Thấy trời mưa chưa có dấu hiệu ngừng, tôi cũng ngại để anh ấy ngồi một mình trong xe cả đêm, nên khách sáo hỏi:
“Hay là… Thẩm tổng lên nhà tôi ngồi tạm?”
Thẩm Yểm: “Được.”
Tôi: “…?”
Ủa? Đồng ý luôn hả?
Tự dưng thấy có gì đó hơi sai sai. Nhưng lại không nói được là sai chỗ nào.
Không phải từng đồn rằng Thái tử gia của tập đoàn Thẩm thị “không gần nữ sắc”, “người lạ tránh xa” sao?
Chẳng lẽ đúng như lời Thẩm Tinh Tinh nói… bản chất anh ta chính là kiểu: “Ngốc – Giàu – Vai rộng – Eo thon – Ít nói – Làm tốt”?
Không đúng… “làm tốt” là làm cái gì tốt?
Thẩm Yểm:
“Nhìn cái gì?”
“Không… không có gì.” Tôi nuốt nước bọt, lập tức thu lại ánh mắt thiếu đứng đắn đang đặt… bên dưới anh ta.
Từ xe đến cửa thang máy, chỉ vài bước mà mưa tạt rát mặt.
Tôi vẫn khô ráo, nhưng vest của anh ta thì gần như ướt sũng.
“Anh ngồi tạm nhé, tôi đi lấy khăn lau cho anh.”
Khi tôi mang khăn khô quay lại, thì anh ta đã… cởi hết chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng, ướt đẫm, gần như trong suốt.
“…”
Qua lớp áo mỏng có thể thấy mờ mờ đường nét cơ thể, không cởi còn đỡ, cởi ra lại càng khiến người ta… đỏ mặt.
Tôi vừa đỏ mặt vừa đưa máy sấy:
“Anh sấy một chút đi, kẻo cảm lạnh.”
Thẩm Yểm: “Ừm, cảm ơn.”
Đúng lúc anh đang sấy, ngoài cửa có tiếng gõ – là giao hàng nhanh.
Người gửi là… Thẩm Tinh Tinh – con bạn tôi bị đứt dây thần kinh nào đó.
Giữa trời mưa sấm chớp thế này gửi cái gì không biết?
Anh shipper chẳng những không phàn nàn mệt mỏi, mà còn cười tươi không khác gì thấy idol.
Tôi liền nhắn cho Thẩm Tinh Tinh:
【Cậu gửi cái gì cho tớ vậy?】
【Đúng lúc mưa sấm bão gió, shipper vẫn tươi rói là sao? Lại xài chiêu “tiền đè người” hả?】
Thẩm Tinh Tinh:
【Chút tiền nhỏ, không đáng kể~】
【Mở ra đi là biết.】
【Đồ tốt cả đấy.】
【Trời thế kia rồi mà không làm gì thì chẳng phải hơi thiếu hiểu chuyện sao? Tớ chuẩn bị cho cậu với anh tớ đó.】
Trời mưa sấm sét mà còn gửi đồ gì… chẳng lẽ là… cột thu lôi?
Không đến mức này đâu ha?
Tôi ôm hộp đồ vào nhà, điện thoại lại rung.
Thẩm Tinh Tinh:
【Nhắc nhẹ: Thẩm Yểm sợ sấm chớp đấy, có thể làm gì đó để anh ấy phân tâm.】
【Dù bây giờ anh ấy chưa thích cậu…】
【Nhưng sớm muộn cũng sẽ thích thôi!】
【Chỉ cần cậu ra tay chút đỉnh…】
Nữ chính mà muốn lấy lòng nam phụ phản diện, thì dễ như bẻ củi khô!
Tôi: 【???】
Thẩm Yểm lúc này đã sấy xong áo, tắt máy sấy:
“Cái này là?”
Tôi đặt hộp xuống, ngồi khoanh chân trên đệm trước ghế sofa.
Thẩm Yểm ngồi ghế, cúi đầu nhìn tôi mở đồ.
Tôi nghĩ bụng: dù gì Thẩm Tinh Tinh cũng gửi cho cả hai người, để anh trai cô ấy xem cùng cũng chẳng sao.[Đọc full tại page “Vân hạ tương tư”]
Cho đến khi tôi mở ra thấy – tai mèo, đuôi mèo và đồ cosplay hầu gái mèo.
Tôi suýt toang tại chỗ.
Thẩm Yểm cũng ngớ người, ánh mắt vốn lãnh đạm bỗng tối sầm lại.
Yết hầu anh ta khẽ lăn:
“Cô mua à?”
Tôi tức đến nghẹn họng:
“Thẩm Tinh Tinh!!!”
Đây là cái gọi là “đồ tốt” á?!
Gửi hẳn đồ chơi người lớn, cosplay kiểu play thế này.
Thẩm Yểm khẽ nhíu mày, rõ ràng hiểu sai ý:
“Cô ấy quấy rối cô?”
Không… thật ra là bảo tôi quấy rối anh…
Nhưng không thể nói.
Tôi hèn, tôi nhịn.
Thấy tôi không đáp, Thẩm Yểm như hiểu ra:
“Tôi sẽ xử lý chuyện này.”
Sắc mặt anh nghiêm túc, tôi sợ anh làm thật, xử luôn Thẩm Tinh Tinh như xử lý rác thải.
Tôi vội kéo tay anh lại.
Anh cúi đầu nhìn chỗ tay tôi đang chạm vào anh, giọng trầm khàn:
“Sao vậy? Không nỡ?”
Tôi mím môi:
“Dù sao tớ cũng là bạn nhiều năm với Tinh Tinh mà.”
Cô ấy chỉ… chơi hơi quá đà thôi.
Thẩm Yểm:
“Cô thích cô ấy?”
Tôi gật đầu – rồi ngay lập tức lắc đầu:
“Thích ở đây là kiểu tình thân, như chị em ruột ấy.”
Thẩm Yểm nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi sẽ không để Thẩm Tinh Tinh lệch lạc được đâu.”
Chỉ cần là đối tượng là cô ấy – thì tuyệt đối không được.
Thấy anh nghiêm túc đến mức này, tôi vội nhắn tin cho Thẩm Tinh Tinh:
【Anh cậu giận rồi!!】
【Cậu gửi cái này tới, ảnh tưởng tớ với cậu có gì đó…】
Thẩm Tinh Tinh:
【Thế thì vui đấy~】
Tôi: 【…】
Cô ta có hiểu mức độ nghiêm trọng không vậy?!
【Anh cậu nói sẽ xử lý cậu, cậu mau đi trốn vài ngày đi!】
Thẩm Tinh Tinh:
【Tớ không sợ~】
【Tớ là ai chứ~】
Cô ta là nữ phụ độc ác – mà theo logic của truyện thì nữ phụ độc ác và nam phụ phản diện thường ngang tài ngang sức.
Cô ấy không sợ.[Đọc full tại page ” Vân hạ tương tư”}
Dù có bị anh trai xử cũng cam lòng.
Chỉ cần giúp được tôi và anh ta thành đôi, chết cũng mãn nguyện.
Dù cô ấy đã trọng sinh, nhưng đời này cô nhất định không đi vào vết xe đổ. Cùng lắm – anh em có một người sống là được!
5
Tôi trằn trọc cả đêm, đến khi trời hửng sáng mới ngủ được.
Kết quả là ngủ quên, lỡ mất chuông báo thức, suýt thì đi làm muộn.
Lúc vội vội vàng vàng chạy đến công ty quẹt thẻ, tôi phóng quá nhanh, đâm phải một người đang đi ngược chiều.
Trên tay người đó cầm một ly cà phê — tất cả đổ ập lên người tôi.
Cái váy trắng lập tức nhuộm thành màu nâu cà phê.
Giờ thì khỏi cần đi Vân Nam làm thủ công nhuộm vải, tự tôi đã có một chiếc “váy batik” độc bản.
“Xin lỗi, xin lỗi!”
Tôi vội vàng bò dậy, ưu tiên hàng đầu vẫn là chạy đi chấm công. Màn hình hiện đúng lúc 9:01.
Vẫn muộn.
“Cô không sao chứ?”
Tôi ngẩng đầu — người đàn ông làm đổ cà phê nhìn tôi, quần áo anh ta sạch bong, toàn bộ ly cà phê đều tặng tôi hết rồi.
Không biết do va đập mạnh hay do hoảng hốt, tim tôi đập như trống trận, còn hơi nhói nhói.
Anh ấy cởi áo vest khoác lên eo tôi, che đi vết bẩn trên váy trắng.
“Xin lỗi nhé. Váy này tôi sẽ mua cái mới cho cô.”
Tôi không để tâm lắm, nghĩ chỉ là người lạ tình cờ va phải.
Nhưng khi vừa ngồi xuống bàn làm việc chưa được bao lâu, quản lý đang nghiêm túc giảng giải công việc thì đột nhiên… hóa thân thành thái giám trong cung.
Giọng nói trở nên khúm núm, nịnh nọt:
“Cố tổng, ngài về rồi ạ…”
Tôi ngẩng đầu lên — chính là người đàn ông cầm cà phê lúc nãy.
Cố tổng?
Quản lý hích nhẹ khuỷu tay vào người tôi đang đơ mặt ra:
“Đây là ông chủ của công ty chúng ta — Cố Cẩn. Cố tổng đấy, ngơ gì nữa.”
Cố Cẩn mỉm cười lịch sự, đưa túi đựng đồ cho tôi:
“Xin lỗi vì chuyện sáng nay. Váy mới đây, hy vọng cô không phiền.”
“Tối nay nếu cô rảnh, để tôi mời một bữa coi như xin lỗi nhé.”
Cố Cẩn có vẻ ngoài nhã nhặn, lịch thiệp, theo lý mà nói tôi nên rất hợp gu kiểu người như vậy.
Nhưng chẳng hiểu sao, trong lòng tôi cứ có cảm giác muốn tránh xa anh ta.
Tôi khéo léo từ chối lời mời. Đợi anh đi xa rồi, quản lý mới dám thì thào:
“Giang Như, cô… giỏi che giấu thật đấy.”
“Cô với Cố tổng có quan hệ gì không? Không lẽ thật sự sắp thành bà chủ rồi à?”
“Tôi nhớ không nhầm thì Cố tổng có vị hôn thê thanh mai trúc mã đấy…”
Tôi kể lại toàn bộ “tai nạn cà phê” buổi sáng.
Quản lý mới vỡ lẽ:
“À thì ra là vậy. Tôi còn tưởng Cố tổng nhanh chóng thay lòng, hóa ra vẫn chưa.”
Tôi ngửi thấy mùi gossip:
“Vậy anh ta sắp kết hôn rồi à?”
Quản lý lắc đầu:
“Chắc chưa đâu. Vị hôn thê kia vẫn đang điều trị bệnh ở nước ngoài, chưa biết khi nào mới khỏe lại.”
Tôi: “Bị bệnh gì vậy?”
Quản lý: “Bệnh thận. Nghe nói chưa tìm được thận phù hợp để ghép, có khỏi được hay không còn chưa chắc.”
Khụ.
Tự dưng tôi thấy… thận mình hơi ê ê.
Sếp về nước rồi, nguyên ngày đều đích thân đi “tuần tra”, quản lý có quen biết riêng mà còn không dám thả lỏng, huống gì chúng tôi – đám nhân viên quèn – lại càng phải nín thở mà làm.
Cuối cùng cũng nhịn được tới lúc tan ca.
Đang chờ thang máy, tôi lại gặp Cố tổng.
Anh ta dùng thang máy riêng nhưng hôm nay lại dừng ở tầng chúng tôi.
Các đồng nghiệp khác chen vào thang máy thường, tôi thì… đứng một mình.
Cố Cẩn nhìn tôi:
“Trùng hợp ghê, cùng xuống nhé?”
Tôi vừa bước vào — thì phát hiện ra có người đã ở trong thang máy.
Chính là: Thẩm Yểm.