15
Ngày ly hôn trời trong nắng đẹp.

Tôi lục lọi rất lâu mà không tìm thấy giấy đăng ký kết hôn.
Lúc ấy mới nhớ ra, khi đó chỉ vội vã làm lễ cưới, chứ chưa đăng ký.
Cũng tốt, vậy ly hôn càng thuận tiện.

Tôi kéo vali ra, chờ rất lâu.
Từ sáng đến tối mịt, vẫn không thấy Thẩm Triều đến tìm tôi.

Trong phòng khách vang lên giọng chế giễu của hệ thống:
【Không phải lúc đầu anh còn quát là sẽ không trúng mỹ nhân kế sao? Giờ giả chết cái gì, sao còn chưa đi nói ly hôn?】

Thẩm Triều làm như không nghe thấy, hệ thống tiếp tục càu nhàu:
【Này, đang nói anh đó, còn chê tôi do dự, thế anh mau đi nói ly hôn đi, nghe rõ chưa, họ 5hẩm nào đó.】

Bị làm phiền quá, Thẩm Triều gắt lên:
“Liên quan gì đến mày? Không có vợ nên ghen tị à?”

Hệ thống cười khẩy:
【Giỏi diễn.】

Thẩm Triều không giữ được thể diện, phải chủ động giải thích:
“Không phải tôi không muốn nói, cô ấy nhìn thế kia mà rời nổi tôi à? Ly hôn rồi, ai nấu cơm giặt đồ cho cô ấy, ai quét nhà lau sàn?”

Hệ thống:
【Ăn thì có đồ ăn đặt ngoài, giặt có máy giặt, quét có robot, mắc gì tới anh?】

Thẩm Triều chẳng thèm để ý, tiếp tục viện cớ:
“Tôi nghi ngờ cô ấy bày trò, chắc chắn giăng bẫy tôi. Cứ nghĩ đến chuyện ly hôn là tôi lại thấy hoảng. Có khi nào cô ấy hạ độc tôi không?
“Còn nữa, lỡ cô ấy cố tình livestream, bôi tôi thành tên chồng cặn bã bỏ vợ thì sao?”

Nghe một tràng này, hệ thống chỉ biết trợn mắt:
【Đừng ngụy biện nữa, chẳng ai quan tâm đâu~
【Tôi hỏi anh, nếu cô ấy không hạ độc, không bày trò, anh có dám nói ly hôn không?】

Thẩm Triều im lặng, quay đi mắng hệ thống:
“Đồ thần kinh, ly hôn hay không cũng không đến lượt mày xen vào.”

16

.Thì ra Thẩm Triều cứ nghĩ tôi có nước cờ dự phòng.
Nghĩ tôi sẽ làm loạn, sẽ dây dưa không buông, sẽ níu kéo anh.

Ngực tôi nghẹn nghẹn, lặng lẽ quay về phòng.

Hôm sau, tôi để lại một tờ thông báo ly hôn, kéo vali rời đi.
Cùng để lại còn có món quà tôi đã chuẩn bị từ lâu.

Là một bó hoa diên vĩ bằng bạc.
Tiền trong tay eo hẹp, mấy ngày đi làm ở quán trà sữa, tôi chỉ đủ mua hoa bạc thôi.

Trên tấm thiệp chúc mừng, tôi viết lời chúc của mình:
【Hoa diên vĩ nở rộ, cất giấu những lời chúc chưa kịp nói ra.
【Thẩm Triều, em chúc anh tiền đồ rạng rỡ, chúc anh đời này tự do tự tại.】

17
Ba năm sau, nhờ tiền dành dụm từ những năm đi làm, tôi mở được một tiệm hoa nhỏ.

Chuông cửa vang lên, tôi theo phản xạ nở nụ cười:
“Chào mừng quý khách, quý khách muốn mua…”

Câu nói chưa dứt đã tan biến theo tà áo khoác tung bay của người vừa bước vào.

Tôi khẽ ngẩn người, rất lâu sau mới chớp mắt.

Ba năm không gặp, Thẩm Triều đã thay đổi rất nhiều.
Giữa đôi mày càng lạnh lùng hơn, ánh mắt nhìn người cũng sắc bén hơn.

Trên tay đeo đồng hồ đắt tiền, khí chất cao quý, đang trầm ngâm nhìn tôi.

Tôi vội dời ánh mắt, bắt đầu giới thiệu hoa:
“Chào anh, anh muốn mua hoa gì ạ? Ở đây có hoa hồng, nguyệt quý…”

“Một bó hoa diên vĩ.”
Thẩm Triều cắt ngang lời tôi.

Tôi không biết anh có nhận ra tôi không.
Có lẽ hôm nay gặp chỉ là trùng hợp thôi.
Nhưng khi nghe ba chữ “hoa diên vĩ”, tim tôi vẫn khẽ run.

“Giới thiệu về hoa diên vĩ đi.”
Đầu óc tôi như ngừng hoạt động, vô thức đọc theo Baidu:
“Diên vĩ, còn gọi là bươm bướm xanh, ưa ấm, chịu lạnh. Ở châu Âu, diên vĩ thường tượng trưng cho ánh sáng và tự do…”

“Sai rồi.”
Thẩm Triều lại ngắt lời tôi:
“Không chỉ vậy, hoa diên vĩ còn có ý nghĩa khác. Nó được xem là sứ giả của tình yêu, là cầu vồng của tâm hồn, tượng trưng cho tình yêu và sự ngưỡng mộ.”

Anh từng bước tiến lại gần, áp lực đến nghẹt thở:
“Cô là chủ tiệm hoa, chẳng lẽ chuyện đó cũng không biết sao?”

Tôi liên tục lùi lại, tim rối loạn, lời nói lắp bắp:
“Xin lỗi… tôi không biết… bó hoa này tôi sẽ giảm giá cho anh…”

Thẩm Triều đột nhiên túm lấy cổ tay tôi.
Lúc này tôi đã bị anh dồn vào góc tường.

Giọng anh nghiến răng nghiến lợi:
“Diệp Thanh Thanh, đến giờ này còn giả vờ không quen tôi à?”

18
Ba năm không gặp, đúng lúc này hệ thống cũng nhảy ra, đầy phẫn nộ:
【Đúng vậy đúng vậy, bỏ chồng mấy năm nay rồi, giờ còn giả vờ không quen, cô thật quá đáng!】

Hôm đó tôi gần như bỏ chạy, mấy ngày sau cũng không dám đến tiệm hoa.
Đợi mãi mới lấy can đảm đi làm lại, thì phát hiện Thẩm Triều đang đứng trước cửa tiệm.

Anh gần như ngày nào cũng đến, tôi giúp khách gói hoa,
anh thì ngồi một bên xử lý công việc.

Tôi lén nhìn anh mấy lần, giờ sự nghiệp của anh đã thăng tiến rực rỡ,
email gửi về gần như không ngớt.

Nhưng anh lại làm như không có gì lạ, cứ ở lì trong tiệm hoa của tôi.
Không nói lời nào, chỉ gọi trà sữa, gọi bánh ngọt.

Chưa tới một ngày đã “thu phục” hết nhân viên trong tiệm, ai cũng hỏi tôi anh là ai.

Ngược lại cái hệ thống kia cứ lải nhải như ruồi, phiền chết đi được.
Ngày nào cũng bên tai tôi nói tôi lạnh nhạt vô tình, nói tôi bỏ chồng bỏ con.
Bỏ chồng thì thôi, cái “con” ở đâu ra vậy? Vô lý thật!

Mấy hôm sau, tôi thật sự chịu hết nổi, liền đuổi anh ra ngoài.
“Thẩm Triều, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Tôi thật sự không hiểu anh, muốn hỏi rõ ràng cho xong.

Thẩm Triều thản nhiên:
“Không rõ sao? Tôi đang theo đuổi em.”

Tôi hơi bối rối:
“Anh theo đuổi tôi làm gì?”

Hệ thống phì cười:
【Câu hỏi gì ngộ vậy, còn làm gì nữa, yêu chứ sao.】

Tôi tưởng Thẩm Triều sẽ phản bác, nào ngờ anh lại khẽ “Ừm” một tiếng.

Tôi im lặng một lúc rồi nói:
“Người anh thích không phải tôi, giờ nói vậy là đùa giỡn tôi sao?”

Thẩm Triều suýt nữa tức cười:
“Năm đó tôi bị em sai vặt như chó chạy vòng vòng, Diệp Thanh Thanh, em tự hỏi lương tâm đi, tôi đối xử với em tệ chỗ nào? Nói là đùa tôi? Chứ em đùa tôi thì có? Bỏ đi không lời từ biệt, nhìn tôi phát điên thấy vui lắm hả?”

Tôi sững người, ký ức cũ ùa về, viền mắt cũng đỏ lên:
“Tôi từng hỏi anh rồi, anh nói anh có người trong lòng, nên tôi mới rời đi.”

“Vậy sao em không hỏi người đó là ai?”

“Tôi có hỏi, anh nói người đó đáng yêu, dịu dàng, rộng lượng.”

“Đúng vậy. Em thử nhớ xem, trên giường tôi đã khen em bao nhiêu lần đáng yêu, bao nhiêu lần rộng lượng, mỗi lần đều dịu dàng cưng chiều em…”

Tôi vội đưa tay bịt miệng Thẩm Triều.
Cái gì vậy chứ, mấy lời đó sao có thể nói ở đây!

Những câu như “tay em đáng yêu”, “chân em đáng yêu”, “mặt đỏ đáng yêu”,
còn khen tôi rộng lượng vì mỗi lần đều cho anh hôn, cho anh ôm, cho anh được “no”…

Tôi vừa thẹn vừa bực:
“Anh phiền quá, mấy lời đó sao tôi có thể coi là thật!”

Thẩm Triều cúi đầu nhìn tôi:
“Nhưng mỗi lời tôi nói đều là thật. Yêu từ cái nhìn đầu tiên là thật, yêu em cũng là thật.”

Anh nắm lấy cổ tay tôi, giọng rất nghiêm túc:
“Thanh Thanh, năm đó em để lại bó hoa ấy, thật sự chỉ là chúc tôi thành công, hay trong lòng còn có tình cảm chưa nói ra?”

“Tôi đã lãng phí ba năm không có em bên cạnh rồi. Em coi như thương hại tôi một chút, cầu xin em, hãy nói cho tôi biết.”

“Thanh Thanh, tôi thật lòng yêu em. Còn em thì sao? Có bằng lòng cho tôi một cơ hội không?”

Đa số cửa hàng trên phố đều đã đóng.
Dưới ánh đèn đường mờ mịt, tôi nhìn thấy trong mắt Thẩm Triều là ánh nhìn có chút mệt mỏi, có chút cố chấp.

“Một chút thôi.”
Tôi đem lời năm xưa Thẩm Triều từng nói trả lại cho anh:
“Thích một chút, mong đợi một chút, ngượng ngùng một chút.”

Một bàn tay thô ráp đan chặt lấy tay tôi.
Thẩm Triều khẽ nói:
“Trước kia tôi lừa em, thật ra tôi yêu em không chỉ một chút.”

Hệ thống cũng nhỏ giọng chen vào:
【Là rất nhiều, rất nhiều đó, Thanh Thanh, anh ấy yêu em rất rất nhiều.】

Tôi có chút ngạc nhiên:
“Sao không gọi tôi là trà xanh nữa?”

Hệ thống cũng ngẩn ra:
【Em nghe được tôi nói?】
Nó ấp úng:
【Xin lỗi, tôi xin lỗi em, mong em tha thứ cho tôi.
【Không tha cũng không sao, chỉ cần em chịu để ý tới chúng tôi là tốt rồi.】

Tôi khẽ mỉm cười.
Nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn vì đã cho tôi thuốc lần đó.”

Trong thế giới này, người thật lòng đối xử tốt với tôi không nhiều.
Cho nên mỗi chuyện tốt, tôi đều ghi nhớ rất rõ ràng.

Hoa diên vĩ nở rộ…
Hữu tình nhân, chung quy rồi cũng sẽ gặp lại.

[Hoàn]