Tôi lại nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của Phó Dã, rồi đến vẻ mặt thấp thỏm của mẹ anh, lòng cũng mềm đi.

Chỉ là một cái vòng vàng thôi mà.

Không đáng gì cả.

Nhưng chị dâu lại bật cười mỉa mai:
“Bà cũng biết tôi từ nhỏ không có ai bảo vệ cơ à?”

“Hồi bà dắt Phó Vọng đến nhà tôi cầu hôn, bà hứa với bà nội tôi thế nào? Bà thề sẽ đối xử với tôi như con gái ruột, mà đối xử kiểu vậy sao?”

Mặt mẹ chồng lập tức nhăn nhó như cọng rau đắng:
“Hồng Hà, con cũng không còn nhỏ nữa, gây chuyện cũng phải xem hoàn cảnh chứ?”

Người thân bên phía Phó Dã cũng bắt đầu lên tiếng khuyên nhủ:

“Mẹ của Trình Trình à, bao năm nay mẹ chồng chị đối xử với chị ra sao, chúng tôi đều nhìn thấy.”

“Chị kết hôn bao năm chưa có con, bà ấy chưa từng trách chị một lời.”

“Lúc chị mang thai và ở cữ, bà ấy không rời nửa bước để chăm sóc. Đến cả khi cha ruột của bà ấy mất, bà cũng chỉ vội về lạy một cái rồi quay lại.”

“Làm người đừng quên gốc rễ. Đừng vì được chiều mà sinh kiêu.”

“Phó Dã lúc nào cũng kính trọng chị. Căn nhà ba tầng sáu phòng ở quê, ban đầu mỗi người ba phòng, chị lại lấy hết cả sáu, Phó Dã cũng không nói một lời.”

“Đã nhường nhịn tới mức này rồi, rốt cuộc chị còn bất mãn điều gì? Chị định phá vỡ hôn sự giữa Phó Dã và cô gái thành phố kia sao?”

Chị dâu thở hổn hển, trừng mắt nhìn mẹ chồng và Phó Dã:
“Đúng là tôi thiệt thòi quá rồi ha? Là tôi cầu xin bà ta chăm tôi à? Là tôi ép anh ấy cho tôi nhà sao?”

Tôi lập tức quay đầu nhìn Phó Dã.

Anh từng nói với tôi, mẹ anh thương anh trai học ít, kiếm tiền khó, nên mới để lại đất xây nhà cho anh cả.

Nhưng anh chưa từng nói, là anh tự nhường căn nhà đó.

Chẳng lẽ chị dâu từng cứu mạng anh, nên anh cứ mãi chiều theo?

Xem ra, tuy mọi tội lỗi là do chị dâu làm, nhưng người được hưởng lợi lại chính là Phó Vọng.

Tôi chẳng buồn tranh cãi thêm với chị ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Phó Vọng:
“Anh cả, hôm nay là ngày đính hôn của tôi và Phó Dã. Phó Dã luôn kính trọng anh, nhường nhịn chị dâu, nhưng người ta nói anh em hòa thuận, anh không thể vì được em trai kính trọng mà mặc kệ chị dâu muốn làm gì thì làm chứ?”

“Cái vòng vàng tôi đã nhường rồi, đất đai cũng là Phó Dã nhường, bây giờ anh để tôi và Phó Dã yên ổn làm lễ đính hôn được không?”

Mẹ Phó Dã lại định nói vài lời xoa dịu.

Tôi cắt ngang ngay:
“Dì à, trước đây Phó Dã nhường chị dâu ra sao, con không can thiệp. Nhưng từ giờ, con là người đi cùng Phó Dã, con không thể để anh ấy mãi để chị dâu lấn tới như vậy.”

Người vẫn im lặng từ nãy – Phó Vọng – đột nhiên bật cười.

“Phó Dã không có mồm hay không có não sao? Cần cô phải đứng ra tranh giành cho nó à? Cô thử hỏi nó xem vì sao nó nhường nhà cho tôi, xem nó có dám nói không?!”

Mẹ Phó Dã hoảng loạn đến bật khóc, vội vàng bịt miệng anh ta lại:
“Mày muốn mẹ già này chết mới vừa lòng hả?”

“Mày không thể vì mẹ vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi hai anh em tụi bây lớn mà bớt nói vài câu được sao?”

4

Tôi và ba mẹ nhìn nhau, trong ánh mắt của ai cũng hiện rõ vẻ nghi hoặc.
Rốt cuộc là chuyện gì… khiến Phó Dã phải luôn nhẫn nhịn chị dâu, chịu đựng anh trai như vậy?

Mẹ Phó Dã đến chết cũng không chịu nói ra bí mật kia là gì?

Nhưng trực giác mách bảo tôi — tôi không nên tiếp tục nữa.

Tôi gỡ tấm khăn voan trên đầu do chính tay Phó Dã cài cho tôi sáng nay, ném thẳng vào lòng anh:
“Hủy đính hôn!”

Phó Dã dường như bị lời của Phó Vọng đóng đinh ngay tại chỗ.
Tôi ném tấm voan vào tay anh, anh cũng chỉ đón lấy một cách máy móc.

Mãi đến khi tôi và ba mẹ rời khỏi cùng toàn bộ khách mời bên nhà gái, anh mới như bừng tỉnh đuổi theo:
“Lan Lan! Chuyện này phức tạp lắm, em có thể tạm thời làm lễ đính hôn cho trọn vẹn được không? Tối nay anh sẽ kể hết mọi chuyện, không giấu gì em cả.”

Tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội rồi.
Thậm chí còn nài nỉ ba mẹ mình nhẫn nhịn, chỉ mong có một cái kết viên mãn với anh.

Nhưng anh chưa từng thật lòng.
Đến nước này rồi mà vẫn còn muốn lừa tôi.

Tôi dứt khoát đóng cửa xe.

Trong gương chiếu hậu, Phó Dã đứng lặng dưới nắng hè gay gắt, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Mẹ nắm tay tôi:
“Lan Lan, có lẽ con và Phó Dã… là không thể thành rồi.”

Nước mắt mà tôi cố kìm nén từ nãy giờ, cuối cùng cũng trào ra trong vòng tay vỗ về của mẹ.

“Mẹ ơi, rốt cuộc là bí mật gì vậy? Con đã ở bên anh ấy ba năm rồi, có chuyện gì mà không thể bàn bạc thẳng thắn?”

Tối hôm đó, mẹ chồng tương lai dẫn theo Phó Dã và một vị trưởng bối có tiếng trong họ Phó đến nhà tôi xin lỗi.

“Thông gia à, chuyện hôm nay đều là lỗi của tôi già này, đã khiến Lan Lan phải chịu ấm ức.”

“Thế này đi, có tam gia của Phó Dã làm chứng, tôi quyết định để Phó Dã vào ở rể nhà họ Trình, sau này con cái cũng gọi hai người là ông bà ngoại.”

“Tôi sẽ viết cam kết rõ ràng, sau này dù tôi có bệnh tật, chết dần chết mòn hay phải uống thuốc chuột tự tử, tuyệt đối không làm phiền đến Lan Lan và Phó Dã, không bắt họ phải phụng dưỡng tôi.”

“Chỉ mong hai người vì đứa nhỏ thật lòng thật dạ như Phó Dã, mà cho nó và Lan Lan một cơ hội.”

Vị tam gia của Phó Dã – một ông lão không còn cái răng nào – cũng gật gù khen:
“Thằng nhỏ A Dã từ nhỏ đã hiểu chuyện, ngoan ngoãn.”

“Con dốc ở đầu làng dốc lắm, mỗi khi có người đạp xe qua, chỉ cần nó đang chơi ở đó là sẽ chạy đến giúp đẩy xe.”

“Học hành thì chăm chỉ, luôn đứng đầu lớp. Từ bé đến giờ chưa từng cãi nhau với ai.”

“Nó còn biết thương mẹ, hồi nhỏ mẹ góa bụa nuôi nó lớn, từ khi học mẫu giáo nó đã biết giấu đùi gà lại để phần mẹ ăn.”

“Đứa trẻ tốt thế, chỉ vì Hồng Hà nó nóng nảy mà hai đứa nhỏ không lấy nhau thì uổng lắm.”

Mẹ Phó Dã thể hiện thành ý trọn vẹn.
Lời của tam gia cũng không sai.

Chỉ cần tôi gật đầu, thì tương lai của tôi và Phó Dã dường như vẫn còn sáng rỡ.

Nhưng bí mật mà anh cả và chị dâu che giấu, vẫn đè nặng trong lòng tôi như một tảng đá.

Tôi nhìn thẳng vào mắt mẹ Phó Dã và Phó Dã:
“Chúng ta cứ nói toạc móng heo ra đi. Rốt cuộc là các người đang giấu tôi điều gì?”

Ánh mắt mẹ Phó Dã bắt đầu lảng tránh:
“Không có đâu con, đừng nghe mấy lời linh tinh của Hồng Hà với A Vọng.”

Phó Dã thì ngập ngừng mãi không nói.
Tôi thẳng thừng mời khách về.

Nếu các người không có thành ý nói chuyện, thì cũng đừng tốn thời gian của nhau nữa.

Thấy ba mẹ tôi cũng tỏ thái độ lạnh nhạt, mẹ Phó Dã bắt đầu hoảng.
Bà nhắm chặt mắt lại.

“Là lỗi của tôi!”

Tôi sắp nghẹn chết vì bà ta rồi.
Có gì thì nói thẳng ra, úp úp mở mở làm gì?

“Phó Dã, anh biết tính em rồi. Nếu anh có thành ý, thì hãy nói hết mọi chuyện với em. Còn nếu không, thì hãy đưa mẹ anh và tam gia ra khỏi nhà em, từ nay đường ai nấy đi, đừng dính dáng gì nữa.”

5

Sắc mặt Phó Dã lúc trắng lúc xanh.
Anh nhắm mắt lại, rồi nói:

“Anh sẽ nói!”

Mẹ anh vội vã kéo tay áo anh:
“Con điên rồi à?”

Vốn dĩ luôn nho nhã, Phó Dã bất ngờ hất mạnh tay mẹ mình ra:
“Điên là mẹ đó! Hồi mẹ ép con, mẹ không nghĩ sẽ có ngày hôm nay sao?!”

Mặt mẹ Phó Dã trắng bệch:
“Nếu mẹ không nói, con không nói, thì sẽ chẳng ai biết!”

Phó Dã đỏ cả mắt, bật cười đầy đau đớn:
“Còn lừa mình dối người đến bao giờ nữa?”

“Ai mà không biết? Trừ Trình Trình còn nhỏ, trong nhà còn ai không biết chuyện đó?”

“Anh cả cũng biết rồi!”

Mẹ Phó Dã chết lặng:
“Hôm đó nó say, chính tay mẹ dìu nó vào phòng khách, nó không thể biết được…”

Phó Dã nước mắt giàn giụa:
“Lời hôm nay anh cả nói, rõ ràng là đã biết hết rồi.”

“Anh cả từ nhỏ thương con, có người bắt nạt con vì không có cha, anh ấy một mình dám đánh nhau với cả đám trẻ xấu bụng ấy. Bị xé áo, về nhà bị mẹ mắng, cũng không nói một lời rằng là vì bảo vệ con.”

“Anh ấy thi đậu đại học với điểm rất cao, nhưng vì muốn mẹ đỡ gánh nặng, để dành tiền cho con học đại học, nên đã từ bỏ việc học.”

Mẹ Phó Dã bật khóc:
“Mẹ biết anh con khổ, nên mẹ không thể để nó tuyệt hậu!”

Tôi chợt bừng tỉnh:

“Trình Trình là con của Phó Dã sao?”

Trời ạ.
Thế kỷ 21 rồi, sao vẫn còn chuyện điên rồ như thế?

Tam gia đặt mạnh chén trà xuống bàn:
“Mẹ của Phó Dã, bà hồ đồ quá rồi!”

Mẹ Phó Dã ngã quỵ xuống sàn, khóc nức nở:
“Tất cả đều do tôi!”

“Nếu tôi có năng lực, thì Phó Vọng đâu phải bỏ học để vào nhà máy hóa chất làm việc. Nhà máy ấy sản xuất sản phẩm có chất phóng xạ, Phó Vọng tốt như vậy, sau này ai sẽ thờ cúng cho nó nếu không có con nối dõi?”