12
Từ lúc có Tạ Đình xuất hiện, bên cạnh tôi… chỉ còn mình anh ấy.
Có một tiểu hoa đán đang nổi lén liếc anh mấy lần,
nhưng bị người quản lý nhạy mắt kéo tay giữ lại ngay.
Tóm lại: toàn bộ quá trình, không ai dám làm phiền.
Lúc đổi cảnh quay, ngồi trên xe,
tôi cảm nhận rõ ánh mắt của Tạ Đình thỉnh thoảng lại lén liếc mình.
Tôi đỏ mặt, bối rối moi ra một bịch snack trong túi,
rụt rè đưa qua:
“Anh ăn không? Vị dưa leo đó.”
“Ừ, ăn.”
Anh duỗi tay, lấy vài miếng.
Đầu ngón tay vô tình chạm vào tay tôi cũng đang thò vào lấy.
Tôi run rẩy, rút tay về trong chớp mắt.
“Anh lấy trước đi…”
Tạ Đình không nói gì, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt sâu hút,
rồi đưa miếng khoai vào miệng,
crắc crắc — âm thanh nhai giòn tan vang lên trong xe.
Thế là, ngay trước ống kính,
chúng tôi cứ thế… cùng nhau ăn hết bịch snack.
Nói thật, trước đây tôi không hề thấy chuyện đó có gì đặc biệt.
Nhưng từ sau khi biết Tạ Đình thích mình,
tôi cảm giác mỗi lần anh nhai là tai tôi lại… nóng lên một bậc.
Anh thích tôi vì điều gì nhỉ?
Có lẽ vì tôi biết pha trò?
Tôi vốn là phản diện hoàn hảo của tiêu chuẩn thẩm mỹ: không ngực, không eo, không chân dài, không khí chất.
Anh chắc chắn không phải kiểu người “chơi cho vui”.
Bởi vì kiểu như tôi… chơi cũng chẳng vui.
Và anh cũng không phải người xấu.
Tạ Đình là một người rất, rất tốt.
Sự lúng túng cứ kéo dài cho đến lúc bước vào vòng chơi đầu tiên.
Trò đầu tiên: truyền vật bằng mặt —
đạo cụ là giấy ăn, bút, gối…
Khi hai nam idol đang hot chơi thử,
đạo cụ bị rơi, thế là hai người vô tình hôn nhau trước mặt mọi người.
Cả hiện trường như nổ tung.
Bình luận trên livestream suýt nữa thì vỡ máy.
Tôi còn đang cười trên nỗi đau người khác,
thì chợt nhớ ra — tí nữa tôi cũng sẽ phải chơi với Tạ Đình!
Nếu vật cũng rơi… thì tôi với anh…
Tôi khô miệng nuốt nước bọt đánh “ực” một cái.
Trong lúc dừng ghi hình, tôi vội chạy vào nhà vệ sinh súc miệng.
Chà thật kỹ, chắc chắn không còn mùi gì,
lúc ấy tôi mới yên tâm đi ra.
Đến lượt tôi và Tạ Đình.
Tôi thì thấp,
Tạ Đình ít nhất cao 1m85.
Vật đầu tiên vừa áp lên mặt đã… dính hụt,
vì chênh lệch chiều cao quá lớn.
Tạ Đình vỗ nhẹ tay tôi, cúi xuống nói:
“Đặt tay lên vai tôi.”
Tôi hơi do dự một chút, nhưng vẫn nghe lời làm theo.
Ngẩng tay, nhẹ nhàng bám vào vai anh.
Khoảnh khắc đó, tôi với anh… chỉ cách nhau vài centimet.
Không khí lập tức trở nên mập mờ lạ thường.
Tôi ấp úng: “Bắt… bắt đầu nhé?”
“Lại gần.”
Tạ Đình kẹp cây bút vào má,
hơi hất cằm ra hiệu tôi lại gần.
Tôi mím môi, mặt đỏ như gấc,
áp má vào má anh.
Gò má anh không như tôi – mềm mềm nhiều thịt,
mà mát lạnh, sạch sẽ.
Có lẽ do trường quay hơi lạnh.
Nhưng như vậy lại càng khiến mặt tôi nóng hơn,
lệch tông rõ rệt.
Tạ Đình hình như cảm nhận được.
Cổ họng anh khẽ bật ra một tiếng như đang nén cười.
Anh không nói gì,
chỉ nhẹ nhàng cùng tôi bắt đầu truyền vật.
Đạo cụ thứ nhất: thành công.
Thứ hai: cũng thành công.
Thứ ba: vẫn cực kỳ ăn ý.
Nhưng mà đời mà…
càng sợ điều gì, nó càng xảy ra.
Khi đang truyền đạo cụ thứ tư,
không biết tôi vấp phải cái gì dưới chân,
mặt nghiêng lệch, đạo cụ rụng xuống.
!
!!
Tôi hoảng hốt lùi về sau nửa bước.
Tạ Đình cũng buông tay đang giữ cánh tay tôi.
Các khách mời xung quanh vỗ tay cổ vũ:
“Đáng tiếc quá! Suýt nữa thôi!”
“Đã là đội chơi tốt nhất rồi đó nha!”
Bình luận livestream cuồng nhiệt:
【Có chạm môi không?! Có chạm không vậy?!】
【Đáng chết, máy quay đúng lúc bị lệch góc!】
【Tôi thấy có nha! Nhìn ánh mắt Tạ Đình nhìn Sang Vãn cứ như muốn nuốt trọn luôn vậy!】
Tôi ngồi về ghế, cố tỏ ra bình thản.
Tạ Đình mím môi,
lịch thiệp cúi người nhặt đạo cụ lên, đưa lại cho nhân viên.
Sau đó, anh ngồi xuống cạnh tôi.
Nhóm kế tiếp bắt đầu chơi đùa rộn ràng.
Còn tôi đang cố giả vờ như không có chuyện gì…
Thì bỗng Tạ Đình nghiêng người lại gần.
Giọng anh trầm khàn, có chút khàn nhẹ,
rất gần bên tai tôi:
“Sang Vãn, hình như… môi tôi bị em đụng trúng rồi nè.”
“……”
Khuôn mặt tôi vốn gồng lên giữ vẻ nghiêm túc,
lập tức đỏ rực như cà chua chín.
14
Đúng vậy.
Đã hôn rồi.
Theo một cách rất… kỳ quặc.
Vật đạo cụ rơi, trong lúc hỗn loạn, răng tôi đập thẳng vào môi anh.
Đúng là nghiệp chướng.
Tôi quay sang, nhỏ giọng hỏi:
“Có chảy máu không vậy?”
“Chảy nhiều lắm đó, đau lắm. Một lát em bôi thuốc giúp anh được không?”
“…Ừm.”
Thế là tôi mặt đỏ như gấc, cố chịu đựng đến khi trò chơi kết thúc.
Tạ Đình dĩ nhiên có phòng nghỉ VIP sang chảnh nhất.
Tôi cũng theo vào cùng anh.
Mở đèn, nhìn kỹ chỗ bị thương…
Ờm — nếu chờ thêm chút nữa thì vết thương chắc… tự lành rồi cũng nên.
Nhưng tôi không vạch trần,
vẫn nghiêm túc đi tìm thuốc bôi cho anh.
Tạ Đình ngồi, tôi đứng.
Vậy mà… hai người vẫn cao bằng nhau.
Quá sức tổn thương rồi đó!
Tôi cố nhịn. Nhưng nhịn mãi không nổi.
Tôi hỏi thẳng:
“Tạ Đình, anh thật sự muốn theo đuổi em à?”
Anh gật đầu:
“Ừ, thật sự.”
“Là kiểu… theo đuổi thần tượng bình thường ấy à?”
“Là kiểu theo đuổi… để làm bạn gái.”
Rồi. Xác nhận rõ ràng.
15
Tôi thì thào:
“Anh thích em ở điểm gì chứ?”
“Thích hết.”
“Cũng phải có lý do cụ thể gì đó chứ?”
“Nếu nhất định phải có…
Thì là vì em là người tốt, vui vẻ, lạc quan.
Hôm đó anh tình cờ xem TV, thấy em,
bị thu hút lúc đang chán đời,
nên mới trở thành fan cứng.”
“Vậy… nếu lần sau anh lại xem TV, thấy người khác… cũng bị thu hút thì sao?”
Tạ Đình nhíu mày, không vui:
“Không. Nhìn anh giống kiểu cả thèm chóng chán vậy sao?”
Tôi lắc đầu.
“Không phải ý đó… Chỉ là… em cảm thấy người như anh không nên thích một đứa như em.”
“Thế em nghĩ… anh nên thích kiểu người thế nào?
Đẹp? Dáng chuẩn? Gia thế tốt?”
Tôi không phủ nhận.
Tạ Đình nhẹ nhàng rút cây tăm bông trong tay tôi ra, ném vào thùng rác,
rồi nghiêm túc nói:
“Đó là em tưởng tượng.
Còn thực tế — anh chỉ thích kiểu ‘bánh ngọt mềm thơm’ như em.
Trong mắt anh, em mới là đẹp nhất.”
“…”
Cái gu thẩm mỹ này là sao trời?
Tôi đưa tay gãi gãi cái má đang nóng ran:
“Ừm… Vậy thì… được thôi.”
“‘Được thôi’?”
“…Tức là em đồng ý rồi đó.”
Tạ Đình khẽ nâng mắt nhìn tôi,
rồi bất ngờ cúi đầu hôn xuống.
Giữa lúc bị anh hôn đến choáng váng,
trong đầu tôi có hai ý nghĩ đồng thời vụt qua:
Một là: May mà lúc nãy mình đã súc miệng.
Hai là:
May quá… người mình thích, cũng thích mình.
Đúng vậy.
Tôi thích Tạ Đình.
Từ trước khi biết anh là đại boss của giới tài phiệt Bắc Kinh,
chỉ là một fan site master đẹp trai, tôi đã lén thích anh rồi.
Thầm mê anh, thèm khát anh như con nghiện ngắm ảnh.
Anh đẹp, anh tốt,
anh luôn chụp cho tôi những tấm ảnh đẹp nhất.
Chính những bức ảnh đó đã cho tôi rất nhiều tự tin.
Nhưng làm fan mà…
thay tường idol là chuyện thường như cơm bữa.
Tôi không có gì nổi bật, sớm muộn anh cũng rời đi thôi.
Tôi không xứng với anh.
Nên tôi cứ lặng lẽ ở bên anh như một người bạn,
có thêm ngày nào, tôi lãi ngày đó.
Ai ngờ…
Anh không những không định “đổi tường”,
mà còn chỉ muốn “gỡ tường”, phá tường”, đập tường”… để đến gần tôi hơn.
16
Do công ty có việc gấp, Tạ Đình phải rời khỏi chương trình sớm.
Còn tôi thì… với cái môi thật sự bị sứt, tiếp tục gồng mình hoàn thành những ngày ghi hình còn lại.
Bình luận livestream nổ tung:
【Ra giá cao mua footage góc nghỉ ngơi!】
【@Tổ chương trình, phòng nghỉ có lắp camera không? Mau tung lên cho tụi tôi xem!】
Dĩ nhiên là không có camera.
Tôi mang theo vô số ánh nhìn đầy ẩn ý,
vừa kiên cường vừa bình thản, hoàn thành trọn vẹn buổi ghi hình.
Sau khi quay xong,
quản lý gọi điện bảo sẽ lái xe tới đón tôi.
Tôi từ chối.
“Không cần đâu, em tự bay về được rồi.”
“Thế ở sân bay có cần chị liên hệ fanclub đón không?
Giờ fanclub em đông nghìn nghịt, hơn chục ngàn người đấy.”
“Không cần… Có người đón rồi.”
“Fan nào? Em tự sắp xếp à?”
“Là Tạ Đình.”
Nghe thế, quản lý hiểu ngay:
“Vậy thì nhớ cư xử tốt với đại boss đấy.
À mà… tối nay có về ký túc không?”
“…”
Tôi im lặng.
Bỗng nhớ tới ánh mắt nóng rực cùng hơi thở hổn hển của Tạ Đình hôm rời đi.
Anh gọi tôi là “bé cưng”.
Vài hôm nay tranh thủ video call với nhau,
anh cũng luôn gọi tôi như thế.
Mỗi lần nghe… lòng tôi lại mềm nhũn.
Thôi xong.
Tôi vốn đã “thèm” anh rồi,
giờ bị quản lý nhắc đến, càng thèm hơn.
Thấy tôi không nói gì,
quản lý lại càng hiểu chuyện hơn.
Anh gửi cho tôi bốn chữ:
“Nhớ tự bảo vệ.”
“…”
Chuyến bay đáp xuống.
Tôi lại một lần nữa được Tạ Đình ra sân bay đón.
Trước kia, giữa hai đứa vẫn giữ khoảng cách lịch sự xã giao.
Nhưng giờ thì…
chúng tôi có thể nắm tay.
Tạ Đình có vẻ vừa thoát khỏi một cuộc họp,
mặc một bộ vest mà tôi chưa từng thấy ở ngoài đời…
vai rộng, lưng thẳng, gương mặt đẹp đến lóa mắt.
Anh đẹp đến mức tôi cứ phải lén liếc nhìn liên tục.
Đẹp trai thật đấy.
Đẹp phát hờn luôn.
Đẹp đến mức tôi cũng muốn… làm station master cho anh.
“Đang nghĩ gì đấy?”
“Em đang nghĩ… không biết em có thể chụp ảnh cho anh không?”
“Chụp cho anh?”
Tôi ngượng ngùng nói nhỏ:
“Tạ Đình… em có hơi muốn làm station master cho anh,
yên tâm, ảnh chụp sẽ không up đâu,
chỉ để em xem lén thôi…”
Tạ Đình cười khẽ,
“Đương nhiên là được,
tối nay chụp đi.
Chỉ có điều…”
Giữa sân bay người qua kẻ lại,
anh khẽ cúi đầu, nói bằng giọng đầy ám muội bên tai tôi:
“Em còn có thể chụp nhiều loại ảnh…
phù hợp với ‘xem riêng tư’ hơn nữa.”
“Ví dụ như…”
…
[ Hoàn]