4

Cậu ta bước tới một chỗ cách tôi vài mét rồi bấm gửi tin nhắn thoại.
Dù có khoảng cách, tôi vẫn nghe được tiếng cậu ấy nói với người ở đầu bên kia:
“Tôi đến rồi, người đâu?”

Cùng lúc đó, điện thoại tôi cũng rung lên hai cái.
Là người bán nhắn tin bảo:
“Cây dâu đến rồi, giờ có thể xuống lấy.”

Tôi trả lời:
“Tôi đang ở dưới rồi, bạn mặc đồ màu gì vậy?”

Trong đầu tôi mơ hồ dâng lên một dự cảm kỳ lạ:
Người bán có khi nào là tên vừa cán nát bánh của tôi không?
Nhưng mà… người bán không phải con gái à?

“Tôi mặc đồ đen. Cậu là người mặc đồ ngủ Usagi đúng không?”
“Là tôi.”

Tôi ngẩng đầu lên, lập tức chạm phải ánh mắt của cậu con trai đang cúi nhìn điện thoại ban nãy.
Cậu ta đúng là đang mặc nguyên cây đen.

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi từ đầu đến chân rồi bước lại gần.

Tôi: ?
Là cậu ta? Là cậu ta lấy 888 tệ của tôi để bán cây dâu?!
Tôi gãi đầu, cảm thấy mình đã đánh giá sai hoàn toàn.
Thì ra cái nick “Dính cứt đến đầu vẫn phải khuấy tiếp” là con trai à?

Tôi đưa mắt đánh giá cậu ta từ đầu đến chân…
Nhưng không thấy cây dâu đâu cả.
Một cây lớn thế, chẳng lẽ nhét trong túi áo?

Trong lòng tôi trỗi lên một dự cảm bất an.
Nhất là khi nhớ tới cái burger vừa bị cán nát, lại càng thấy tức.

Lấy tiền của tôi nhiều như vậy, để xem cậu tính lừa tôi kiểu gì!
Tôi bỗng thấy hối hận vô cùng vì đã quá bốc đồng,
Chưa kịp xem ảnh cây dâu, chưa rõ thật giả, đã chuyển tiền luôn rồi.

Đúng là… lúc đầu óc không tỉnh táo thì đừng bao giờ quyết định cái gì.

Tôi xắn tay áo ngủ lên, chuẩn bị dựng khí thế để đối đầu.

Nhưng —
Chân cậu ta dài hơn tôi tưởng, đã bước tới trước mặt tôi rồi.
Cậu ấy cao hơn tôi hẳn một cái đầu, người lại rắn rỏi…
Khí thế tôi dựng lên lập tức sụp đổ một nửa.

Tôi vẫn cố gắng kìm nén cơn khó chịu, đưa tay ra trước mặt cậu ấy, hỏi:
“Chào cậu, cây dâu của tôi đâu?”

Nghe vậy, cậu ta khựng lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Hình như đang cố hiểu xem tôi đang nói cái gì.

Im lặng vài giây.
Rồi cậu ấy nhíu mày, hơi do dự, chỉ vào chính mình rồi nói:
“Cây dâu nào? Tôi tên là Tang Thụ (cây Dâu).”

4

Tôi sững người.
Chẳng phải tôi mua là một cái cây sao? Sao lại thành người rồi?
Sao lại có người lên mạng bán cả chính mình cơ chứ!?

Đang định chất vấn cậu ta thì tôi nhận được tin nhắn từ “Dính cứt đến đầu vẫn phải khuấy tiếp”:
“Thế nào? Hài lòng với ‘cây dâu’ không? Chị lần đầu thấy có người muốn thu cậu ta về đấy, chị giúp em thực hiện ước mơ rồi nha, 888 tệ không lỗ đâu ha~ Giờ nó là của em rồi đó, mãi mãi là của em. Nó có hơn hai chục năm kinh nghiệm làm nô lệ, cam đoan dùng cực kỳ tốt luôn.”

Tôi: “……”

Tôi càng lúc càng không dám tin đây là sự thật.
Nếu thầy tôi biết tôi không chỉ làm chết cây dâu của thầy, mà còn bỏ ra 888 tệ đi buôn người,
chắc thầy sẽ đạp tôi bay khỏi môn học mất.

Cậu thanh niên tên Tang Thụ thấy tôi mãi không nói gì, bèn chủ động lên tiếng:
“Chị tôi bảo nửa tiếng trước phải đến tìm cậu, nói là giúp tôi ‘giải quyết đại sự nhân sinh’.”
“Thế… đại sự nhân sinh là gì vậy?”

Tôi: “……”
Tôi kể cho cậu ta nghe hết chuyện mình bỏ ra 888 tệ mua cậu ta từ tay chị gái cậu ấy.

Nghe xong, Tang Thụ khẽ chửi một câu “WTF”, mặt đen như đít nồi.

Tôi vội giải thích:
“À, cái đó… tôi không phải cố ý muốn mua cậu đâu, tôi chỉ định mua… cây dâu thôi.”

Nhận ra lời nói có phần mập mờ, tôi bổ sung thêm:
“Ý tôi là… cây dâu thực vật ấy, cây thật sự á!”

Tôi nhìn người thanh niên trước mặt, mặt mếu máo như muốn khóc.
Xong rồi, lần này chắc bị thầy mắng chết thật.
Tôi quýnh đến mức đi vòng vòng.

Tang Thụ mở điện thoại ra:
“Tôi gọi điện.”

Cậu ta bật loa ngoài.
Điện thoại vừa bắt máy, cậu ta liền chất vấn:

“Tang Diệp, chị đã làm cái chuyện quái quỷ gì thế hả?”

Đầu dây bên kia vang lên giọng vui vẻ:
“Thấy chưa? Cậu cũng thấy đây là chuyện tốt đúng không? Chị kiếm được cho cậu một cô bạn gái xinh đẹp đó! Chị chỉ muốn ngồi bàn cưới lên đầu cậu thôi mà, giúp một tay cũng không quá đáng chứ?”

Tang Thụ nghiến răng ken két:
“888 tệ mà chị đem tôi đi bán? Rồi tôi còn phải cảm ơn chị à?”

“Ờ đúng đó, nhớ nói cảm ơn chị nha.”

“Tang Diệp, đầu chị bị lừa đá à? Người ta muốn mua CÂY dâu, làm gì có chuyện muốn MUA tôi?!”

Chắc vừa ngủ dậy nên chị gái cậu ta còn lờ đờ:
“Muốn mua cây dâu á? Cậu chẳng phải tên ‘Cây Dâu’ là gì? Thì chị đem cậu bán thôi, có sao đâu?”
“Cô bé đó thích cậu lắm đó, giữa đêm còn đăng tìm mua cậu trong nhóm thanh lý, gấp muốn chết, còn hỏi cậu dài bao nhiêu nữa mà~”

Tôi: “……”

Tang Thụ: “……”

Giọng cậu ta nghiêm lại:
“Chị biết lừa đảo và buôn người là phạm pháp không?”

Đầu bên kia hình như cuối cùng cũng ngộ ra:
“Ủa, nó không mua cậu à? Nó thật sự muốn mua một cái cây hả? Thiệt là kỳ quặc, ai lại đi mua cây trong nhóm thanh lý chứ?”

Tôi im lặng.
Vậy mua người thì bình thường chắc!?

“Cây Dâu à, bình thường bên cạnh cậu đến một con muỗi cái cũng không có, chị chỉ giúp cậu mở rộng quan hệ xã hội thôi. Người ta bằng lòng thu nhận cậu làm bạn trai đấy, chị giúp cậu làm mai, cậu nên cảm ơn mới đúng.”

Tang Thụ cắt lời chị gái:
“Sang Diệp, đừng lấy việc lừa tiền con gái người ta làm cớ nữa. Trước khi tôi quay về, lập tức trả lại tiền cho cô ấy, NGAY.”

Tang Diệp:
“Không có tiền, vừa nạp game hết rồi, có đánh chết cũng không có đâu.”

Tang Thụ tức quá cười luôn, rầm một tiếng dập máy.

Cậu ta quay sang nhìn tôi, mở miệng:
“Tôi không bán thân—”

Chưa nói hết câu, tiếng khóc của tôi đã vang lên.

Không phải cố ý, tôi thật sự bị hội chứng rối loạn cảm xúc, nước mắt tự động tuôn.
Do cái sự hiểu lầm tào lao trong nhóm thanh lý kia, tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian,
Giờ thì không kịp mua cây dâu mới nữa.
Thầy sẽ về chiều nay.

Nghĩ tới việc tôi ngu ngốc ra sao, và bị số phận trêu ngươi như thế nào,
Tôi bỗng cảm thấy uất ức không để đâu cho hết.

Nước mũi nước mắt đầm đìa, tôi khóc đến không thở nổi.
Tang Thụ rõ ràng cũng luống cuống.
Cậu ta đưa tay lên định lau nước mắt cho tôi,
nhưng rồi lại nhớ ra hai bên chẳng thân thiết gì, tay run run, cuối cùng xấu hổ hạ tay xuống.

Luống cuống một lúc, cậu ta bực mình vò tóc rối cả lên.

Tôi ngồi thụp xuống, vừa chùi nước mắt vừa lẩm bẩm:
“Sao có người lại như vậy chứ? Sao lại lừa tôi huhu… Cây dâu đó rất quan trọng với tôi mà, tôi đang cần nó lắm…”

Có lẽ vì tôi khóc to quá khiến cậu ta chịu không nổi,
Tang Thụ nhăn mặt, bất đắc dĩ nói:

“Ây da da… đừng khóc nữa, ồn chết mất…”

5

“Chẳng phải chỉ là 888 tệ thôi sao? Tôi đền cho cô, dù sao tôi cũng không thể ở bên cô được.”

Tôi ngẩng đầu lên, giận dữ đáp lại:
“Tôi cần anh làm gì? Tôi cần là cây dâu!”

Tang Thụ bực bội vò tóc, chống hai tay lên gối, cúi người xuống ngang tầm mắt tôi, giọng đầy cảnh cáo:
“Tôi cũng không muốn dâng mình cho cô. Tôi ghét nhất con gái hay khóc. Chúng ta không có khả năng đâu.”

“Cô đừng khóc nữa. Thêm tôi WeChat đi, tôi chuyển tiền, hai bên coi như không ai nợ ai.”

Tôi lau nước mắt:
“Tôi không cần tiền, hay là… anh đền tôi một cây dâu đi.”

“Cô nhất định phải có cây dâu làm gì?!”

“Anh quản tôi? Tôi sẵn sàng bỏ ra 888 mua nó, chứng tỏ nó rất quan trọng với tôi.”

“Cho tiền không lấy đúng không?”

“Không lấy!”

“Không lấy thì tôi đi đây. Muốn báo công an thì nhớ bắt con nhỏ tên Tang Diệp, đừng bắt nhầm người.”

Nói xong anh ta đi lấy xe đạp, ra vẻ chuẩn bị rời đi.

Tôi vội vàng đứng dậy định chặn lại, nhưng vì ngồi xổm quá lâu nên bị tê chân, đứng không vững, vấp một cái ngã nhào vào người anh ta.

Qua lớp áo mỏng, tôi cảm nhận rõ ràng cơ ngực cứng cáp của anh ta.
Trên người còn phảng phất mùi sữa tắm nhẹ nhàng.