Quay cả buổi mà thấy ngượng chín mặt.
Đến tiệc mừng đóng máy, tôi mới thấy nữ chính.
Tôi nhìn Chu Ngôn Tự đầy nghi hoặc, anh ta mới giải thích: “Là Thiệu Văn giới thiệu đấy, cô cũng biết mà, giữa họ có chút quan hệ.”
Chu Uyển chính là bạch nguyệt quang của Thiệu Văn.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi chào cô ta, cô ta khẽ gật đầu.
Thấy tôi mất tập trung, Chu Ngôn Tự bóp nhẹ đầu ngón tay tôi.
“Sao vậy? Hơi say à?”
“Muốn về nhà không?”
Tôi gật đầu.
Tạm biệt mọi người, lúc đi ngang đại sảnh thì vừa hay lướt qua Thiệu Văn.
Anh ta không nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh, bước thẳng về phía Chu Uyển.
Tim tôi hụt một nhịp.
Biểu cảm bình thản như không có gì đó… quen thuộc đến đáng sợ.
12
Tôi đứng trước cửa khách sạn, gió đêm thổi qua khiến tôi hơi run lên.
Chu Ngôn Tự cởi áo vest khoác lên vai tôi, giọng nói dịu dàng: “Cần tôi đưa cô về không?”
“Không cần đâu, tôi gọi taxi là được.” Tôi miễn cưỡng mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn không kiềm được liếc vào sảnh lớn.
Thiệu Văn đang cúi người nói gì đó với Chu Uyển, dáng vẻ thân mật đến chói mắt.
Quả nhiên…
“Xem ra anh ta đã khôi phục trí nhớ rồi.” Chu Ngôn Tự nhìn theo ánh mắt tôi, giọng điệu mang theo chút thấu hiểu, “Vậy cũng tốt, cô không cần phải lo lắng nữa.”
Tôi siết chặt quai túi xách, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Đúng vậy, như thế là tốt nhất. Thiệu Văn quay về bên bạch nguyệt quang của anh ta, còn tôi thì cầm đơn ly hôn rời đi, ai cũng vui vẻ.
“Cô Thẩm?” Chu Ngôn Tự nhẹ nhàng chạm vào cánh tay tôi, “Xe của cô đến rồi.”
Tôi như bừng tỉnh khỏi mộng, vội vã tạm biệt rồi chui vào taxi.
Trong gương chiếu hậu, Chu Ngôn Tự vẫn đứng đó, dõi mắt nhìn tôi rời đi.
Điện thoại đột ngột rung lên, là tin nhắn của Thiệu Văn: “Mười giờ sáng mai, đến văn phòng tôi.”
Tôi nhìn tin nhắn rất lâu, cuối cùng chỉ trả lời một chữ: “Được.”
Sáng hôm sau, tôi ăn mặc chỉn chu, đi giày cao gót bước vào tòa nhà tập đoàn Thiệu thị.
Đẩy cửa văn phòng ra, Thiệu Văn đang đứng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng thẳng tắp như cây tùng.
Nghe tiếng động, anh ta quay lại.
“Ngồi đi.” Anh ta chỉ vào sofa.
Ánh mắt anh ta cháy bỏng, dán chặt vào tôi.
Tôi cảnh giác đứng nguyên tại chỗ: “Có gì thì nói thẳng đi.”
Trợ lý đưa tôi một ly nước.
Tôi hơi căng thẳng, uống cạn cả ly.
Chẳng lẽ anh ta thật sự khôi phục trí nhớ rồi?
Muốn tìm tôi tính sổ chuyện tôi chuyển tài sản trong một năm qua?
Thật ra tôi cũng không chuyển gì nhiều, chỉ bán vài chiếc Patek Philippe anh ta không đeo, vài chiếc trâm cài, vài túi xách, giày dép, quần áo chưa xài, mấy cái xe thôi.
Luật sư bảo đó đều là tài sản chung, nên tôi mới dám làm vậy.
Càng nghĩ càng choáng.
Hình như còn bán cả căn biệt thự sườn núi của anh ta.
Nhưng mà tôi vẫn chưa đòi khoản phí thanh xuân đâu đấy, tôi xinh đẹp thế này, ít ra cũng phải trị giá một “mục tiêu nhỏ” chứ nhỉ?
So với mớ tài sản tôi bán đi thì vẫn còn quá khiêm tốn.
Nghĩ càng thêm choáng.
Gương mặt Thiệu Văn trước mắt tôi dần mờ đi, tay tôi lỏng ra, ly nước suýt rơi xuống thì bị anh ta chụp lấy.
Anh ta đỡ lấy eo tôi, trong mắt hiện rõ sự ham muốn đến mức biến dạng.
Tôi lập tức hiểu ra.
Anh chồng cũ này… bỏ thuốc tôi rồi!
Tôi định há miệng kêu cứu, nhưng không phát ra nổi âm thanh nào.
13
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị nhốt trong một căn phòng tối mờ.
Cổ tay và cổ chân đều bị buộc bằng dây da mềm, chỉ cần động nhẹ là vang lên tiếng kim loại va chạm.
Cửa phòng bị đẩy ra, Thiệu Văn bước vào, ngược sáng, trên tay cầm một ly nước.
“Tỉnh rồi à?” Anh ta ngồi xổm xuống, ngón tay lướt qua môi tôi đang khô khốc, “Muốn uống nước không?”
Tôi quay mặt đi, giọng khàn đặc: “Thiệu Văn, anh điên rồi à?”
“Có thể.” Anh ta bật cười nhẹ, đột nhiên bóp cằm tôi, bắt tôi nhìn thẳng vào anh ta, “Thấy em với Chu Ngôn Tự ở bên nhau, anh phát điên.”
Ánh mắt anh ta khiến tôi sởn gai ốc — trong đó cuồn cuộn sự chiếm hữu điên cuồng, hoàn toàn không giống Thiệu tổng cấm dục trước đây.
“Họ đều chống lại anh, ngay cả em cũng thế.”
Trông anh ta thật đáng thương, như thể người từng ngồi trên đỉnh cao giờ chỉ còn lại bóng lưng cô độc.
Giống như một đứa trẻ bị giật mất món đồ chơi yêu thích — chỉ là không khóc lóc gào thét.
Nhưng ánh mắt anh ta sáng rực khi nhìn tôi.
“Nhưng mà, sau hôm nay, em sẽ không còn gặp Chu Ngôn Tự nữa đâu. Em thích anh ta đúng không, Thẩm Tri Vi. Không sao, anh không chấp. Mắt nhìn người của em vốn chẳng ra gì, lần này anh cũng tha thứ cho em.”
Anh ta nói năng lộn xộn một cách kỳ lạ.
Tôi ngừng giãy giụa.
Tôi bắt đầu nghiêm túc nghĩ lại, rốt cuộc sai ở đâu?
Tôi nói: “Thiệu Văn, tôi nhắc lại lần nữa, tôi và Chu Ngôn Tự không có bất kỳ quan hệ gì.”
Anh ta đứng dậy, nhìn tôi.
“Sau hôm nay, càng chẳng có gì hết.”
Thấy anh ta định rời đi, tôi thật sự hoảng loạn.
Lớn tiếng hét: “Thiệu Văn! Anh thả tôi ra! Anh muốn gì tôi cũng đồng ý!”
Anh ta vẫn bước ra ngoài, vẻ mặt lạnh như băng.
Giữa Thiệu Văn và Chu Ngôn Tự rốt cuộc có ân oán gì?
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh để suy nghĩ.
Nhưng bị trói thì chẳng nghĩ được gì cả!
Tôi nghe tiếng anh ta bên ngoài: “Trông chừng cô ấy.”
“Mà này, anh Văn, bên trong là ai thế?” Một giọng nam vang lên.
Vài giây sau.
Nghe thấy Thiệu Văn nói: “Nói ra cậu không tin đâu, ngay lần đầu nhìn thấy cô ấy… tôi đã có phản ứng rồi.”
14
Khi Tiểu Béo bước vào, thấy tôi bị trói chặt lại.
Anh ta sốc đến trợn tròn mắt.
“Ủa khoan, chị dâu! Hai người đang chơi SM kiểu gì vậy?”
Người này cũng không bình thường cho lắm.
“Thôi nhanh lên, mau cởi trói cho tôi. Thiệu Văn hình như định giết người.”
Anh ta lưỡng lự vài giây, cuối cùng vẫn giúp tôi gỡ trói.
Tôi lao thẳng ra cửa, vừa chạy vừa hỏi Tiểu Béo.
“Rốt cuộc Thiệu Văn và Chu Ngôn Tự có ân oán gì?”
Tiểu Béo thấy tình hình căng thẳng cũng không giấu nữa.
“Đáng ra chuyện này là bí mật nhà họ Thiệu, không nên do tôi nói. Nhà họ Thiệu có một con trai và một con gái ngoài giá thú. Chỉ có Thiệu Văn là được ông cụ công nhận làm người thừa kế.”
“Nhưng thật ra, Thiệu Văn bị đẩy ra làm bình phong, một mình kiếm tiền cho cả nhà xài.”
“Tôi đã nói là anh ta kiểu gì cũng gặp chuyện, thấy chưa? Bị tai nạn, mất trí nhớ luôn. Chu Ngôn Tự ngăn cản chúng tôi gặp anh ta, tôi biết ngay có gì đó mờ ám. Hóa ra Chu Ngôn Tự muốn lay chuyển vị trí của Thiệu Văn trong tập đoàn.”
Tôi vừa thắt dây an toàn, tay vẫn run bần bật.
Hóa ra Chu Ngôn Tự và Thiệu Văn là anh em cùng cha khác mẹ.
Bảo sao, Chu Ngôn Tự tiếp cận tôi sau khi Thiệu Văn mất trí, là để đánh lạc hướng, là để đàm phán.
“Lái xe, đến tập đoàn Thiệu thị.”
Tiểu Béo vừa lái xe vừa nói.
“Chị dâu, lúc anh ấy mất trí, bọn tôi không ai được gặp. Gần đây xem tin tức tài chính mới biết có người đang ép anh ấy từ chức.”
Xe lao nhanh về phía tập đoàn Thiệu thị, tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Tiểu Béo tiếp tục giải thích:
“Chu Ngôn Tự luôn muốn thay thế anh Văn, lần mất trí này chính là cơ hội tốt nhất. Anh ta cố ý tiếp cận chị, muốn dùng chị để kích thích anh Văn…”
“Bây giờ anh ấy rất nguy hiểm,” giọng Tiểu Béo trở nên nặng nề, “Tôi nghe thấy anh Văn nói sắp họp hội đồng quản trị. Lẽ nào… anh ấy định ra tay ngay trong cuộc họp?”
Xuống xe rồi, tôi khựng lại một nhịp.
Tôi đang làm gì vậy? Tại sao tôi lại phản xạ muốn bảo vệ Thiệu Văn?
Đây là cuộc chiến nội bộ của nhà họ.
Chỉ cần tôi gửi đi đơn ly hôn, thì chẳng còn liên quan gì đến nữa.
Tiểu Béo bên cạnh thúc giục: “Chị dâu?”
Tôi đứng lại.
Cảm thấy mệt mỏi, rồi nói: “Thiệu Văn sẽ tự lo được.
Điều tôi có thể làm… là rời xa anh ta, rời xa cuộc tranh giành này.”
Tiểu Béo giữ lấy tôi: “Chị dâu, anh Văn đúng là có hơi cực đoan. Nhưng anh ấy thật sự rất sợ mất chị. Một năm nay anh ấy làm việc như điên, anh nói trong nhà có một con chuột hamster, thích tích trữ đồ. Anh bảo phải kiếm thật nhiều tiền để nuôi hamster.”
Tiểu Béo nhìn tôi.
Tôi định phản bác — hamster gì chứ? Thì đột nhiên nhớ tới mảnh giấy nhắn của Thiệu Văn.
Thôi mặc kệ.
Hóa ra lúc đó anh ta đã khôi phục trí nhớ rồi sao?
Thế mà còn nhốt tôi?
Suy nghĩ một lát, tôi giận dữ bước vào tòa nhà tập đoàn Thiệu thị, hạ quyết tâm — nếu Thiệu Văn đã từng trói tôi, thì lần này tôi sẽ trói lại.
Nếu anh ta không chịu trả lời tôi đàng hoàng.
Tôi sẽ tát cho tỉnh.