5
Tôi cầm lấy thuốc, nhìn tên thuốc:
“Tadalafil, Dapoxetine…”
Chưa từng nghe, nhưng nghe có vẻ xịn xò, biết đâu là thuốc đặc trị.
– “Cảm ơn nhé, em sẽ đọc kỹ hướng dẫn rồi uống đúng giờ.”
Tôi cảm ơn hờ hững rồi vội bước vào thang máy.
Không ngờ Lê Mặc cũng lặng lẽ bước theo vào.
– “Đó… không phải thuốc cho em.”
– “Em lúc nào cũng khỏe mạnh, không cần uống thuốc.”
Tôi: ?
Anh ta bị làm sao vậy? Tôi đã bảo là đau dạ dày mà còn nói tôi khỏe?
– “Không cho em uống, vậy mang đến để ngắm à? Hay thuốc này là đưa cho y tá của anh?”
Anh khựng lại, nhẹ giọng nói, giọng có chút tủi thân:
– “Là cho… người đàn ông trong điện thoại của em.”
Tôi ngớ người:
– “Cho Thần Lãng hả?”
Lê Mặc tránh ánh mắt tôi, “Ừ, cho cậu ta.”
Cho Thần Lãng?
Cho cậu ta làm gì chứ???
Tôi nghĩ một lúc, liền nhắn cho bạn thân – Uyển Uyển.
Tôi: Dạo này Lê Mặc có tìm cậu không?
Cô ấy trả lời ngay:
Uyển Uyển: Có tìm, hỏi mình về tình hình gần đây của cậu.
Tôi: Cậu nói cho anh ta rồi à?
Uyển Uyển: Thì trước đây không phải cậu hay giận dỗi rồi chạy sang nhà mình trốn, còn bảo mình cố tình tiết lộ thông tin cho anh ta biết à? Yên tâm, chị em lo trọn gói!
Uyển Uyển: Nhưng mà trước kia cậu chỉ sang chơi, lần này sao lại dọn hẳn tới vậy?
Uyển Uyển: A, mình hiểu rồi! Nâng cấp chiêu trò đúng không, không hổ là bạn tốt của mình, cao tay quá!
Tôi: …
Tôi: Còn vụ mình nhờ cậu đặt lịch khám, cậu cũng nói luôn rồi hả?
Uyển Uyển: Ừ, anh ta biết hôm nay cậu đi viện đó~
Má ơi, thua rồi!
Giờ thì Lê Mặc cũng biết hết mọi chuyện.
Tôi – một mỹ nữ thanh thuần gợi cảm – giờ phải đưa em họ đi khám nam khoa cắt bao quy đầu.
Anh ta còn chuẩn bị cả thuốc bổ cho Thần Lãng?!
Mà tôi có bao giờ được đãi ngộ này đâu.
À mà đúng rồi…
Tôi có gì để cắt đâu.
6
Nói đến là tức, Đường Thần Lãng là con một trong nhà.
Một mình đến thành phố A học, ở đây chỉ quen mỗi mình tôi.
Cậu ta nói lần đầu làm tiểu phẫu, không yên tâm vì không có ai bên cạnh, nhờ tôi tìm giúp một suất khám chuyên gia.
Tôi đúng là trâu bò ở thành phố A này mà!
Cũng may có cô bạn thân giàu có quyền thế.
Nhờ có cô ấy mà chuyện đặt lịch với bác sĩ chuyên gia dễ như trở bàn tay.
Thôi được rồi, dù gì Lê Mặc cũng là bác sĩ nam khoa, hiểu biết chắc chắn hơn tôi.
Có khi làm tiểu phẫu xong thật sự cần bồi bổ cũng nên?
Tôi khẽ nhếch môi, tỏ vẻ rộng lượng.
– “Được, tôi thay nó cảm ơn anh.”
Ra khỏi thang máy, thấy thời gian khám gần đến, tôi vội vàng chạy ra gara lấy xe.
Tay lại bất ngờ bị Lê Mặc nắm chặt.
Tôi quay đầu lại, thấy trong mắt anh ánh lên chút ươn ướt.
Giọng anh run run, cúi đầu nói khẽ:
– “Nếu cậu ta khiến em không hài lòng… thì có thể tìm anh.”
– “Anh đã học thêm nhiều kỹ năng mới.”
– “Ngực anh to hơn cậu ta.”
– “Anh ‘bền’ hơn cậu ta.”
– “Anh… có thể không cần danh phận.”
…?
7
Lần này đến lượt tôi ngơ ngác.
Lê Mặc đang diễn tuồng gì đây?
Ánh mắt tôi lướt qua ngực anh – mấy ngày không gặp, cũng hơi nhớ đấy.
Tôi lập tức nhớ đến cuộc gọi video với Đường Thần Lãng sáng nay.
Có khi nào… anh thật sự hiểu nhầm?
Khóe môi tôi không kiềm được mà cong lên.
Đã hiểu nhầm rồi thì thôi, cho hiểu nhầm đến cùng.
Dù sao cũng hiếm khi thấy Lê Mặc mang dáng vẻ này.
Nhưng… cuộc điện thoại đêm đó vẫn là vướng mắc trong lòng tôi.
Tôi giật tay khỏi anh, lạnh lùng nói:
– “Xin lỗi, bác sĩ Lê. Tôi không chơi lại đồ cũ mà người khác từng chơi qua.”
Tay Lê Mặc khựng lại giữa không trung, ngẩng đầu nhìn tôi với vẻ bàng hoàng:
– “Không có… không có ai khác cả. Chỉ có em.”
– “Vậy còn cuộc điện thoại đêm đó?”
Tôi nhắc khéo.
Mắt Lê Mặc đảo một vòng như bừng tỉnh:
– “Em đang nói đến Tiểu Tinh hả?”
– “Tiểu Tinh? Anh gọi thân mật thật đấy.”
Tôi xoay người muốn rời đi.
– “Không phải như em nghĩ.”
– “Hôm đó anh định giải thích, nhưng em không cho cơ hội.”
Hiếm khi thấy Lê Mặc căng thẳng như vậy, anh đuổi theo tôi đến tận bãi đỗ xe, giải thích rõ ràng.
Đúng là hiểu lầm.
Cô gái hôm đó tên là Lê Phàm Tinh, là con gái anh họ cả của Lê Mặc, đang thực tập ở bệnh viện anh.
Đêm đó chẳng may gặp bệnh nhân khó đối phó, lần đầu gặp chuyện như vậy, cô bé chỉ quen mỗi Lê Mặc nên mới gọi điện cầu cứu.
Còn chuyện cái đồng hồ trong phòng làm việc hôm ấy – thật ra là Phàm Tinh năn nỉ mãi mới được anh cho, chỉ là lúc ấy cầm nhầm hộp.
Lê Mặc trước đây có nhắc đến chuyện người thân tới thực tập, chỉ là lúc đó tôi không để tâm.
Tay tôi đặt lên tay nắm cửa xe, bỗng khựng lại.
Liếc xuống chiếc quần thể thao xám mà Lê Mặc đang mặc – do tôi chọn mua, nhưng anh hiếm khi chịu mặc.
Khụ.
Công nhận… nhìn cũng to thật.
Tôi cố tình chọc anh:
– “Bác sĩ Lê vừa nói… không cần danh phận hả?”
Khóe miệng Lê Mặc giật giật, nở nụ cười khổ, gật đầu.
– “Vậy tối nay, đến nhà em.”
Tôi buông một câu rồi đạp ga rời đi, để lại sau lưng bóng xe ngầu lòi, phong thái ngút trời.
8
Tôi vội vàng đón Đường Thần Lãng rồi đến bệnh viện.
Bác sĩ tiếp nhận là một ông già tóc bạc trắng, vừa nhìn đã thấy chuyên nghiệp.
Tôi yên tâm để Thần Lãng vào phòng khám, còn mình ra ngoài hóng gió.
Quá rảnh rỗi, tôi mở WeChat lướt vòng bạn bè.
Bất ngờ chú ý đến bài đăng cách đây 10 phút của Lê Mặc.
Dòng trạng thái: “Chỉ mình em thấy.”
Hình ảnh đính kèm:
Lê Mặc quỳ một chân xuống, mặc chiếc quần thể thao xám buổi sáng.
Phía trên… là chiếc vòng cổ màu bạc cực trắng!
Ánh mắt tôi không rời nổi bức ảnh – chiếc vòng cổ đúng là hợp với anh không sai vào đâu được!
Gương mặt anh trong ảnh sắc sảo mà dịu dàng đến mức như có thể vắt ra nước.
Ừm, anh đang quyến rũ tôi đấy.
Quả nhiên học được cách “thả thính” rồi.
Tôi nuốt nước bọt, ánh mắt lại không tự chủ lướt về phía chiếc quần.
Lập tức thả tim, để lại bình luận – combo đầy đủ.
Anh nói đúng thật, học “mị” rồi.
Bị quyến rũ như vậy… cảm giác cũng không tệ.
Nghĩ đến khoảng thời gian trước mình chưa bao giờ nắm quyền chủ động, tôi không khỏi thở dài – lúc đó đúng là sống khổ mà không biết.
Tôi đang mê mẩn ngắm ảnh thì không nhận ra Lê Mặc từ bao giờ đã đứng cạnh bên.
– “Thích không?”
Lê Mặc giấu tay ra sau, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt đầy dò xét.
Tôi lập tức thu lại nụ cười toe toét:
– “Tạm được.”
Lê Mặc cười không nói,
vì đứng quá gần, hơi thở ấm nóng phả lên má khiến tôi… đỏ mặt mất rồi.
Cánh cửa phòng khám bỗng xoay nhẹ, Lê Mặc lùi lại vài bước giữ khoảng cách.
“Cạch—”
Một chiếc hộp nhỏ hình vuông rơi từ túi anh ra.
Trên hộp rõ ràng in hai chữ lớn “Kéo dài”.
Đường Thần Lãng vừa bước ra khỏi phòng thì trông thấy cảnh này:
Lê Mặc nhanh như chớp cúi xuống nhặt hộp,
còn tiện tay xoay mặt có chữ “Kéo dài” hướng thẳng về phía Thần Lãng.
– “Xin lỗi, đồ của tôi rơi.”
Tôi: …
Thần Lãng: ?