9

Ca tiểu phẫu của Đường Thần Lãng diễn ra rất thuận lợi.
Tôi mua cơm trưa dưới lầu bệnh viện rồi quay lại phòng bệnh.

Vừa đẩy cửa bước vào đã không thấy bóng dáng Thần Lãng đâu, ngược lại lại thấy… Lê Mặc.
Ánh mắt anh sáng lên khi thấy tôi.

Anh bước tới, dè dặt hỏi:
– “Không phải… cậu ta đến để trị cái đó sao?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì tay nắm cửa lại xoay.
Ngoài cửa vang lên giọng Đường Thần Lãng và một cô gái.

Phòng bệnh của cậu ta là phòng riêng, có cả nhà vệ sinh khép kín.
Chưa kịp phản ứng gì thì Lê Mặc đã kéo tôi vào… nhà vệ sinh trốn.

Tôi: ???

Lê Mặc đẩy tôi tựa vào cánh cửa, thân thể anh dán sát vào tôi.
Tôi nghe rõ tiếng tim anh đập thình thịch trong lồng ngực.
Chân mày anh hơi nhíu lại, hàng mi run nhẹ – hiếm khi thấy anh căng thẳng đến thế.

Ngoài cửa vang lên giọng của Thần Lãng:

– “Chị Phàm Tinh, không ngờ lại gặp chị ở đây…”
– “Phẫu thuật này rất bình thường… Em, em không có vấn đề gì đâu…”

Lê Phàm Tinh bật cười khúc khích:
– “Chị biết, em không cần phải vội giải thích.”
– “Sau phẫu thuật nhớ nghỉ ngơi, không có gì bất thường là có thể về rồi.”
– “À phải, quên mất chị học y…”
– “Chị mai có lớp không? Em muốn mời chị ăn cơm…”

Thằng nhóc Thần Lãng cà lăm lí nhí, nghe kiểu gì cũng thấy…
Cô gái đó chắc chính là người mà dạo gần đây cậu ta đang theo đuổi.

Tôi đang hóng drama, không để ý thấy Lê Mặc đã siết chặt nắm tay.
Chân mày anh nhíu chặt, ánh mắt lạnh đi thấy rõ.

Dựa vào kinh nghiệm nhiều lần chọc giận anh, tôi biết – đây là dấu hiệu anh sắp nổi giận.

Lê Mặc đặt tay lên tay nắm cửa, định mở ra.
Tôi vội vàng ngăn lại.

10

Lê Mặc đối diện với ánh mắt của tôi, khẽ nói:

– “Cậu ta không chung thủy với em…”

Tôi suýt bật cười.
Quên mất là bây giờ anh vẫn tưởng Đường Thần Lãng là bạn trai tôi.

Tôi cố tình đưa một ngón tay đặt lên môi anh.

Yết hầu anh khẽ trượt xuống.
Tôi kiễng chân, ghé sát tai anh thì thầm:

– “Bác sĩ Lê …”
– “Vậy anh và em… là gì?”
– “Sự tồn tại của anh… cũng là bằng chứng em không chung thủy đấy.”

Tôi kéo tay anh rời khỏi tay nắm cửa, sau đó nhẹ nhàng đặt hai nụ hôn lên môi anh.

Yết hầu anh lại trượt thêm lần nữa.

– “Không phải lỗi của em.”
– “Là anh quyến rũ em.”

Tay anh vòng qua eo tôi, nhẹ nhàng nhấc lên.
Anh nhìn tôi, im lặng hai giây, rồi khàn giọng nói:

– “Chuyện của Tiểu Tinh, anh sẽ hỏi cho rõ.”
– “Nhưng Đường Thần Lãng đúng là không đáng tin. Còn nhỏ, thiếu trách nhiệm, không hiểu rõ cơ thể em… cũng không dỗ nổi em vui…”

Nhân lúc Lê Mặc lảm nhảm, tôi tranh thủ nhắn tin cho Thần Lãng.

Chẳng bao lâu sau, Đường Thần Lãng đã dắt Lê Phàm Tinh ra khỏi phòng bệnh.

Trước khi rời đi, Lê Mặc nhét chiếc hộp nhỏ ban sáng vào túi áo khoác của tôi.

Anh tựa người vào cửa phòng, khẽ hỏi:

– “Tối qua… cậu ta cũng đến nhà em?”

Tôi lắc đầu:
– “Cậu ta chưa từng đến nhà em.”

Mắt Lê Mặc sáng lên, định nói gì đó.
Tôi đảo mắt một vòng, cố tình thêm vào:

– “Thông thường… là em đến tìm cậu ta.”

Ánh sáng trong mắt anh vụt tắt.
Anh quay người, vai khẽ run lên, không nói một lời nào mà rời khỏi phòng bệnh.

11

Lúc tiễn Đường Thần Lãng xuất viện, tôi tiện tay ném túi thuốc bổ mà Lê Mặc chuẩn bị cho cậu ta.

Thần Lãng liếc một cái rồi ném thẳng cái túi ra xa.

Tôi: ?
Tôi giơ tay vỗ cho một phát vào đầu cậu ta:

– “Làm gì mà la lối om sòm? Thuốc do anh rể mày cho đấy! Tao còn chưa có phần, mày lại ném đi?”

Thần Lãng ôm đầu rên rỉ:
– “Chị! Thuốc đó… em không uống!”

– “Em không có vấn đề gì ở khoản đó!”

Tôi chợt thấy có gì sai sai.
Lập tức mở điện thoại lướt lại tin nhắn, đồng thời cúi xuống nhặt túi thuốc lên xem hướng dẫn sử dụng.

Tối hôm đó, hình như tôi… gõ nhầm chữ.

Thuốc này là để… cường dương…

Trên đường đưa Thần Lãng về trường, cậu ta vừa đi vừa càu nhàu suốt:

– “Chị ơi, lỡ chị Phàm Tinh hiểu lầm em thì sao bây giờ…”

– “Rồi rồi, im đi.”
– “Giúp chị diễn cho tròn, đợi chị dỗ xong anh rể mày rồi chị sẽ đi giải thích với Phàm Tinh.”

Để bù lại, tôi dẫn cậu ta đi mua đôi giày thể thao mà cậu ta ao ước bấy lâu nay.
Cuối cùng cũng được yên tai.

12

Buổi tối, chuông cửa vang lên.
Tôi vừa tắm xong, vừa lau tóc vừa ra mở cửa.
Trên điện thoại là tin nhắn mới của Lê Mặc:
“Anh đến rồi.”

Mở cửa ra đã thấy Lê Mặc đứng ngoài, tay xách theo một túi giấy.
Khác hẳn phong cách điềm đạm thường ngày, hôm nay trông anh… rất trẻ trung?

Vừa vào nhà, anh vứt túi lên ghế sofa, một tay ôm lấy eo tôi.
Tóc anh vẫn còn nhỏ nước – chắc chắn vừa tắm xong mới tới.

Đôi mắt đào hoa kia mờ mờ hơi sương,
anh ép tôi vào cánh cửa, cúi đầu hôn lên môi tôi.
Hơi thở anh dần dần trở nên gấp gáp.

Tôi khẽ đẩy anh ra.
Nhưng anh lại không nỡ rời, trực tiếp bế tôi đến bên ghế sofa, để tôi ngồi lên đùi anh – từ trên cao nhìn xuống anh.

Đầu óc tôi hoàn toàn đơ cứng.
Trong khi Lê Mặc lại từ tốn cởi áo khoác ngoài.

Dưới ánh đèn, sợi dây chuyền trên người anh… sáng đến lóa mắt.
À không, không chỉ thế.
Thì ra… cả trên đùi cũng có…

Dù không phải loại tôi từng mua, nhưng gu thẩm mỹ của anh đúng là vẫn trùng khớp với tôi đến đáng sợ.

Sợi dây chuyền màu vàng hồng quấn quanh cổ anh, mặt dây hình bướm vắt ngang xương quai xanh, kéo dài xuống, ôm lấy hai bên cơ ngực.
Làn da anh trắng nõn, nơi tiếp xúc với dây kim loại đã ửng đỏ.

Ánh mắt tôi trượt xuống dưới – dây xích vòng qua eo, thắt chặt ở giữa hai chân…

Hửm, có phải mua size nhỏ quá rồi không?
Những vết hằn đỏ trên người anh khiến tôi xót xa, nhưng lại có chút kích thích kỳ lạ…

Anh kéo tay tôi đặt lên người mình, dẫn dắt tôi khám phá từng chút.
Tay còn lại thì anh nắm lấy, hôn lên liên tục, giọng nói trầm thấp, ám muội:

– “Coi như… anh đang dâng thân chịu tội nhé?”

Anh lấy ra vài món đồ tôi từng mua cho anh từ chiếc túi giấy mang theo.
Ánh mắt thành khẩn đưa đến tay tôi.

Lê Mặc khẽ dụ dỗ, nhưng hoàn toàn nghe theo sự dẫn dắt của tôi.

Tôi dẫn anh đến trước gương, dùng kẹp kẹp lại, bật đồng hồ bấm giờ.

Đây là lần đầu tiên, tôi rõ ràng được ngắm nhìn biểu cảm anh vì tôi mà mất kiểm soát.

Tối hôm đó, tôi ngủ rất sâu.
Chỉ không biết rằng Lê Mặc cả đêm không chợp mắt, cứ nằm mãi không rời đi.

Trong tay anh là chiếc điện thoại của tôi, trên màn hình là một tin nhắn vừa đến cách đó hai phút.

Cái đầu mềm mại của anh chôn trong cổ tôi, một giọt nước mắt rơi lên xương quai xanh của tôi.

– “Đừng chán anh nhanh quá…”

Tiếng nghẹn ngào khe khẽ, tan vào trong đêm tối.

13

Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chuông cửa đánh thức.
Cựa người muốn rời khỏi vòng tay Lê Mặc đang vắt ngang eo, mới phát hiện anh đã tỉnh từ lâu.

Quầng mắt anh hơi thâm, giọng nói khàn khàn vì mới ngủ dậy:

– “Tối qua… có người ghi chú là ‘Anh Trúc Thanh’ nhắn tin cho em.”

Anh Trúc Thanh?
Là Thẩm Trúc Thanh?

Thẩm Trúc Thanh là thanh mai trúc mã của tôi, hai nhà vốn là chỗ thân tình, từ nhỏ anh luôn học giỏi và là người tôi ngưỡng mộ.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, nhà tôi chuyển khỏi khu phố cũ.
Về sau chỉ nghe tin anh du học nước ngoài, hình như cũng học ngành y.

Cái tên trong danh bạ ấy là anh tự đặt từ hồi bé.

Tôi mở điện thoại, thấy khung trò chuyện im lặng bấy lâu bỗng có mấy tin mới:

– “Tiểu Đường Lê, anh về nước rồi.”
– “Lâu rồi không gặp, nhớ em từng nói muốn có lá sồi từ Đức làm mẫu vật, anh mang về cho em đây.”
– “Ngủ chưa?”
– “Chúc em ngủ ngon.”