt đối không dung túng kẻ làm điều ác.”

Tôi mở điện thoại, đưa ra bằng chứng dì Lý vu oan cho Giang Tiểu Bảo.

“Dì Lý, dì giải thích sao về việc Tiểu Bảo bị nhốt trong phòng chứa đồ? Và tại sao lại vu khống nó ăn cắp nhẫn?”

Căn phòng xôn xao hẳn lên.

Mặt dì Lý trắng bệch: “Tôi… tôi không cố ý… là do thằng bé cứ nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ…”

“Cho nên dì vu khống một đứa bé năm tuổi? Còn nhốt nó vào phòng tối?” Giọng tôi run lên vì tức giận. “Cần tôi báo cảnh sát không?”

Dì Lý hoàn toàn sụp đổ, vừa khóc vừa cầu xin tha thứ. Tôi lạnh lùng nhìn bà ta: “Thu dọn đồ đạc, rời khỏi nhà họ Giang ngay lập tức.”

Giang Tiểu Bảo đứng ở khúc ngoặt cầu thang, im lặng dõi theo toàn bộ sự việc.

Tôi bước tới, giọng vừa đủ nghe: “Nhớ lấy, đối phó với loại người đó, phải để họ bị bóc trần trước tất cả mọi người. Hiểu không?”

Mắt cậu bé sáng rực, môi mấp máy định nói gì đó, cuối cùng lại quay đầu đi, có chút ngượng ngùng.

“Đừng ngại,” tôi cười, xoa đầu cậu bé, “ngại quá thì nhận tôi làm mẹ nuôi đi, như vậy cháu có thể yên tâm hưởng sự ‘bảo kê’ của mẹ nuôi rồi.”

Cậu bé giật nảy, trừng mắt nhìn tôi, khuôn mặt đỏ bừng: “Ai… ai mà nhận cô làm mẹ nuôi chứ!”

Nhưng tôi thấy trong mắt thằng bé không còn là hận thù và tăm tối, mà là… kỳ vọng.

“Gọi một tiếng mẹ nuôi nghe xem nào.” Thấy cậu không từ chối, tôi được đà lấn tới.

Giang Tiểu Bảo: “…Mẹ nuôi.”

Khóe môi tôi nhếch lên: Nhóc con à, bị khí chất của tôi chinh phục rồi chứ gì!

【Tình tiết này sai sai nhỉ, đại phản diện mà lại cúi đầu như thế sao!】

【Giang Viện giỏi thật sự! Hướng dẫn trẻ con giỏi hơn cả tôi — một cô giáo mầm non chính hiệu!】

5

Mấy dòng chữ trôi trên đầu Tiểu Bảo thật ra đã nhắc tôi một điều: chuyện chuyên môn thì nên để người chuyên làm.

Vậy nên tôi lập tức liên hệ với trường mầm non tốt nhất thành phố, đưa Giang Tiểu Bảo đến đó nhập học.

Trong lúc Tiểu Bảo đi học, tôi ở nhà đọc sách tâm lý học trẻ em.

Vừa đọc xong một chương, điện thoại đột ngột đổ chuông — là cuộc gọi từ trường mầm non.

“Alo, xin hỏi có phải là phụ huynh của Giang Tiểu Bảo không?” Một giọng nữ nghiêm nghị vang lên.

“Vâng, tôi đây. Có chuyện gì sao?” Tim tôi lập tức căng lên.

“Mong chị đến trường ngay, Tiểu Bảo… gây ra chút rắc rối.”

Chưa dứt cuộc gọi, tôi đã vội vã khoác áo lao ra ngoài.

Trên đường, hàng loạt suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu tôi. Dù gì mấy dòng chữ kia cũng từng nói Tiểu Bảo là phản diện máu lạnh tương lai, chẳng lẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì khủng khiếp rồi sao?

Không, chắc chắn không thể.

Mấy ngày sống cùng, tôi thấy rõ Tiểu Bảo là một đứa trẻ thông minh, nhạy cảm và thiếu cảm giác an toàn — hoàn toàn không phải ác quỷ sinh ra từ bóng tối.

Đứng trước văn phòng hiệu trưởng, tôi nghe thấy tiếng cãi vã vang vọng từ bên trong.

“Chính là cậu ấy! Em thấy cậu ấy bóp chết con chim nhỏ đó!” Một bé gái tóc tết chỉ tay hét lên.

“Cả mấy viên đá trong đài phun nước cũng do cậu ấy ném vào!” Một cậu bé khác phụ họa.

Tôi đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Giang Tiểu Bảo lặng lẽ đứng trong góc, vẻ mặt không biểu cảm.

Trên đầu cậu bé, những dòng chữ đang dày đặc hơn bao giờ hết:

【Bắt đầu rồi đây! Đây là lần đầu phản diện bộc lộ khuynh hướng bạo lực!】
【Mới năm tuổi đã tra tấn giết hại động vật nhỏ, quả nhiên là giống loài tàn ác bẩm sinh】
【Cô giả kia còn dám tới? Chuẩn bị chết chung đi là vừa!】

Hiệu trưởng và giáo viên đứng đó, nét mặt tràn đầy bài xích và cảnh giác.

Mấy đứa nhỏ tụ tập lại, đồng loạt chỉ trích “tội lỗi” của Tiểu Bảo bằng lời lẽ non nớt nhưng tàn nhẫn.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi bước tới cạnh Tiểu Bảo, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu bé. Cậu khẽ cứng người lại, nhưng không né tránh.

Hiệu trưởng chỉnh kính, nghiêm giọng: “Thưa cô Giang, hôm nay con trai cô trong giờ chơi ngoài trời đã ngược đãi và giết chết một con chim nhỏ, còn phá hoại tài sản công khi ném đá vào đài phun nước.”

“Không thể nào.” Tôi phản xạ lập tức. “Tiểu Bảo không làm chuyện đó.”

Câu nói vừa dứt, tôi cảm nhận được cơ thể nhỏ bé bên cạnh hơi run lên.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt là một sự ngỡ ngàng, như thể không thể tin nổi rằng tôi lại đứng về phía cậu.

“Tôi hỏi thật,” tôi nhìn thẳng hiệu trưởng, “trường mình có camera giám sát không?”

Hiệu trưởng sững người một chút rồi gật đầu: “Có thì có.”

“Tôi muốn xem camera.” Tôi kiên định. “Nếu Tiểu Bảo thực sự làm vậy, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng nếu là hiểu lầm, mong nhà trường trả lại công bằng cho cháu.”

Không còn cách nào, hiệu trưởng dẫn chúng tôi đến phòng giám sát.

Trong đoạn ghi hình, Tiểu Bảo ngồi ở góc sân, phát hiện một con chim sẻ nhỏ bị cóng cứng. Cậu nhẹ nhàng nhặt lên, hà hơi sưởi ấm cho nó. Nhưng dù cố gắng thế nào, con chim vẫn co giật vài cái rồi nằm im.

Còn việc ném đá vào đài phun nước thì hoàn toàn là do cậu bé buộc tội Tiểu Bảo tự làm rồi đổ vấy.

Không khí trong phòng giám sát bỗng lặng ngắt như tờ.

Mấy đứa trẻ cúi đầu im thin thít. Hiệu trưởng thì mặt lúc đỏ lúc trắng.

Tôi lạnh lùng: “Hãy xin lỗi Giang Tiểu Bảo.”

Hiệu trưởng gượng gạo ho khan một tiếng: “Chuyện này… đúng là hiểu lầm.”

Bọn trẻ lí nhí nói “xin lỗi”, không tình nguyện chút nào. Hiệu trưởng và giáo viên cũng miễn cưỡng nói lời xin lỗi, nhưng ánh mắt vẫn đầy đề phòng.

Tôi ngồi xuống cạnh Tiểu Bảo, hỏi khẽ: “Tại sao cháu không giải thích?”

Cậu bé cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Không ai tin con cả.”

Trái tim tôi đau như bị ai bóp nghẹn.

Phải rồi, tất cả mọi người đều thấy mấy dòng chữ kia — ai còn tin một “ác ma tương lai” nữa?

“Nhưng cô tin cháu.” Tôi nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, “Từ nay trở đi, dù xảy ra chuyện gì, mẹ nuôi cũng sẽ tin cháu. Được không?”

Đôi mắt Tiểu Bảo bất ngờ đỏ hoe, nước mắt từng giọt to lăn dài.

Cậu nhào vào lòng tôi, vai run lên bần bật: “Con chim nhỏ… cháu chỉ muốn cứu nó thôi…”

Tôi ôm chặt cậu bé, cảm nhận cơ thể nhỏ bé ấy run rẩy trong lòng.

“Cô biết mà, cô biết hết.” Tôi nhẹ vỗ về lưng cậu, “Tiểu Bảo là đứa trẻ ngoan nhất.”

Khi cảm xúc của Tiểu Bảo đã dịu lại, tôi để cậu ra xe trước.

Rồi quay lại văn phòng, hít sâu một hơi, đối mặt với tất cả mọi người.

“Tôi biết mọi người đều thấy những dòng chữ trên đầu Tiểu Bảo.” Tôi nói thẳng.

Hiệu trưởng giật mình: “Cô cũng thấy? Nhưng cô vẫn…”

“Tôi hỏi thật,” tôi ngắt lời, “nếu tất cả mọi người đều đối xử với một đứa trẻ theo những lời tiên đoán kia — đẩy nó ra rìa, ghét bỏ, vu oan — thì chẳng phải chính chúng ta đang đẩy nó về phía tương lai đen tối ấy sao?”

“Ít nhất với tôi, Giang Tiểu Bảo chỉ là một đứa trẻ bình thường, cần được yêu thương và thấu hiểu. Tôi hy vọng nhà trường cũng có thể nhìn nó theo cách đó.”

Trên đường về, tôi và Tiểu Bảo ngồi phía sau xe.

Cậu bé khẽ nắm lấy tay tôi.

“Mẹ nuôi.” Cậu gọi nhỏ.

“Ừ?”

“Cảm ơn mẹ.” Giọng cậu nhẹ như sợi lông vũ. “Mẹ là người đầu tiên tin con… ngoài mẹ ruột ra.”

Tôi ôm cậu bé vào lòng: “Rồi sẽ có nhiều người tin con nữa, mẹ hứa.”