Thẩm Triều cắt lời tôi:
“Tìm em không phải vì chuyện đó, em nghĩ anh là người thế nào? Chẳng lẽ chồng nói chuyện với vợ cũng không được sao?”

Ánh đèn ngoài cửa có hơi tối.
Cổ tay tôi bỗng lạnh, có thứ gì đó được Thẩm Triều đeo vào.
“Này, thích thì đeo, không thích thì cất đi.”

Tôi nhìn xuống, hóa ra là một chiếc vòng tay bằng vàng.
Thẩm Triều làm như không có gì:
“Thấy em thả tim đó, chẳng phải chỉ là cái vòng thôi sao? Em thích thì anh cũng có thể mua cho em.”

Tôi nghĩ một lúc mới nhớ ra cái “thả tim” anh nói là chuyện gì.
Là ảnh cưới của một người quen trên vòng bạn bè.
Cô ấy khoe ảnh cưới, nhà, xe, còn có chiếc vòng vàng to chói nơi cổ tay.

“Biệt thự, BMW, sau này anh cũng sẽ cho em. Tin anh đi, anh sắp thành công rồi.”
Người khác nói câu này nghe như vẽ bánh trên giấy, mơ mộng viển vông.
Nhưng Thẩm Triều thì khác, anh là nam chính trong truyện nam tần, sau này quả thực sẽ nghịch tập thành công.

Ngón tay Thẩm Triều dịu dàng vuốt ve lông mày và khóe mắt tôi:
“Được rồi, đừng giận anh nữa, được không?”

Tôi cảm thấy lòng chua xót, lại có chút ấm ức.
Hệ thống lại lên tiếng:
【Cô ta chắc chắn hết giận rồi, vì mua cái vòng này mà anh đi làm tay sai, người thì đầy thương tích, ba ngày rồi ngủ chưa được sáu tiếng.】

Tôi lau mắt, khẽ nói:
“Thẩm Triều, anh thật tốt.”

Đối xử với một người vợ cũ pháo hôi như tôi mà cũng có trách nhiệm như vậy, bù đắp cả chiếc vòng cưới bị thiếu.

Hệ thống không vui:
【Sao chỉ khen mỗi anh ấy? Tôi cũng ba ngày không ngủ, canh chừng sát sao, không thì ký chủ của tôi đã bị người ta hãm hại rồi! Con trà xanh này, cái vòng vàng này cũng có phần công lao của tôi đó. Này, đừng thiên vị như vậy chứ!】

Ánh mắt sắc bén của Thẩm Triều dịu lại, anh xoa đầu tôi:
“Được rồi, đi ngủ đi, chẳng phải bảo mệt sao?”

Tôi đi được mấy bước, lại quay đầu nhìn Thẩm Triều.
Thẩm Triều là người tốt, ngoài mặt thì độc miệng, nhưng trong lòng lại mềm.
Miệng thì chẳng nể nang ai, nhưng từ lúc cưới đến giờ, anh vẫn luôn đối xử với tôi rất tốt.

Trước khi ly hôn, tôi cũng muốn tặng anh một món quà.

12
Tôi từng bị vứt về quê tự sinh tự diệt.
Mới học xong cấp hai đã phải nghỉ học, sau này vì hôn sự với nhà họ Diệp mới bị đưa trở lại.
Vì thế công việc tôi có thể chọn chẳng nhiều.
Đa số công việc nhàn hạ đều yêu cầu bằng cấp, chứng chỉ.

Tôi tìm rất lâu, cuối cùng mới xin được làm tạp vụ ở một quán trà sữa.
Ban đầu công việc là pha trà sữa, cắt trái cây trong tiệm.
Nhưng quản lý thấy tôi xinh, lại kiên nhẫn,
liền sắp tôi đứng trước cửa quán mỗi ngày, phát tờ rơi, mời khách.

Một ngày được một trăm hai mươi tệ, công việc đơn giản, không phải động não.
Chỉ là phải đứng suốt, đến cuối ngày chân mỏi rã rời.

Cũng chính ở quán trà sữa này, tôi lần đầu gặp Tô Vãn Vãn.
Nữ chính đúng như trong truyện miêu tả — dịu dàng, lương thiện.
Cô ấy thấy tôi mồ hôi nhễ nhại dưới nắng, lén đưa cho tôi một cái mũ che nắng.
Đến khi tôi phản ứng lại thì cô ấy đã cùng bạn rời đi, còn quay đầu lại nở một nụ cười tinh nghịch.

Ai mà không thích cô ấy chứ? Cô ấy thật sự rất tốt.
Tôi hiếm khi thấy tự ti, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều.
Dưới cái nắng gay gắt, tiếng giục của khách lại kéo tôi về thực tại.

Tôi cần cố gắng kiếm tiền, cần nỗ lực sống.
Để sau khi ly hôn, có cho mình một con đường lui.

Vậy là tôi lén giấu Thẩm Triều, mỗi ngày đợi anh đi làm rồi mới lén ra ngoài đi làm.
Từng đồng từng đồng, từng trăm từng trăm,
cuối cùng tôi cũng dành dụm đủ tiền mua quà.

Những ngày đi làm, tâm trạng tôi vui lắm, trên mặt lúc nào cũng cười nhiều hơn.
Cho đến khi tôi vô tình quay đầu, nhìn thấy Thẩm Triều ở cách đó không xa.

13
Không biết anh đứng đó bao lâu, nhìn tôi bao lâu rồi.
Gương mặt không biểu lộ cảm xúc, tôi chẳng đoán được anh đang nghĩ gì.

Quản lý đi qua thanh toán tiền lương hôm nay cho tôi, rồi bảo tôi tan ca về nhà.

Trên đường về, Thẩm Triều vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh tanh.
Mọi khi ra ngoài, anh lúc nào cũng nắm tay tôi thật chặt, như sợ tôi đi lạc.
Nhưng hôm nay, tôi vô thức liếc mấy lần sang tay anh, anh cũng không nhúc nhích.

Tôi nghĩ một lúc, quyết định chủ động giải thích:
“Anh xem, ở nhà em cũng chẳng có việc gì làm, bên này lại đang tuyển người, em mới tới.
Quản lý ở đây rất tốt, đồng nghiệp cũng tốt, ai cũng chăm sóc em.”

Tôi nhìn Thẩm Triều, nói tiếp:
“Hơn nữa làm ở đây vừa có tiền lại rèn luyện sức khỏe, cũng tốt mà…”

Về đến nhà, tôi vừa ngồi xuống sofa.
Thẩm Triều nửa quỳ trước mặt tôi, môi mím chặt, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Rèn luyện sức khỏe à? Chân có đau không?”

Tôi định nói không đau, nhưng anh vừa bóp nhẹ một cái, tôi đã bật ra tiếng rên đau.
Mặt anh càng sầm lại, nhưng lực tay massage bắp chân lại dịu hẳn đi:
“Đừng làm nữa, nghỉ đi. Giờ lập tức nhắn cho quán xin nghỉ việc.”

Tôi không nhịn được phản đối:
“Tại sao? Em muốn làm, công việc đó cũng chẳng có gì xấu.”

Thẩm Triều nói:
“Công việc? Đứng suốt bảy tám tiếng gọi là việc gì? Ai làm việc kiểu đó?”

Tôi cãi lại:
“Người ta ai chả vậy, làm bảy tám tiếng là bình thường, sao lại không tính là công việc?”

Thẩm Triều đáp:
“Người ta là ngồi văn phòng, sao giống em được? Mau nghỉ đi.”

Tôi bực bội:
“Thế anh thì sao? Anh cũng làm công trường cả ngày trời, tại sao anh làm được mà em lại không được?”

Tôi thấy Thẩm Triều đúng là tiêu chuẩn kép.
Anh cũng chẳng làm văn phòng gì, vẫn làm nặng nhọc ngoài công trường, sao lại bắt tôi nghỉ?

Một tiếng quát vang lên:
“Không giống, không giống!”

Âm vang vọng trong phòng khách, tôi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Thẩm Triều.

Giọng Thẩm Triều dịu xuống:
“Thanh Thanh, em không giống anh. Anh có thể làm lao động tay chân, có thể chịu người ta khinh, còn em thì không thể.”

Là vì tôi yếu đuối, dễ khóc, lười nhác ham ăn sao?
Tôi muốn giải thích, muốn phản bác.
Muốn nói rằng tôi có thể chịu được, muốn nói rằng đứng một ngày cũng không quá khó.

Nhưng khi tôi nhìn thấy viền mắt đỏ hoe của Thẩm Triều,
mọi lời đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Thẩm Triều cúi đầu, tôi không nhìn rõ nét mặt anh:
“Thanh Thanh, anh muốn em sống tốt, không bị uất ức, không phải chịu khổ.”
“Không muốn em phải sống ở cái phòng thuê tồi tàn này, không muốn em phải chen chúc xe buýt, không muốn em vì vài chục đồng mà phải tính toán so đo.”

Giọng Thẩm Triều nhẹ hẳn đi, như đang tự nói với chính mình:
“Rốt cuộc làm sao mới có thể thành đạt đây?”

14
Thật ra đáp án cho câu hỏi đó,
hệ thống biết, tôi cũng biết.

Từ khi Tô Vãn Vãn xuất hiện, con đường nghịch tập của Thẩm Triều đã bắt đầu.
Anh sẽ từ từ khởi nghiệp, có được khoản đầu tư đầu tiên.
Và bước ngoặt chính là vào ngày ly hôn.

Sau đó, Thẩm Triều sẽ có được tình yêu đẹp và sự nghiệp thăng hoa.

Suốt khoảng thời gian này, Thẩm Triều luôn tỏ ra như chẳng màng điều gì.
Ăn thì ăn rau rẻ tiền nhất, mặc thì là áo phông hàng chợ mười lăm tệ một cái.
Tôi luôn nghĩ anh không yêu cầu gì về cuộc sống, chẳng thèm để ý đến tiền bạc.

Nhưng ra là, anh vẫn rất không cam lòng, rất khao khát vươn lên.

Trong đầu tôi hiện lên chiếc vòng tay vàng đẹp đẽ, đắt giá ấy.
Cúi đầu xuống, là hình ảnh Thẩm Triều đang nửa quỳ trước mặt, cẩn thận xoa bóp cho tôi.

Tôi nghiêm túc nói:
“Em tin, anh nhất định sẽ thành đạt, sẽ nổi danh, nhất định là vậy.”

Thẩm Triều là người tốt, là nam chính của truyện nam tần với tiền đồ rạng rỡ.
Còn tôi thì yếu đuối, nhát gan, ham hư vinh, vật chất.
Không nên cứ mãi giữ thân phận vợ của anh, càng không nên trở thành chướng ngại trên con đường đời của anh.