MÀN TRẢ THÙ TÊN TRA NAM BỘI BẠC

MÀN TRẢ THÙ TÊN TRA NAM BỘI BẠC

Kỷ niệm 5 năm ngày cưới, Kiều Tự bất ngờ gặp tai nạn giao thông.

Đôi chân cô bị xe tải chèn qua lại tận 9 lần, dập nát đến không còn hình dạng.

Người chồng thanh mai trúc mã Tạ Khiêm Xuyên của cô, sốt ruột đến mức rút hơn nửa lượng máu trong người chỉ để bác sĩ có thể cứu sống cô.

Khi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, Kiều Tự còn chưa kịp mở miệng bày tỏ lòng biết ơn, thì trong cơn mê man, cô đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh và trợ lý.

“Tạ tổng, hiện tại vẫn còn kịp cứu chữa. Ngài thật sự muốn bỏ mặc phu nhân, để cô ấy trở thành người tàn phế sao?”

Tạ Khiêm Xuyên sắc mặt bình thản, giọng nói cũng lạnh lùng đến rợn người:

“Tôi cố ý tìm người đâm cô ta, chẳng phải là vì muốn cô ta bị tàn phế hay sao?”

“Người tôi yêu luôn là Thanh Hoan. Năm đó nếu không phải nhà họ Tạ phản đối việc cô ấy bước vào cửa, thậm chí còn lấy tính mạng cô ấy ra uy hiếp tôi, thì tôi sao phải đè nén tình cảm, đi theo đuổi một mối lương duyên môn đăng hộ đối với Kiều Tự, kết hôn sinh con cùng cô ta?”

“Cả đời này điều tôi hối hận nhất chính là không thể cho người con gái mình yêu một danh phận. Đã không thể cho cô ấy danh phận, thì tôi nhất định phải cho cô ấy một lễ cưới.”

“Nếu để Kiều Tự biết tôi làm đám cưới cho Thanh Hoan, cô ta chắc chắn sẽ đến quấy phá. Chi bằng để cô ta tàn phế, ở nhà, không biết gì cả.”

Trợ lý vẫn nhịn không được thở dài:

“Tạ tổng, tôi biết người ngài yêu là cô Giang, tôi chỉ cảm thấy… phu nhân thật sự không đáng phải chịu cảnh này. Cô ấy không làm gì sai cả. Cô ấy không biết ngài yêu người khác, càng không biết, đứa con năm đó vừa chào đời đã bị chính ngài bóp chết, còn đứa trẻ hiện tại ở bên cô ấy, thực chất là con của ngài và cô Giang. Việc này đã quá tàn nhẫn với cô ấy rồi. Nếu giờ lại để cô ấy tàn phế nữa…”

Lời còn chưa dứt, lại bị cắt ngang bằng giọng nói lạnh lẽo.

“Cô ta đau khổ hay không, liên quan gì đến tôi? Tôi chỉ quan tâm đến Thanh Hoan.”

“Cô ta mất đôi chân, chết một đứa con, trong lòng tôi cũng không bằng một giọt nước mắt của Thanh Hoan。”

Kiều Tự nằm trên giường bệnh, chỉ cách một bức tường, mà toàn thân lạnh buốt như rơi vào hầm băng.

Đăng nhập để theo dõi truyện này

Đọc tiếp