Tôi và Hàn Sương quen nhau qua mai mối.
Bố mẹ tôi ưng cô ấy vì bằng cấp và công việc – học Luật từ cử nhân đến thạc sĩ, sau tốt nghiệp liền vào Tòa án làm.

Vì vậy khi ly hôn với Hàn Sương, tôi và Phương Hạ thật ra đều hơi lo.
Cô ấy là thẩm phán.
Nếu thật sự cứng rắn, thì vụ ly hôn này chẳng đẹp đẽ gì, còn tôi thì chắc chắn chẳng có lợi gì.

Đặc biệt là hôm đó, dưới bãi đỗ xe dưới nhà, cô ấy tận mắt bắt gặp tôi và Phương Hạ.

May mà Hàn Sương rất dứt khoát, ly hôn nhanh gọn, tiết kiệm không ít rắc rối.

Tôi tin chắc mình đã có được cuộc sống mình mong muốn.
Thế nhưng, tôi dần phát hiện… người vợ Phương Hạ sau hôn nhân, không giống chút nào với Phương Hạ mà tôi từng quen.

7

“Nhưng mà Phương Hạ trẻ mà.”
“Ông Chu à, trẻ trung xinh đẹp là phải dùng tiền mà ‘dưỡng’ đấy.”
“Không thì ông nói thử xem, một cô gái vừa mới tốt nghiệp đại học thì có thể nhìn trúng ông vì điều gì?”

Bạn tôi vừa nói vừa rót thêm rượu vào ly tôi.

Vài hôm trước, tôi và Phương Hạ xảy ra cãi vã lần đầu tiên kể từ khi quen nhau.
Dù không đến mức to chuyện, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy khó chịu.

“Tôi biết mà.”
“Tôi cũng đâu có nói cô ấy thực dụng hay tiêu xài hoang phí, chỉ là…”

Chỉ là sau khi nhìn thấy hóa đơn thẻ tín dụng cao ngất ngưởng, tôi không kiềm được mà nổi nóng.

Phương Hạ mê sưu tầm hàng hiệu.
Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, tất cả đều là đồ xa xỉ.
Tôi cũng đã biết phần nào điều đó từ trước khi kết hôn.

Nhưng tôi không ngờ rằng trong vòng một tháng, cô ấy có thể mua liền mấy chiếc túi phiên bản giới hạn, thậm chí có mấy cái chưa tháo cả túi đựng chống bụi.

Tủ giày và phòng thay đồ trong nhà cũng bị cô ấy lấp đầy.

“Thôi kệ.”
“Tôi cũng không biết phải nói sao nữa.”
Tôi nốc cạn ly rượu trước mặt, lắc đầu.

Bạn tôi cười khẩy:
“Hồi trước chị dâu không cần, ông cứ nằng nặc mua. Bây giờ Phương Hạ mua thì ông lại không vừa ý.”

Có lẽ là vì quá lâu không nghe ai nhắc đến Hàn Sương.
Tôi sững người.
Trong đầu chợt hiện lên từng lần tôi tặng quà cho Hàn Sương trước đây.

“Đã bảo đừng mua túi nữa rồi mà, em đeo đi làm cũng không hợp. Đem trả lại đi.”
“Để dành tiền, kỳ nghỉ tới dẫn ba mẹ đi du lịch cũng được.”

Về sau, đúng là chúng tôi đã đi du lịch mấy lần.

Tôi cau mày. Hình như vừa nhận ra một chuyện:
Chi phí những chuyến đi ấy, Hàn Sương đều dùng thẻ lương của cô ấy.

8

Cuộc nhậu gần tàn thì Phương Hạ gọi điện đến.
Tôi ngập ngừng, đến khi cô ấy gọi lần thứ ba mới chịu bắt máy.

“Chồng ơi…”
“Đèn nhà bị hỏng rồi, tối quá… em sợ…”

Giọng cô ấy nghèn nghẹn như sắp khóc, khiến tim tôi chùng xuống.
Mọi bực bội lập tức tan biến.

Tôi lập tức đứng dậy thanh toán, vội vàng bắt taxi về nhà.
Bạn bè trêu:
“Cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường ha.”

Quả thực là vậy.

Tôi vừa mở cửa, Phương Hạ đã nhào vào lòng tôi.
Cô ấy chỉ mặc một chiếc váy ngủ lụa mỏng manh, mắt sưng đỏ vì khóc, trông càng đáng thương.

Tôi bế cô ấy lên, cố ý không để ý đến đống giày cao gót bị đá lộn xộn ở sảnh vào.

“Hôm đó em đi dạo với mấy chị bạn…”
“Họ cứ khoe bạn trai mình thế này thế nọ, nên em mới mua mấy món đó.”
“Em đã liên hệ với nhân viên bán rồi, xem có thể trả lại được không.”
“Chồng ơi, đừng giận nữa mà…”

Phương Hạ bấu lấy áo tôi, càng nói, lòng tôi càng quặn đau.

Tôi kiếm nhiều tiền như vậy chẳng phải là để người phụ nữ mình yêu được tiêu xài thỏa thích sao?

Nhất là khoảnh khắc giọt nước mắt lăn xuống má cô ấy, tôi cảm thấy mình thật khốn nạn.

Phương Hạ không phải Hàn Sương.
Tôi yêu cô ấy.

“Là lỗi của anh.”
“Anh sai rồi, vợ à.”

Tối hôm đó, từ cửa ra vào đến phòng khách, từ phòng ngủ đến phòng tắm — nơi nào cũng đong đầy yêu thương.

Rõ ràng là cùng một căn nhà, chỉ đổi người vợ mà đến cả cãi nhau cũng trở thành chất xúc tác cho tình cảm.

9

Tôi không ngờ bố mẹ mình lại đến bất ngờ.

Tôi chưa từng nói với họ chuyện tôi và Hàn Sương đã ly hôn, càng không nói gì về việc tôi và Phương Hạ đã kết hôn.

Bố mẹ Phương Hạ đã hỏi tôi nhiều lần: khi nào hai bên gia đình gặp mặt.
Sợ tôi khó xử, lần nào cô ấy cũng giúp tôi nói tránh đi.

Tôi cũng vẫn chờ một dịp phù hợp để đưa Phương Hạ về ra mắt.

Thế nên khi nhận được cuộc gọi của bố, tôi thật sự hoảng hốt.

Tôi vội xin nghỉ phép, lập tức chạy về nhà.

Vừa mở cửa thang máy, tôi đã nghe thấy tiếng khóc của Phương Hạ.

“Bố!”
“Bố làm gì vậy!”

Tôi xông vào.
Phương Hạ ngồi bệt dưới đất, nước mắt đầm đìa như hoa lê gặp mưa xuân.

Bố mẹ tôi đang ngồi trên ghế sô pha, trừng mắt nhìn cô ấy.

Tôi đỡ Phương Hạ đứng dậy, cô vừa mới đứng vững thì bố tôi tát cho tôi một cái.

Mặt tôi bị đánh lệch sang một bên.
Phương Hạ hoảng hốt hét toáng lên, khóc dữ dội hơn.

Tôi biết.
Phương Hạ không làm gì sai.
Sai là ở tôi.

“Vợ à, em vào phòng trước đi.”
“Ngoan.”

Tôi vừa an ủi vừa đẩy cô ấy về phòng ngủ.

Ngoài phòng khách vang lên tiếng ly vỡ tan.

Bố mẹ tôi thay phiên chất vấn, khiến tôi ngán ngẩm — ngán cả cái tên Hàn Sương.

“Hàn Sương, Hàn Sương, Hàn Sương!”
“Là hai người thích Hàn Sương! Chứ tôi không thích!”
“Chúng tôi đã ly hôn hai tháng trước rồi! Ly hôn rồi!”

Tôi gào lên.

Hóa ra, những cảm xúc tiêu cực mà tôi tưởng đã tan biến từ lâu, vẫn còn âm ỉ đè nén trong lòng.

10

Hàn Sương có lẽ chính là mẫu “vợ hiền mẹ đảm” mà người ta hay ca tụng.
Làm việc chu đáo, cẩn trọng, lại chẳng bao giờ nổi nóng.

Ngay cả lần cô ấy tận mắt bắt gặp tôi và Phương Hạ hôn nhau trong bãi đậu xe, cũng không nổi giận.

Tôi vẫn còn nhớ rõ đêm hôm đó.
Rõ ràng trong ánh mắt cô ấy đầy ắp vẻ không thể tin nổi.
Thế nhưng khi tôi lên lầu, cô ấy vẫn như mọi khi, nấu sẵn bữa tối, ngồi trên ghế sô pha đợi tôi về.

Khoảnh khắc ấy, thật ra tôi rất muốn hỏi cô một câu.
Muốn hỏi cô rằng: có phải cô căn bản chưa từng yêu tôi?
Không người phụ nữ nào có thể chịu đựng việc chồng mình ở bên người phụ nữ khác.
Thế mà cô lại không hỏi lấy một câu.

Chỉ yên lặng nhìn tôi rửa tay, rồi múc cơm cho tôi.

Phương Hạ nói:
“Chị ta đã nhìn thấy rồi, nếu hôm nay anh còn không đề cập đến chuyện ly hôn, thì chúng ta chia tay.”

Tôi không chịu nổi việc Phương Hạ nói chia tay.
Thế là tôi thẳng thắn với Hàn Sương.

Bữa cơm đó là bữa tôi ăn trong lo lắng nhiều nhất đời.

“Chúng ta ly hôn đi, được không?”
Tôi hỏi Hàn Sương.

Tay cô khựng lại một thoáng rồi gật đầu đồng ý.

Hàn Sương thậm chí còn không hỏi người phụ nữ dưới lầu là ai, chúng tôi bắt đầu từ khi nào.

“Anh soạn xong đơn ly hôn thì báo tôi.”
“Tối nay ngủ ở phòng khách.”
“Bát đũa nhớ cho vào máy rửa.”

Ăn xong, cô ấy trở về phòng ngủ.
Trước khi đi, còn liếc nhìn bát đũa trên bàn, nhắc nhở tôi một câu.

Thật ra trước khi cưới, chúng tôi đã thống nhất — cô nấu cơm, tôi rửa bát.
Về sau tôi ngại phiền, lắp máy rửa chén, nên việc đó cũng thành thói quen của cô: ăn xong thì dọn bát bỏ vào máy.

Cô ấy hình như chưa bao giờ có tính khí gì cả.
Ngay cả khi ly hôn… cũng vậy.

11

Chỉ đến khi bố mẹ tôi rời đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ xuống.

Tôi đẩy cửa phòng ngủ, Phương Hạ như nai con nhào ngay vào lòng tôi.

“Em xin lỗi…”
“Tất cả là do em, khiến anh và bố mẹ cãi nhau.”

Tôi véo nhẹ gương mặt còn vương nước mắt của cô, dỗ dành:
“Là anh sai, để em phải chịu tủi thân.”

Tôi đưa cô ấy đến nhà hàng cao cấp mà cô luôn ao ước.
Chỉ một bữa ăn thôi mà hết tận mười nghìn tệ.

Cô ấy như trẻ con, vừa ăn vừa cười rạng rỡ — dễ dỗ đến lạ.

Trong lúc ăn, tôi cắt bò bít tết cho cô, lại còn đeo bao tay bóc tôm cho cô.

Cô vừa ăn vừa ngước nhìn tôi hỏi:
“Chu Thanh Hà, em chưa từng hỏi anh… trước đây anh có từng bóc tôm cho người khác chưa?”

Tôi sững lại, rồi lắc đầu.
Chưa. Thật sự chưa.

Trước khi đến với Hàn Sương, tôi chưa từng yêu ai.
Thời đi học chăm chỉ học hành, ra trường thì cắm đầu đi làm.

Sau khi mai mối với Hàn Sương, chúng tôi dần bước vào giai đoạn yêu đương.

Tôi vụng về học theo mấy mẹo lấy lòng con gái trên mạng — muốn tặng quà, muốn bóc tôm cho cô.

Nhưng Hàn Sương chỉ cười rồi từ chối:
“Chỉ cần cùng nhau ăn một bữa cơm, xem một bộ phim là đã coi như lễ kỷ niệm rồi, đừng tiêu xài hoang phí.”
“Không sao, em tự bóc được. Anh cũng bận đi làm, không cần cố chiều em.”

Lúc đó, tôi từng nghĩ: Hàn Sương thật tốt.

12

Cuối tuần, tôi và Phương Hạ về quê.
Gặp lại bố mẹ tôi.

Sau khi họ rời thành phố hôm trước, tôi đã lén gọi cho Hàn Sương.

Tôi muốn hỏi xem có phải cô ấy đã nói chuyện ly hôn cho bố mẹ tôi biết không.
Nhưng đầu dây bên kia vẫn chỉ là giọng nói máy móc: “Thuê bao quý khách hiện không liên lạc được.”

Tôi tức đến mức bật cười.

Chỉ cần là trong giờ làm việc, gần như tôi không bao giờ liên lạc được với Hàn Sương.

“Cháu chào bác trai, bác gái.”
Phương Hạ đứng ở cửa, lễ phép chào bố mẹ tôi, nhưng trong giọng có vẻ lo lắng.

Tôi nắm tay cô ấy, trấn an:
“Không sao đâu.”

Buổi trưa hôm ấy, bầu không khí ăn cơm coi như tạm ổn.
Dù sao tôi và Phương Hạ cũng đã đăng ký kết hôn, họ không thể không chấp nhận.