15
Khi tôi bước vào tòa nhà Thiệu thị, phát hiện bên trong không có lấy một bóng người.
Lông mày tôi khẽ giật, cảm giác có gì đó không ổn.
“Chị dâu, nhà chị cháy rồi.”
Tiểu Béo đưa điện thoại cho tôi, nhìn tôi đầy hoảng hốt.
Phóng viên đang phát sóng trực tiếp, ngọn lửa trên màn hình càng lúc càng lớn.
Thậm chí đã lan ra toàn bộ khuôn viên biệt thự.
Tôi và Tiểu Béo nhìn nhau, đều thấy may mắn.
Nếu chúng tôi trễ một chút, không bị cháy chết thì cũng đã chết ngạt rồi.
Trong hình ảnh trực tiếp, ngọn lửa bùng phát từ tầng hầm, nước từ vòi cứu hỏa vừa phun ra đã bốc thành làn sương trắng kỳ quái, chưa kịp chạm đất đã hóa thành hơi.
Ngay cả màn hình truyền hình cũng bị khói xông đến mờ mịt.
“Gọi cho Thiệu Văn ngay!”
Không ai bắt máy.
Tôi và Tiểu Béo như phát điên, vội vàng lao về nhà.
Xe bị xe cứu hỏa chặn lại, không vào được.
Chúng tôi còn chưa kịp đến gần thì đã thấy cảnh sát đang khống chế Chu Ngôn Tự.
Chu Ngôn Tự ngửa mặt cười điên dại: “Thiệu Văn! Thẩm Tri Vi đang ở trong tầng hầm đấy! Anh yêu cô ta đến thế, mau vào cứu đi ha ha ha ha! Cô ta khóc thảm lắm, đáng thương lắm!”
Tôi bước thẳng tới.
Tát cho Chu Ngôn Tự một cái thật mạnh.
Anh ta bị đánh lệch mặt, khóe môi rỉ máu. Quay đầu lại, ánh mắt tối tăm lạnh lẽo: “Thì ra cô không ở bên trong, thật làm tôi thất vọng.”
Tôi lạnh lùng nói: “Là anh phóng hỏa.”
Anh ta cười quái dị: “Chị dâu, đi với tôi được không?”
Tiểu Béo đấm cho hắn một cú khiến hắn không thể cười nổi nữa.
Lính cứu hỏa ngăn tôi lao vào biển lửa: “Thưa cô, quá nguy hiểm!”
Tôi hất tay anh ta ra: “Thiệu Văn còn ở trong đó!”
Phía sau, Chu Ngôn Tự vừa cười vừa gào lên: “Thẩm Tri Vi! Cô có biết Thiệu Văn bị bệnh không? Cô biết trong đầu anh ta có bao nhiêu suy nghĩ bệnh hoạn về cô không? Rồi cô sẽ chết trong tay anh ta thôi! Ha ha ha ha!”
Tiểu Béo đuổi theo tôi, vừa nói Chu Ngôn Tự điên rồi.
Còn gấp gáp giải thích: “Anh Văn thật sự có uống thuốc để kiểm soát.”
16
Chạy băng qua khu vườn, tôi thấy một bóng người đang quấn chăn chữa cháy, định lao vào tầng hầm đang cháy rừng rực.
“Thiệu Văn!”
“Thiệu Văn, em ở đây!”
Anh ta quay đầu lại thật nhanh, tôi nhìn rõ trong mắt anh ta là nước mắt lấp lánh.
Khoảnh khắc ấy, tất cả bạch nguyệt quang, dối trá, dường như đều tan biến theo làn khói mịt mù.
Chỉ cần giây phút này, Thiệu Văn lảo đảo lao về phía tôi.
Xác nhận tôi không bị thương, anh ta bật khóc ôm chầm lấy tôi.
“Thẩm Tri Vi…”
Tay anh ta ướt đẫm.
Tôi cứ tưởng là mưa.
Đưa tay ra, mới phát hiện cả lưng anh ta toàn là vết máu chưa khô.
Anh ta cứ gọi tên tôi, rồi dần ngã xuống.
Thiệu Văn đúng là xui xẻo, chưa đầy một tháng đã nhập viện hai lần.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, may mà không trúng mặt.
Tiểu Béo thấy tôi lo lắng, vội vàng giải thích: “Chuyện cái bệnh mà đứa con riêng kia nói ấy, chị dâu à, thật ra anh Văn không cố ý giấu chị. Chị cũng biết hoàn cảnh sống của anh ấy từ nhỏ rồi, còn sống được đã là tốt lắm rồi. Anh ấy luôn thiếu cảm giác an toàn.”
“Bác sĩ nói có thể anh ấy sẽ nảy sinh xu hướng chiếm hữu bệnh hoạn với những thứ mình quan tâm. Nhưng anh ấy đã uống thuốc suốt một năm nay rồi, chị đừng tin lời thằng điên đó.”
Một năm?
Nghĩa là từ khi kết hôn anh ta đã bắt đầu uống thuốc?
Thế nên mới thanh tâm quả dục, tỏ ra không có hứng thú với tôi?
Nhưng cũng đâu cần hỏi tôi có lạnh không chứ?
Tôi còn chưa hết sốc, đã nghe bên ngoài có tiếng khóc thút thít.
Tiểu Béo liếc mắt, bảo tôi khỏi cần để ý.
“Ai ngoài đó vậy?” Tôi hỏi.
“Còn ai vào đây nữa? Chu Uyển đấy, tới xin xỏ cho anh trai cô ta.”
Tôi khó hiểu: “Anh trai?”
“Chính là Chu Ngôn Tự đó, tưởng anh Văn không biết chắc? Hai anh em đó suốt ngày âm mưu sau lưng. Trước đây anh Văn đã cảnh cáo rồi, không ngờ cô ta vẫn không biết điều.”
Tiểu Béo vừa gọt táo vừa đưa cho tôi.
“Nè! Chị chắc gặp cô ta rồi đấy. Hồi đó anh Văn theo đuổi chị mà, ngày nào cũng dính lấy đoàn phim không chịu về.”
???
Tiểu Béo đúng là cái miệng nhanh như gió, mà cái đó gọi là theo đuổi tôi hả?
Mỗi lần tôi nhìn Thiệu Văn, ánh mắt anh ta toàn hướng về phía Chu Uyển.
Hoặc là nhìn trời, nhìn đất, tóm lại chẳng có vẻ gì là quan tâm tới tôi.
Ngay cả khi tôi chủ động bắt chuyện, anh ta cũng chẳng mấy hứng thú.
Sau đó tôi quen một người, dù rất ngắn ngủi, anh ta cũng không phản ứng gì.
À, rồi anh ta cũng ít xuất hiện hơn.
Mãi đến khi tôi chia tay, buổi chiều hôm đó, anh ta gọi điện hỏi tôi có muốn kết hôn không.
Mà hôm đó vừa khéo có tin Chu Uyển đính hôn.
Tôi cứ tưởng là…
17
Tiểu Béo bảo về nhà ăn cơm.
Tôi gật đầu.
Chợt nhớ hình như mình còn chuyện gì chưa làm.
Đang nghĩ ngợi thì cảm giác mát lạnh truyền đến từ đầu ngón tay.
Tôi nhìn sang, thấy Thiệu Văn đã tỉnh lại.
Đang nghiêm túc đeo nhẫn vào tay tôi.
Anh ta đeo rất cẩn thận, đến mức dây truyền dịch cũng bị chảy máu ngược.
Tôi kinh ngạc nói: “Làm gì vậy, máu chảy rồi kìa.”
Anh ta không nói gì, chỉ nắm chặt tay tôi không buông.
Đeo xong, còn ngắm nghía hồi lâu.
Sau đó lại lấy ra một chiếc nhẫn nam, đưa cho tôi: “Thẩm Tri Vi, em cầu hôn anh đi.”
Ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng ve kêu, tim tôi bất giác đập nhanh hơn.
“Sau vụ tai nạn, anh làm rơi mất nó. Sau này mới tìm được từ chỗ Chu Ngôn Tự. Thẩm Tri Vi, anh đã tìm rất lâu. Những chuyện sau này anh có thể từ từ giải thích, nhưng bây giờ… em có thể cầu hôn anh trước được không?”
Anh ta nói rất chân thành, thật lòng và trịnh trọng.
18
Sau này, tôi mới biết vụ tai nạn đó là do Chu Ngôn Tự dàn dựng.
Ngay từ đầu, anh ta đã không định để Thiệu Văn sống yên ổn.
Anh ta tưởng điểm yếu của Thiệu Văn là tập đoàn Thiệu thị.
Cho đến khi Thiệu Văn mất trí, anh ta mới phát hiện ra Thiệu Văn cứ quấn lấy tôi không buông.
Chu Ngôn Tự dần dần hiểu ra, điểm yếu thật sự của Thiệu Văn là tôi.
Anh ta giả vờ tiếp cận tôi, cố tình kích thích để Thiệu Văn buông bỏ quyền lực trong tập đoàn.
Sau khi mọi chuyện bại lộ, Thiệu Văn lại mượn tay Chu Ngôn Tự để thanh trừng hàng loạt lãnh đạo cấp cao tham ô trong công ty.
Vì thế Chu Ngôn Tự chọn cách phóng hỏa, muốn kéo tất cả cùng chết với mình.
Tôi túm lấy cổ áo Thiệu Văn, chất vấn: “Vậy là ngay từ đầu anh không hề mất trí? Chỉ là muốn đùa giỡn tôi thôi phải không?”
Thiệu Văn khẽ rên một tiếng, vòng tay ôm lấy eo tôi, kéo tôi ngồi lên người anh ta một chút.
“Là mất trí thật.
Nhưng em còn nhớ cái bình tám triệu không? Em lại dám đập thêm lần nữa.”
Hèn chi.
Hèn chi đêm đó anh ta lại dữ dội như vậy.
Tôi rùng mình, vội vàng rút lui khỏi người anh ta.
Nói như tránh né: “Bác sĩ còn nói là anh chưa hồi phục hoàn toàn mà.
Huống chi, anh đã từng trói tôi một lần, tôi cũng phải trói lại anh một lần chứ.”
Tiếng chuông cửa vang lên.
Tôi lập tức tìm được cơ hội rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Vừa nhận bưu kiện xong, tôi chết sững.
Cái tên này… còn tự chuẩn bị đạo cụ trói buộc.
“Trừng phạt anh đi, Thẩm Tri Vi.”
Anh ta vừa nói vừa tự trói mình lại.
Tôi cứng họng, rồi hỏi: “Làm vậy… anh không lạnh à?”
Ánh mắt anh ta sâu hun hút, như thể đang chìm trong biển ham muốn, nghĩ đến gì đó rồi khẽ cười.
Từ tốn mở miệng: “Hồi đó, anh cứ nghĩ em còn vấn vương bạn trai cũ, kết hôn với anh chỉ là giận dỗi. Thẩm Tri Vi, anh không muốn mối quan hệ giữa chúng ta chỉ là vì bồng bột.”
Tôi bước tới tháo trói cho anh.
Hôn lên môi anh: “Không phải giận dỗi, là em tự nguyện.”
…
Trời sáng, tôi mỏi chân nhức lưng.
Thiệu Văn vừa bóp eo cho tôi, vừa đút trái cây.
Ting—
Tôi suýt đứng không nổi—
“Gì—” Tôi mơ màng trở mình.
“Nếu có việc thì anh đi trước đi.”
Anh ta nhíu chặt mày, dán mắt vào màn hình điện thoại.
Tôi cảm thấy có điềm chẳng lành, gượng dậy, liếc nhìn nội dung tin nhắn.
Là một tập tài liệu.
Trên đó in rõ mấy chữ to đùng:
【Đơn ly hôn】
Lúc này tôi mới sực nhớ ra — cái chuyện tôi cứ quên mãi là gì.
Tôi kéo khóe môi cứng ngắc: “Nghe em giải thích đã.”
Ánh mắt Thiệu Văn lập tức trở nên đáng thương.
“Thì ra em…”
Nhìn anh ta mắt đỏ hoe, người còn chưa mặc đồ tử tế, trông tôi chẳng khác gì một con nhỏ bội bạc vô tình.
Tôi lao tới giật lấy điện thoại của anh, hôn anh một cái thật mạnh.
Chỉ trong chớp mắt, thế cục đảo ngược.
Cuối cùng tôi bị hôn đến không thở nổi, cứ tưởng mình đã dỗ được anh ta rồi.
Ai ngờ anh ta lại được nước lấn tới, hỏi: “Vậy tối nay… đến lượt anh trừng phạt em có được không?”
Làm sao có thể dùng giọng đáng thương như thế, để nói ra một lời vô lý như vậy chứ.
[Hoàn]