6

Không gian kín mít, chỉ có ba người chúng tôi.
Tôi đứng ở giữa, cúi đầu thấp xuống, chưa bao giờ thấy thang máy từ tầng 16 xuống lại lâu đến thế.

Cố Cẩn: “Tan làm về rồi à?”

Không thấy ai đáp lời, tôi đoán chắc là hỏi tôi.

Tôi vội vàng trả lời:
“Vâng.”

Cố Cẩn: “Vậy cùng đi ăn tối nhé?”

Tôi không hiểu vì sao Cố Cẩn lại kiên trì mời tôi ăn như vậy, cảm giác không đơn thuần chỉ là để xin lỗi.

Nhưng sếp lớn đã mời đến lần thứ hai, tôi – một nhân viên mới – cũng ngại từ chối mãi.

Tôi vừa định gật đầu.

Người nãy giờ đứng im lặng bên cạnh – Thẩm Yểm – bỗng nhiên lên tiếng:

“Giang Như, anh để quên quần áo ở nhà em.”

Tôi phản xạ theo bản năng:
“Xin lỗi nhé Cố tổng, tối nay tôi có việc rồi.”

Dù gì đương sự cũng lên tiếng rồi, mà Thẩm Yểm lại là đối tác của công ty.

Cố Cẩn không nói gì thêm, chỉ trầm mặt nhìn sang Thẩm Yểm:

“Cậu quen Giang Như à?”

Thẩm Yểm gật đầu nhè nhẹ, không giải thích thêm.

“Đinh”—thang máy cuối cùng cũng đến nơi. Tôi lập tức lao ra ngoài như được giải thoát.

Xuống bãi giữ xe, tôi lập tức nhìn thấy xe của Thẩm Yểm.

Tôi đi đến, mở cửa ngồi vào, mọi thao tác trơn tru như tránh né mãnh thú sau lưng.

Cố Cẩn đứng nguyên tại chỗ rất lâu. Chỉ đến khi xe Thẩm Yểm lăn bánh rời đi, anh mới dời mắt.

Trên xe, Thẩm Yểm hỏi thản nhiên:
“Em quen Cố Cẩn thế nào?”

Câu hỏi thừa như thế mà anh cũng hỏi… nhưng tôi không dám chọc tức, đành đáp ngoan ngoãn:
“Anh ấy là sếp em.”

Rồi giải thích thêm:
“Hôm nay ảnh làm đổ cà phê lên váy em.”

Một câu ngắn gọn khiến Thẩm Yểm rơi vào trầm mặc.

Anh cắn chặt môi, ánh mắt dường như chứa đầy cảm xúc không thể diễn tả, bàn tay siết chặt vô lăng đến mức nổi cả gân xanh.

Họ phát triển đến mức này từ khi nào?

Anh cứ tưởng kiếp này mình đã nhận ra cô sớm, có thể nhanh chân chiếm lấy vị trí bên cạnh cô.

Không ngờ kiếp này cô lại vào đúng công ty của Cố Cẩn, thậm chí quen biết trước anh, lại còn trong tình huống anh không hề hay biết mà “phát triển mối quan hệ”.

Chẳng lẽ mọi thứ đều là thiên mệnh?

Không. Có lẽ… ngay từ đầu anh nên nhốt cô lại, để cô không thể gặp được Cố Cẩn.

Về đến nhà, tôi vẫn chưa phát hiện Thẩm Yểm có gì bất thường.

Sau khi đưa lại bộ đồ đã sấy khô cho anh ấy, tôi buộc tạp dề, chuẩn bị vào bếp nấu cơm.

“Cảm ơn anh hôm qua đã đưa em về. Anh ngồi nghỉ chút nhé, em nấu bữa cơm mời anh.”

Người đàn ông đang trên bờ vực “hắc hóa” vừa nghe thấy “em nấu cơm cho anh”, ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng giọng vẫn u ám:

“Em nấu cho anh ăn… bạn trai em không ghen à?”

Tôi ngơ: Hả? Ai?

Thẩm Yểm tựa người vào khung cửa bếp, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi:
“Em từng nấu cho bạn trai ăn nhiều lần rồi đúng không?”

Kiếp trước, chỉ có Cố Cẩn mới được ăn cơm cô nấu.
Còn anh chỉ có thể lặng lẽ như một con chuột hôi lén lút, trốn trong bóng tối nhìn cô và người khác hạnh phúc.

Anh từng nghĩ kiếp này mình vẫn sẽ là con chuột âm u đó, nên đã bắt đầu nảy sinh ý nghĩ tăm tối muốn trói cô lại.

Cho đến khi nghe tôi nói:

“Bạn trai gì chứ?”
Tôi cuối cùng cũng nhận ra — anh đang ghen.

Thẩm Yểm khựng lại:
“Em và Cố Cẩn…”

Tôi vội giải thích:
“Hôm nay là lần đầu em gặp Cố tổng đấy.”

“Sao mà là bạn trai em được?”

“Với lại em cũng không có bạn trai.”

Mà xét ra, chị em ruột như Thẩm Tinh Tinh, vừa dễ thương vừa biết quan tâm, ngoại trừ không có chiều cao và… món đồ kia, thì hoàn toàn đạt chuẩn mẫu người lý tưởng của tôi rồi còn gì.

Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Yểm cuối cùng cũng dịu lại.

Anh xắn tay áo, chủ động bước vào bếp giúp tôi.

Tôi không ngờ luôn — người đàn ông nhìn qua như thể “mười đầu ngón tay không dính nước mùa xuân” này, lại biết rửa rau thái rau.

Nhìn bàn tay anh thon dài, linh hoạt, trong lòng tôi có chút rung rinh.

Thẩm Tinh Tinh thì hài hước, săn sóc, hiểu lòng người…
Anh trai cô ấy chắc cũng không thể tệ được nhỉ?

7

Mấy ngày tiếp theo, ngoài giờ làm việc, tôi đều âm thầm suy nghĩ: liệu mình có thể theo đuổi được Thẩm Yểm không?

Quản lý nói chuyện với tôi thì phát hiện tôi đang thất thần, liền hỏi:
“Ê, Tiểu Giang nghĩ gì vậy? Tôi nói gì nãy giờ cô nghe được không đấy?”

Bị phát hiện đang lười, tôi chột dạ lắc đầu.

Quản lý nói:
“Cố tổng về rồi, dự án hợp tác với Tập đoàn Thẩm thị do anh ấy đích thân phụ trách, tôi thì phải chuyển qua dự án khác.”

Tim tôi lập tức đánh “thịch” một cái, linh cảm chẳng lành:
“Vậy… em thì sao?”

Quả nhiên, giây sau đó:

“Thì theo sếp lớn mà học hỏi chứ sao nữa. Cơ hội tốt như vậy, người khác còn ước không được ấy.”

“Yên tâm, Cố tổng tính tình ôn hòa, cô không cần quá căng thẳng đâu.”

Ôn hòa thì đúng là ôn hòa, nhưng trực giác tôi nói… anh ta không đơn giản.

Mà đã là quyết định từ cấp trên, tôi – một nhân viên nhỏ bé – đâu thể phản kháng.

Từ khi theo Cố tổng làm việc, cường độ công việc tăng chóng mặt.

Không biết anh ấy thực sự coi trọng tôi hay chỉ đơn giản là bóc lột triệt để, tôi không những phải làm phần của mình ở phòng marketing, còn kiêm luôn cả công việc của… trợ lý.

Làm hai việc, lĩnh một lương – 5.000 tệ.

Tôi bắt đầu thấy bản thân kiệt sức toàn tập.

Sau buổi họp sáng, tôi chậm chạp thu dọn đồ, thì Cố tổng với đôi chân dài bước đến, vô cùng không khách khí đặt tay lên trán tôi.

“Sao? Sốt rồi?”

Còn không sốt à? Mấy hôm nay ngày nào cũng tăng ca đến nửa đêm. Đêm qua vừa chợp mắt đã bị anh ta gọi đến đón ở bàn rượu.

“Giang Như.”

Tôi ngẩng đầu lên, tưởng đâu anh ta cuối cùng cũng thấy thương hại tôi…

Thì ra chỉ là kêu tôi đợi một chút, để anh đi mua thuốc.

Tôi: “…Tôi thà được nghỉ hai ngày còn hơn uống cả đống thuốc.”

Cố tổng chạy vèo ra ngoài mua thuốc, còn bắt tôi nghỉ ngơi trong phòng riêng của anh.

Không cho nghỉ thì tôi ngủ luôn trong phòng nghỉ cũng được.

Buổi trưa, lúc tôi đi toilet thì vô tình nghe được trong văn phòng cả đám đang tám chuyện.

Tôi vừa đến gần đã nghe được chủ đề chính là tôi với Cố tổng, trời sụp đến nơi.

“Nghe chưa, Cố tổng với cô nhân viên mới kia đang cặp đấy.”
“Cái gì? Ảnh không phải có hôn thê rồi à?”
“Hàng tháng ảnh đều sang nước ngoài thăm vị hôn thê, giờ chẳng thấy đi nữa. Không phải có mới nới cũ thì là gì?”
“Nói thật, Giang Như kia nhìn thì ngây thơ trong sáng, nhưng thủ đoạn cũng không vừa đâu. Mới bao lâu mà leo lên đầu ngồi rồi.”
“Nghe nói sáng nay họp xong đã chui vào phòng nghỉ với Cố tổng cả buổi, làm gì thì khỏi đoán ha…”

Tôi không nhịn nổi nữa. Mấy người này đúng là mở miệng ra là có thể bịa được một vở phim AV.

Tôi mở toang cửa toilet, bước ra.

Nguyên đám tám chuyện câm nín như gà bị vặt lông.

“Sao không nói nữa?”
Tôi rửa tay, cao ngạo nhìn họ:
“Cẩn thận đó, bà chủ tương lai như tôi là có quyền cho mấy người nghỉ việc bất kỳ lúc nào đấy.”

Diễn trò thì ai mà không biết diễn.

Mấy đồng nghiệp: “…”

Tôi bị sốt nhẹ suốt hai ngày, Cố Cẩn liền suốt hai ngày đưa nước, dặn ăn, mua thuốc, chăm đến từng ly từng tí.

Không lẽ lời đồn kia là thật?
Không lẽ… anh ta thật sự để mắt đến tôi?

Ở nước ngoài có một người chưa đủ, giờ về nước còn muốn vơ thêm một người nữa?

Tôi vừa nghĩ vừa ngủ gục trên bàn.

Gần đây đầu óc cứ lâng lâng, mà hễ ngủ là lại mơ.

Mà giấc mơ hôm nay rõ nét đến kỳ lạ.

Trong mơ, tôi gặp Cố Cẩn, nhưng là ở một buổi tiệc — thậm chí muộn hơn so với hiện tại.
Anh ấy yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu theo đuổi quyết liệt.

Tôi nhanh chóng xiêu lòng, rồi lao vào một mối tình cuồng nhiệt.

Nhưng sau đó không lâu, anh ấy liên tục sang nước ngoài, và tôi rất khó liên lạc được với anh.

Rồi một ngày, có người đưa tôi một xấp ảnh — trong đó là Cố Cẩn ôm ấp với một người phụ nữ khác.

Người đó nói, cô gái trong ảnh tên Tưởng Như Như, là vị hôn thê thanh mai trúc mã của Cố Cẩn.

Nhưng Tưởng Như Như bị bệnh nặng – suy thận – nếu không tìm được thận phù hợp thì sẽ chết.

Cô ta sắp chết, nhưng không cam lòng.

Biết được Cố Cẩn có “thế thân” trong nước (tức là tôi), cô ta thuê người đe dọa tôi phải rời xa anh, sau đó còn bắt cóc tôi.

Nhưng tôi đã yêu quá sâu, không thể buông.
Cho đến khi tôi bị xe tải đâm, gãy nhiều xương, tạm thời mù.

Khi tỉnh lại, tôi tình cờ nghe thấy Cố Cẩn và bác sĩ trò chuyện…

Anh ta đã nhân lúc tôi hôn mê để kiểm tra tủy và tìm thấy tôi phù hợp để… ghép thận cho Tưởng Như Như.

Tôi chỉ biết chạy, chạy mãi… chạy đến một căn biệt thự.

Ngay khi cánh cửa mở ra — tôi nghe thấy có người gọi mình.

Và tôi bừng tỉnh.

Mở mắt ra, gương mặt Cố Cẩn ở sát ngay trước mặt tôi, làm tôi suýt nhảy dựng lên.

“Giang Như, em gặp ác mộng à? Sao đổ nhiều mồ hôi thế?”

Tôi ngồi trên ghế thở hổn hển, đau quá — cảm giác giống y như thật, như thể mình từng thực sự sống qua điều đó.

Tôi vô thức gạt tay anh ra:
“Cố tổng, đừng lại gần tôi quá.”

Ánh mắt Cố Cẩn lóe sáng:
“Sao vậy? Căng thẳng hả?”

Tôi gật đại, vừa mơ thấy suýt bị anh móc thận đấy, không căng thẳng mới là lạ!

Chỉ là — anh hình như hiểu sai hoàn toàn.

Cứ tưởng tôi đang xấu hổ, tim đập rộn ràng vì crush anh.