8

Tạ Đình…
Thì ra lại chính là Thái tử gia bí ẩn của giới tài phiệt Bắc Kinh.

Người đàn ông ấy trước nay chưa từng công khai liên quan đến giới giải trí,
chưa từng xuất hiện tại bất kỳ lễ trao giải nào.
Công ty của anh chỉ làm đúng một việc: liên tục đầu tư sinh lời.

Đầu tư một dự án – là nổ một dự án.

Trong giới showbiz luôn lưu truyền tên anh như một truyền thuyết.
Bao nhiêu trai xinh gái đẹp mơ mộng một bước lên mây…
Nhưng chẳng ai đến gần được anh.
Thậm chí không một ai dám đơn phương lợi dụng tên tuổi anh để tạo độ hot.

Bởi vì –
Chỉ cần hơi “cọ nhiệt” là bài hot search bị gỡ ngay lập tức,

dù là tài nguyên khủng cỡ nào cũng lập tức bị phong sát.

Thế mà lần này, hot search kia tồn tại đến mười phút rồi vẫn chưa bị gỡ xuống.

Tất cả mọi người:
Hiểu rồi.
Hiểu theo kiểu như bị nước lạnh tạt thẳng mặt rồi tỉnh ngộ.

Ảnh hậu hôm trước bẽ mặt lập tức xóa bài ám chỉ tôi.
Không chỉ thế, còn ấn follow tôi.
Cô ta điên cuồng thả tim loạt bài của tôi,
thuận tiện đè đầu cưỡng ép đám fan chưa rõ chân tướng đang bênh vực cô ta phải ngậm miệng lại.

Kết quả: bị chính fan nhà mình vả ngược vào mặt.
Fan tag tên cô ta, chỉ tay mắng: “Bớt nhiều chuyện giùm cái.”

Weibo của tôi thì như cái nồi cháo heo sôi sục.
Đám fan của tôi và của Tạ Đình tăng số điên cuồng.

Bấm vào danh sách follow, toàn là những minh tinh ngôi sao ngày thường chảnh đến mức không thèm tương tác.
Lượng người vào trang chủ của tôi đông đến mức… Weibo bị đơ, không tải nổi.

Mà giữa lúc toàn cõi mạng đang hỗn loạn,
Tạ Đình chỉ làm đúng một việc:

Anh đăng một video cũ quay từ mấy hôm trước khi đến thăm tôi ở trường quay.
Địa chỉ IP: nước ngoài.

Tiêu đề rất bình dị:
【Một ngày đi thăm phim trường để xin ăn ké】

9

Trong video, tôi hoàn toàn không biết mình đang bị quay.
Vừa ăn vừa huyên thuyên:
“Cái loại đồ ăn toàn chất phụ gia như thế này, chắc anh chưa ăn bao giờ ha?”

Giọng anh trầm ấm, lười biếng vang lên từ sau ống kính:
“Thật sự chưa ăn.”
“Ngon không?”
“Cũng… được đấy.”
“Ha ha, hôm nay đến thăm phim trường của em, anh lời to rồi đấy.”

Tôi ngẩng đầu cười toe toét, trêu anh.
Nhưng vừa ngước lên thấy ống kính chĩa vào mình thì khựng lại:
“Ủa? Anh đang quay em hả?”

Tạ Đình thản nhiên phủ nhận:
“Không, anh đang chỉnh bộ lọc ảnh thôi.”

Tôi lập tức dí sát vào hơn:
“Vậy chỉnh cho mặt em nhỏ lại chút. Mấy chị station master khác toàn chụp idol của mình mặt nhỏ đầu nhỏ.
Anh là station master nam cũng phải học theo chứ.
Biết đâu sau này thất nghiệp, còn đi chụp minh tinh kiếm tiền được!”

“Ừ, vậy đừng nhúc nhích, anh chỉnh tham số theo mặt em.”

Tôi liền ngoan ngoãn ngồi im.
Mặt tròn, mắt tròn, mũi tròn,
không có một đường nét góc cạnh nào.

Nhưng trong đoạn video ấy,
không hiểu sao lại… trông cũng đáng yêu ra phết.

Ống kính quay tôi suốt mấy phút liền.
Chỉ quay mình tôi thôi.

Thời lượng còn nhiều hơn cả mấy chương trình tạp kỹ tôi từng tham gia gộp lại.

Đúng lúc đó, phía xa vang lên tiếng nhân viên gọi tên tôi,
bảo tôi đi “làm mẫu” trước, chơi thử mấy trò chơi cho mấy vị khách mời “lười nhúc nhích” nhìn xem có vui không.

Tôi lau miệng, vội đáp “OK!” thật to,
rồi đẩy đống đồ ăn sang cho Tạ Đình:

“Anh ăn trước đi nha, em xong cái em quay lại chơi tiếp với anh!”

Nói rồi tôi nhấc mông chạy một lèo về phim trường.

Video kết thúc bằng cảnh tôi sau khi chơi xong, mặt mày lem nhem bùn đất, vẫn tươi cười chạy về:
“Tạ Đình ơi! Nãy em thấy bên kia có tiệm trà sữa đó! Anh có muốn uống không? Em mời anh nha!”

……

Phần bình luận dưới video nóng rần rần.

Nhưng một dòng comment rất nhanh đã được dân mạng đẩy lên đầu tiên:

【Tạ Đình chắc chắn là đang theo đuổi Sang Vãn đúng không?】

Tôi tay run một cái,
cũng bấm tim.

10

Khi định thần lại, tôi vội gỡ like.
May là không để lại dấu vết nào — không ai thấy.
Không sao, bình tĩnh,
tôi ổn như chó già từng trải.

Thế nhưng… tôi vẫn không kiềm chế được, lại nhấn mở video đó xem lần hai.
Bởi vì… thật sự quá đẹp.

Không hiểu Tạ Đình chỉnh thế nào, thông số ra sao,
mỗi lần anh quay tôi là cứ như biến tôi thành một người khác hoàn toàn.

Hai fan ruột của tôi – cô nàng ngọt ngào và cậu otaku – cũng liên tục tung “mưa cầu vồng” trong group.
Cứ khen tôi xinh quá trời quá đất.
Tôi được tâng bốc đến mức phồng mũi,
cảm giác mình đủ chuẩn đi đóng vai nữ chính trong phim thần tượng ngôn tình rồi ấy chứ.

Đang chụp màn hình lại loạt ảnh đẹp của mình để sau này tự cổ vũ bản thân thì…
điện thoại rung lên – có cuộc gọi thoại đến.
Là Tạ Đình.

Tôi vò vò tay, vẫn quyết định bắt máy.
Nhưng lần này đối diện với kim chủ 24K hàng thật giá thật,
tôi không còn cái bản lĩnh “dễ dãi vô tư” như trước nữa.

Có phần lễ phép, nhưng cũng không quá mức.
Vẫn dám gọi thẳng tên.

“Alô, Tạ Đình.”

Chỉ là… vì căng thẳng, giọng tôi mềm đi hẳn một tông.

Đầu dây bên kia có tiếng ồn nhẹ, hình như là tiếng nhắc bằng tiếng Anh trong sân bay.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên:
“Đang quay hả?”

Tôi ngoan ngoãn trả lời:
“Không, mấy hôm nay lịch quay bị hoãn,
nhưng giờ thì lại quay lại hết rồi, còn nhiều hơn trước nữa…
Mười mấy chương trình đang tranh nhau mời em,
quản lý em vừa đóng cửa phòng, để họ tự ‘quyết đấu’.”

“Vậy thì em cứ tránh xa ra một chút,
rồi chọn cái em thích nhất là được.”

“Có lý!”

Tạ Đình khẽ cười.
Chỉ một tiếng cười thôi mà như cây cọ nhỏ cào nhẹ trong tai tôi, khiến tai nóng bừng.
Tôi khẽ xoa xoa tai, trong lòng thì trống rỗng không biết nói gì tiếp.

Tạ Đình thì cứ thế yên lặng chờ đợi.
Kiên nhẫn như thể đang chờ một đứa trẻ chọn kẹo.

Này cái miệng chết tiệt, nói gì đi chứ!

Tôi rặn óc suy nghĩ, cuối cùng vắt ra một câu khen ngợi khô khan:
“Em xem video anh vừa đăng rồi… anh quay đẹp thật đó.”

“Làm station master cho em,
tất nhiên phải học chút nghề chứ.”

“…Anh vẫn tính làm station master của em à?”

“Sao lại không?”

“Thế… thì…”
Tôi căng thẳng đến mức nuốt nước bọt đánh ực.
“Anh vẫn… sẽ đến đón sân bay, tới thăm phim trường chứ?”

“Có chứ.
Anh còn muốn tiếp tục ăn ké đồ ăn vặt của em nữa mà.”

Tạ Đình nói.

Tôi cuối cùng cũng thở phào.
May quá, fan cứng vẫn còn ở đây.

Xem ra mấy thứ như bánh Oreo nhái, thạch trái cây rẻ tiền,
và các loại đồ ăn “toàn phụ gia, không thiên nhiên” của tôi đã chinh phục được trái tim anh.

Tôi hài lòng tắt cuộc gọi.
Định mở lại video để xem lần nữa…
Nhưng bỗng thấy dưới bình luận hot nhất, xuất hiện dòng chữ:

【Tác giả đã thả tim】


??

Lỗ tai vừa hạ nhiệt xong của tôi lại nóng bừng lên đỏ rực.

11

Khi tên tôi và Tạ Đình vẫn dai dẳng chiếm đóng hot search,
tôi chọn tham gia một chương trình livestream du lịch rất hot.

Địa điểm ghi hình là một thị trấn nhỏ.
Ăn uống công khai, đi chơi miễn phí.
Không cần lăn lộn bùn đất, không cần nhảy bungee,
chỉ là vài trò chơi nhẹ nhàng, thư giãn ngắm cảnh, đúng chuẩn “chill”.

Quá hoàn hảo.

Nhờ hiệu ứng từ các hot search trước đó,
tôi từ một khách mời bay nền mờ nhạt vươn lên làm khách mời cố định,
thậm chí còn chiếm luôn vị trí C, vượt qua mấy minh tinh hạng A.

Trên sóng, ngoài sóng, toàn là lời tâng bốc,
khiến tôi – vốn quen với việc làm trò – nay lại có chút… khó xử.
Tay xách vali mà cứ như ôm bom nổ chậm.

Trong phòng livestream, bình luận cuồn cuộn:

【Sang Vãn bây giờ nổi tiếng thật rồi, mà tinh thần còn chưa theo kịp nhịp.】
【Càng nhìn càng thấy dễ thương.】
【Hiểu vì sao Tạ Đình thích Sang Vãn rồi, đáng yêu như thú bông.】
【Hahaha nhìn cái vẻ mặt ngượng ngùng của em ấy kìa, “bé bánh bao” chính hiệu luôn.】

Vì tôi tròn tròn mềm mềm,
fan bây giờ đặt cho tôi biệt danh mới: “Bé Bánh Bao.”

Tôi… cũng thấy hợp phết.

Lúc tôi còn đang dùng ngón chân đào hang trốn xấu hổ,
thì đạo diễn vốn đang vung lời ca ngợi bỗng thay đổi giọng điệu:

“Hôm nay, chúng ta còn có một vị khách mời đặc biệt,
sẽ đồng hành cùng mọi người trong ngày đầu tiên của chuyến du lịch.
Hãy cùng chào đón anh ấy!”

Mọi người đều vỗ tay.

Tôi rướn cổ nhìn.
Chỉ thấy một người đàn ông đang bước tới từ phía xa.

Bình luận sôi sục:
【Anh ấy tới rồi, người đàn ông ấy đã tới!】
【Ai vậy trời, hồi hộp quá!】
【Không biết là đại boss nhà ai mà vì Bé Bánh Bao mà đổi máy bay sang tàu cao tốc, từ cao tốc chuyển sang tàu thường, rồi ngồi xe hai tiếng mới tới.】
【Tình yêu không có giá trị quy đổi, nhưng anh ấy thì dùng cả khối sắt để tới với cô ấy.】

Tôi nhìn rõ người tới, tim đập loạn xạ.
Là Tạ Đình.

Thái tử gia của giới tài phiệt vừa xuất hiện, cả phim trường xôn xao.
Mấy sao lớn vội vàng tới bắt tay chào hỏi.

Tôi cũng rón rén tới gần.
Đám đông tự động tách ra.

Tôi cũng đưa tay, định làm theo số đông mà bắt tay.

Tạ Đình nhìn tôi, hơi nhướng mày,
nhưng vẫn phối hợp đưa tay ra nắm lấy.

Bàn tay anh to và ấm, ngón tay dài, khớp xương rõ ràng – đúng kiểu tay người sinh ra đã sống trong nhung lụa.
Còn tay tôi thì tròn vo, ngón tay ngắn, từng bị fan trêu là giống tay Doraemon.
Đặt cạnh nhau, đối lập… thật thê thảm.

Tôi định rút tay ra,
nhưng Tạ Đình lại không buông,

liếc qua ống kính đang quay sát mặt, tôi lúng túng né ánh nhìn, lí nhí hỏi:
“Anh tới đây làm gì vậy…?”

Tạ Đình hơi cúi xuống, cố ý ghé sát tôi hơn.
Giọng anh lười biếng mà trầm khàn:
“Anh tới đu idol đó.”

Bình luận dậy sóng:
【Đây là… mở đầu của show hẹn hò chứ còn gì nữa!!】