Nửa đêm đau dạ dày tỉnh giấc, đầu óc mơ màng tôi nhắn tin cho bạn trai cũ – một bác sĩ:
“Anh biết chăm sóc dạ dày không?”
Nhắn xong, tôi ôm bụng ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, mở điện thoại ra đã thấy hơn 99 tin nhắn:
“?”
“Không biết, chẳng phải em từng thử rồi à?”
“Khoan đã, em hỏi thay người khác à?”
“Mới chia tay đã có bạn trai mới rồi sao? Không lẽ còn muốn anh chữa bệnh cho cậu ta?”
“Anh làm bên nam khoa, không chữa được bệnh đó, bảo cậu ta bỏ cuộc đi, vô phương cứu chữa.”

Sau một tiếng im lặng, bác sĩ Lê – người luôn điềm tĩnh – cuối cùng cũng mất kiểm soát:
“Đường Lê, đàn ông không làm ăn được thì đừng giữ.”
“Đã từng yêu sư tử, giờ lại đi thích chó hoang sao?”
“Chị em à, chia tay thôi.”
“Làm ơn mở mắt nhìn đời.”
“Hắn không được, còn anh thì được.”
“Anh học cách trêu ghẹo rồi, em còn muốn nhìn anh không?”


Tôi nhìn màn hình đầy các bài viết có tiêu đề “Bất lực nam ảnh hưởng đến hôn nhân như thế nào”, chìm vào trầm tư.

1

Lướt vài trang, toàn thấy nói về hậu quả của chuyện đàn ông bất lực.
Đọc loáng thoáng mấy tin nhắn vớ vẩn kia, tôi bực mình, trả lời một dấu chấm hỏi rồi quẳng điện thoại sang bên.
Xỏ dép lê vào nhà tắm rửa mặt tỉnh táo lại.

Vài ngày trước tôi nhờ người đặt được lịch khám chuyên gia, không thể bỏ lỡ buổi khám hôm nay.
Tôi gọi điện cho em họ – Đường Thần Lãng:
– “Alo, thằng ranh kia, dậy chưa đấy?”
Đầu dây bên kia phát ra tiếng uể oải:
– “Dậy… rồi…”
Tôi gào vào điện thoại:
– “Dậy nhanh cho chị! Chị phải hạ mình mới đặt được lịch khám cho chú đấy! Mà chú dám để lỡ xem chị có xé xác chú ra không! Nếu chị đến cổng trường mà không thấy, chú xong đời rồi!”

Gào xong cơn giận cũng dịu đi ít nhiều.
Tôi vừa cúp máy thì nghe thấy tiếng gõ cửa ngoài phòng.

Mới chuyển tới đây, tôi chẳng quen ai, chắc do chưa tỉnh ngủ nên nghe nhầm.
Lúc sửa soạn xong, tôi gọi video cho Thần Lãng.
Đang xách giày cao gót định ra ngoài thì tiện tay mở cửa…

“Lê Mặc?”

Bạn trai cũ Lê Mặc vừa đúng lúc đứng dậy, đối diện tôi ở cửa.
Áo sơ mi anh ta nhàu nhĩ, mắt đỏ hoe, ánh mắt có chút ươn ướt mỏi mệt.

Nhưng giây tiếp theo, ánh mắt anh rơi xuống màn hình điện thoại tôi.
Lúc này video call vừa được kết nối.

“Hi~”

Thần Lãng bên kia màn hình đang cởi trần, nửa màn hình toàn là cơ ngực.
Trên mặt còn dán mặt nạ dưỡng da, vừa nói vừa ậm ừ chào hỏi.

Lê Mặc cụp mắt xuống, từ từ quay người đi.
Ơ—
Tay anh ấy vừa làm gì thế kia? So… gì vậy?

2

– “Bảo bối, đừng lo, lát nữa anh đến đón em nhé~”
Tôi cố tình nũng nịu nói rõ to cho Lê Mặc nghe.

Lê Mặc thật ra rất tốt, nhưng cảm xúc thì quá đỗi lạnh lùng.
Trước khi yêu nhau, anh ta đã lạnh như đá.
Yêu rồi thì khá hơn… chút xíu. Giống như đá bào vậy.

Có lúc tôi cũng tự hỏi: đàn ông như anh ta, có biết ghen là gì không?
Hay là… tôi chưa đủ quan trọng để khiến anh ta ghen?

Tôi cúp máy, quay sang nhìn anh ta, hạ giọng:
– “Bác sĩ Lê, gió nào đưa anh đến đây vậy?”
– “Nếu tôi nhớ không lầm thì… chúng ta đã chia tay rồi, phải không?”

Chuyện đó mới ba ngày trước thôi.

Trước khi chia tay, tôi còn mua một sợi dây chuyền màu bạc thủy ngân tặng cho vợ của ông nội anh ta.
Tối đó, tôi bảo anh đeo thử cho tôi xem.
Anh thì cứ thong thả đặt hộp quà sang một bên.
Rồi tay to kéo lấy chân tôi, đầu ngón tay bắt đầu mơn trớn…

Khóe miệng anh treo nụ cười nhàn nhạt, từ trên cao nhìn xuống, thu hết biểu cảm của tôi vào mắt.
Tôi ghét nhất là cái kiểu anh ta lúc nào cũng như nắm thóp được mình.

Tôi nhấc chân, dẫm lên người anh…
Đúng lúc ấy điện thoại reo lên.
Anh ta bắt máy mà tay vẫn không dừng lại.
Bên kia là giọng nữ yếu mềm như rót mật:
– “Bác sĩ Lê, anh mau đến đây, em sợ lắm.”

Đầu tôi ong một tiếng, trống rỗng.
Tôi… bị cắm sừng rồi à?

Mặt tôi còn chưa kịp hết đỏ, tôi nhẹ nhàng kéo tay anh ta lại.
Lê Mặc khẽ run người, cúi xuống hôn lên trán tôi.
– “Ngoan, em ngủ trước đi.”

Anh rời giường, bước vào phòng tắm thay đồ rồi đi luôn.
Cánh cửa đóng “rầm” một tiếng mới khiến tôi bừng tỉnh.

Không lẽ… anh ta không định giải thích gì à?!
Chỉ một cuộc điện thoại, mà cả đêm không về?

[Đọc full tại page ” Vân Hạ Tương Tư”]

Hôm sau, tôi đến phòng khám của anh ta thì thấy món quà tôi tặng được đặt ngay trên bàn.
Tôi còn chưa kịp hỏi thì có một y tá trẻ đi vào, cầm túi quà ấy mang đi.

Tôi tiến lại hỏi thì được thông báo – đó là quà bác sĩ Lê tặng cho cô ấy.

Đệt!
Ra là ở trước mặt tôi thì giả vờ đạo mạo, hóa ra lại lẳng lơ với người khác sau lưng.

Nhưng là một người phụ nữ lý trí, tôi quyết định…
Vẫn phải chờ Lê Mặc tự mình mở lời giải thích.

3

Lê Mặc bước xuống từ bàn mổ, gương mặt mệt mỏi rã rời.
Tôi đau lòng rót cho anh một ly nước. Anh chỉ nhấp một ngụm rồi để sang bên, tay ôm lấy eo tôi kéo lại gần. Tôi thuận thế ngồi vào lòng anh.

Vòng tay ôm cổ anh, tôi thì thầm bên tai:
– “Lúc nãy em thấy có một cô y tá đi vào, lấy đi món quà để trên bàn…”
– “Hai người… anh… là đang…”

Lê Mặc vùi đầu vào hõm cổ tôi, tay luồn vào trong lớp áo.
Ngón tay lành lạnh chạm vào da thịt khiến tôi khẽ rùng mình.

– “Là người nhà nhét cô bé đó cho anh, anh từ chối không được.”
– “Hôm qua bị dọa sợ, nên mới gửi chút quà an ủi…”
– “…Đừng động đậy, anh đang sạc pin.”

Nghe đến đây sắc mặt tôi tái mét.
Tôi vùng khỏi vòng tay anh, quát lớn:

– “Lê Mặc!”

– “Anh nghĩ em là gì hả?! Người nhà đưa cho là anh nhận? Anh không biết mình có bạn gái à?! Em vốn nghĩ anh trầm ổn cổ hủ là do tính cách, em không ép anh thay đổi, có vài tư thế mới em còn không dám nhắc sợ anh ngại, thế mà bên ngoài anh chơi bời đến vậy?!”

Ánh mắt Lê Mặc hiện lên chút nghi hoặc, nhíu mày nhìn tôi không nói gì, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhưng tôi đang trong cơn giận, không thèm chờ anh mở miệng. Tôi dứt khoát tát cho anh một cái rồi xách túi bỏ đi.

Về đến căn hộ hai đứa từng ở chung, tôi tức tối thu dọn hành lý.
Tin nhắn cuối cùng tôi gửi anh là: “Chúng ta chia tay đi.”
Sau đó, tôi chặn luôn số anh.

4

Hôm đó tôi chuyển đến căn hộ bỏ trống của cô bạn thân.

Thật ra bình tĩnh lại nghĩ thì tôi cũng thấy mình có hơi nóng nảy.
Nhưng tôi lại sĩ diện, mà mỗi lần mua mấy “đạo cụ nhỏ” cho anh, kết cục đều là bị anh dùng để “phản công” tôi.

Người đàn ông này đâu phải bác sĩ, rõ ràng là nhà phát minh!

Anh ta thì cười khoái chí trước vẻ thất thần của tôi,
còn tôi thì chưa từng được thấy anh ta mất kiểm soát lần nào – quá bất công!

Càng nghĩ càng tức. Thôi chia tay là chia tay!
Đến cả cục băng di động của trường còn bị tôi “cưa đổ”, sau này muốn kiểu đàn ông nào chẳng được!

Nhưng tối qua đau dạ dày kinh khủng, tôi trong vô thức lại nhắn tin cho Lê Mặc.
Mỗi lần tôi đau dạ dày, anh đều pha thuốc bổ vị cho tôi, chuẩn bị cả đồ uống ấm nóng, tay nghề lại cực giỏi, mỗi lần anh xoa bóp là tôi thấy đỡ liền.

Việc lỡ tay nhắn tin cho anh khi chưa tỉnh táo – chuyện thường tình!
Chỉ là—

Hôm nay tôi đã xin nghỉ để đưa Thần Lãng đi khám, trong lòng vốn đã bực.
Vừa sáng ra lại thấy cả màn hình toàn mấy tin nhắn về bất lực đàn ông, càng thêm cáu.

Anh ấy ngày xưa ở bên tôi còn sung mãn lắm cơ mà.
Sao, bị y tá vắt kiệt rồi chắc?{đọc full tại page ” vân Hạ Tương Tư”}

Tôi trả lời mỗi dấu chấm hỏi, rồi bật chế độ “không làm phiền”.

Chẳng ngờ, mở điện thoại lên thì thấy mấy tin nhắn mới trong khung trò chuyện với Lê Mặc.

“Dậy chưa?”
“Anh nghĩ suốt đêm qua, hôm qua là anh quá mất bình tĩnh.”
“Nếu em thích cậu ta, anh có thể truyền lại chút kinh nghiệm. Em thể chất nhạy cảm, chỉ cần bị kích thích là có phản ứng.”
“Anh mang ít thuốc bổ đến, đang đứng trước cửa nhà em.”
“Anh nghe thấy em đang gọi điện… sáng nào cậu ta cũng dính lấy em thế à?”
“Xin lỗi, anh không nên hỏi chuyện đó.”
“……”

Lảm nhảm cái gì vậy trời?

Mà công nhận, dạ dày tôi đúng là nhạy thật.
Lúc trước do phải xã giao với công ty nên để lại di chứng. Bản thân lại thích ăn uống linh tinh.

Hồi còn bên Lê Mặc, anh không cho tôi ăn bậy, chia tay rồi tôi mặc sức thả ga.
Kết quả mới ăn bậy một hôm đã phát bệnh.

Nhớ lại hình như tôi có hỏi anh cách dưỡng dạ dày thì phải.
Thuốc bổ mà anh mang tới, không uống thì phí – tiết kiệm được tiền rồi!