Tôi mở cửa ra, không ngoài dự đoán – người đứng ngoài chính là Thẩm Trúc Thanh.
Ánh mắt anh lướt qua vết đỏ trên cổ tôi, rồi lại nhanh chóng dời đi như không có chuyện gì.
So với Lê Mặc, Thẩm Trúc Thanh là một kiểu người ấm áp từ trong ra ngoài.
Kể cả người không thân quen, cũng dễ dàng bị sự nhẹ nhàng của anh làm cho thoải mái.
– “Thẩm Trúc Thanh!” Tôi ngạc nhiên reo lên.
Anh cười khẽ, giọng nói ôn hòa làm dịu tâm trạng bị quấy rầy lúc sáng sớm:
– “Lúc nhỏ còn biết gọi anh là ‘Anh’, giờ chỉ gọi tên suông thôi sao?”
Tôi nháy mắt, mỉm cười:
– “Sao anh lại tới vậy?”
– “Hôm qua liên hệ với Uyển Uyển, cô ấy nói dạo này tâm trạng em không tốt.”
– “Anh nghĩ đến thăm em một chút, không biết có làm phiền không.”
Anh đứng ở cửa, có vẻ đang đợi tôi mời vào.
– “Phiền gì chứ! Mau vào đi, thật lâu rồi không gặp anh rồi.”
Vào nhà, anh đẩy nhẹ kính trên sống mũi, ánh mắt vô tình lướt qua tủ giày ngoài cửa.
Tôi kéo anh đến ghế sofa:
– “Không cần thay giày đâu, nhà bừa lắm, giày anh chẳng khác gì cả.”
Tôi lại không biết, lúc này trong phòng ngủ, có một ánh mắt đang âm thầm dõi theo chúng tôi.
14
Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, tôi mới sực nhớ – trong nhà vẫn còn một người khác.
Tôi rót nước cho Thẩm Trúc Thanh:
– “Anh Trúc Thanh, anh ngồi chờ một lát nhé, để em đi thay đồ.”
Tôi kéo lại chiếc áo ngủ rộng thùng thình trên người, cố che đi dấu vết hỗn loạn để lại từ đêm qua.
Tôi vứt điện thoại bừa lên ghế sofa rồi quay vào phòng ngủ.
Vừa vào phòng, tôi sững người.
Chăn đã được gấp gọn gàng.
Đọc full tại page ” vân hạ tương tư”
Đống “đạo cụ” đêm qua cũng đã biến mất, không thấy bóng dáng.
Ngay cả túi rác trong thùng cũng không còn.
Lê Mặc cũng biến mất không dấu vết.
Tôi hoảng hốt chạy ra ban công nhìn xuống dưới.
Chết rồi! Căn hộ này ở tầng 15!
May quá, nhìn từ cửa sổ xuống không thấy máu me gì.
Túi rác được giấu kỹ ở một góc ban công.
Lúc này tôi lờ mờ nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ trong nhà.
Lần theo tiếng động, tôi dừng lại trước tủ quần áo âm tường.
“….”
Tôi nhẹ nhàng mở cửa tủ ra.
Lê Mặc đang thu mình trong một góc nhỏ xíu của tủ, trông có chút khó khăn và lúng túng.
Khi thấy tôi, anh ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn, vẻ đáng thương đến mức khiến người ta xót lòng.
– “Anh… sao lại trốn ở đây?”
Anh tránh ánh mắt tôi, cúi đầu, giọng lẩm bẩm dính dính:
– “Anh sợ… sẽ ảnh hưởng không tốt đến em.”
Tôi đột nhiên cảm thấy mình hơi quá đáng.
Tôi ngồi xổm xuống định giải thích thì bên ngoài vọng vào tiếng Thẩm Trúc Thanh:
– “Đường Lê, sao lâu vậy rồi? Em ổn không đấy?”
– “À không không, em làm đổ thùng rác, ra ngay đây.”
Trước khi đứng dậy, tôi xoa đầu Lê Mặc, khẽ đặt một nụ hôn lên môi anh như để an ủi:
– “Ngoan lắm.”
– “Lát nữa em quay lại với anh.”
Nói xong, tôi rời khỏi phòng và khép cửa lại.
15
Sau vài câu hàn huyên, Thẩm Trúc Thanh chuẩn bị rời đi.
Trước khi bước ra cửa, anh khựng lại, ánh mắt vô thức liếc về phía phòng ngủ.
– “Nghe nói… em chia tay rồi?”
Tôi ngẩn ra, không ngờ anh lại quan tâm đến chuyện tình cảm của tôi.
Tôi gãi gãi đầu, đáp qua loa:
– “Ừm…”
– “Không sao, không muốn nói thì đừng nói.”
……
– “Có lẽ… khi buồn, em có thể nhớ đến anh.”
Thẩm Trúc Thanh không nói thêm gì nữa, nhẹ nhàng đóng cửa rời đi.
Nhiều năm không gặp, anh dường như đã trở nên có chút xa lạ.
Tôi ngẫm lại câu nói sau cùng của anh, cảm thấy có gì đó… khó hiểu.
Lê Mặc từ trong phòng đi ra.
Tóc anh rối tung vì lúc nãy trốn trong tủ, trên mặt còn vương nước mắt.
– “Bệnh viện gọi gấp, anh phải đến xử lý ngay.”
Tôi vốn định giải thích rõ mọi chuyện, nhưng điện thoại rung lên làm gián đoạn.
Công ty yêu cầu tôi đi công tác ở thành phố B, bảo tôi nhanh chóng đến trụ sở để chuẩn bị.
16
Khi tôi cúp máy, Lê Mặc đã đi mất.
Thôi đành đợi sau khi xong chuyến công tác sẽ giải thích với anh vậy.
Tôi thu dọn hành lý, nhắn tin cho anh:
“Em đi công tác vài hôm, về rồi mình nói chuyện nghiêm túc nhé.”
Sếp cho tôi vài tiếng nghỉ ngơi, tối đi gặp khách hàng cùng ông ta.
– “Tiểu Đường, khách lần này là một đơn hàng lớn. Có chốt được hay không ảnh hưởng trực tiếp đến chuyện thăng chức của em.”
Tôi đập tay vào ngực, đầy tự tin:
– “Không thành vấn đề!”
Làm việc vài năm, tửu lượng của tôi cũng đã rèn kha khá.
Coi anh ta có tửu lượng giỏi bằng tôi không!
Cả ngày chạy đôn chạy đáo, đến khách sạn tôi vội tắm nhanh một cái.
Vừa ra khỏi phòng thì nhận được tin nhắn của Đường Thần Lãng:
“Chị ơi, con mèo em nuôi đẻ rồi, cả ổ luôn. Đang tìm người nhận nuôi. Em nhớ chị từng muốn nuôi mèo con, em giữ lại một con cho chị, khi nào rảnh tới lấy nhé.”
Trường của Thần Lãng khá xa chỗ tôi ở, có việc gì đều là tôi chạy sang.
Nhưng tôi đang đi công tác, không tiện qua đó.
“Chờ chút, chị đang ở xa không qua được. Để chị hỏi thử anh rể em xem sao.”
Tôi mở khung chat với Lê Mặc.
Tôi: “Anh có muốn mèo con không? Đường Thần Lãng đó.”
(2 phút không trả lời) Đọc full tại page ” vân hạ tương tư”
Tôi: “Anh giúp em đón một con về được không, sau này em sẽ tự nuôi.”
Lê Mặc tính sạch sẽ, tôi cũng không rõ anh có đồng ý hay không.
Tôi xin Thần Lãng ảnh mấy con mèo con, định gửi cho Lê Mặc để “đánh vào lòng mềm”.
Nhưng vừa mở lại khung chat, thì nhận được tin nhắn từ anh:
Lê Mặc: “Tôi ghét em.”
Tôi: Ơ… hả?
Tôi thử gửi ảnh qua thì hiện lên dấu chấm than đỏ.
Tôi: ?
Tôi lại làm gì chọc anh nữa rồi?
Dù trước đây tôi từng khiến anh tức, nhưng đây là lần đầu bị chặn.
Không lẽ anh ghét mèo đến thế à?
Tôi lưỡng lự không biết có nên gọi điện giải thích không.
Nhưng nhìn đồng hồ, tôi quyết định đàm phán xong vụ làm ăn rồi tính.
Cùng lắm thì gửi mèo cho Uyển Uyển nuôi – cô ấy mê mèo lắm.
17
Tôi đến khách sạn, vừa đẩy cửa phòng bao riêng ra thì sững người khi thấy người ngồi chính giữa.
– “Thẩm Trúc Thanh?”
– “Sao lại là anh?”
Vừa rồi còn hồi hộp vì sắp gặp khách lớn,
nhưng vừa thấy mặt anh, tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm, bật cười:
– “Bảo sao trên máy bay sếp em cứ bảo khách hàng đích danh gọi em tiếp, hóa ra là anh!”
Tôi kéo ghế ngồi đối diện anh.
Thẩm Trúc Thanh đẩy nhẹ gọng kính, môi mỉm cười dịu dàng:
– “Nước chảy ruộng nhà, đều là hợp tác cả, không bằng để thành tích ghi vào đầu em Tiểu Đường của chúng ta.”
Vẻ anh trai ấm áp của anh đúng là khiến người ta an tâm.
Tôi cười nịnh nọt một cách hơi quá đà:
– “Đúng là Trúc Thanh ca của em – đẹp trai lại nhân hậu! Anh thật là kiếm mi dài mắt sáng, khí chất thanh tao, mũi cao môi đỏ, phong nhã tuấn tú, tiêu sái phóng khoáng, mắt sáng răng đều, đẹp như tượng cổ, tuấn tú như Phan An, tài mạo song toàn, khuôn mặt tinh xảo, phong hoa tuyệt đại, vô song thiên hạ, dáng dấp đường hoàng, văn võ song toàn, tài năng xuất chúng, phong tư trác tuyệt, soái khí ngút trời, khí chất phi phàm, ôn nhuận như ngọc, anh tuấn tiêu sái…”
Thẩm Trúc Thanh bật cười – kiểu cười của người giàu.
– “Được rồi, biết em dẻo miệng rồi.”
– “Ăn xong anh ký hợp đồng cho.”
Tôi vừa định tiếp tục tung hô, thì bị câu đó chặn họng.
– “Nói nữa là hợp đồng không chắc ký đâu đấy.”
Tôi đành ngậm miệng.
– “À mà anh không học y sao, sao lại quay sang làm kinh doanh rồi?”
– “Chẳng phải bác trai bác gái muốn anh kế thừa gia nghiệp à?”
Thẩm Trúc Thanh cụp mắt xuống, nhẹ giọng đáp:
– “Ừ.”