Lỡ tay làm chết cây dâu non của thầy hướng dẫn.
Sợ bị mắng, tôi vội vã tìm cây khác để thay thế.
Lúc gấp nhất, tôi đăng liền mười tin trong nhóm đồ thanh lý trong trường:
“Thu mua cây dâu, có giá inbox riêng.”

Rất nhanh đã có người nhắn tin riêng cho tôi:
“Cây dâu 888 tệ, giao tận nơi.”

Hơi đắt một chút, nhưng tôi đang cần gấp nên vẫn mua.
Sau khi thanh toán chưa bao lâu, người bán bảo tôi xuống dưới lầu.
Xuống tới nơi chỉ thấy một anh đẹp trai, chẳng thấy cây dâu đâu.
Tôi bước tới hỏi:
“Chào bạn, cây dâu của tôi đâu?”
Anh ta hơi ngập ngừng, chỉ vào chính mình rồi nói:
“Tôi tên là Tang Thụ (cây dâu).”

1

Tuần này thầy tôi đi công tác,
Trước khi đi còn gửi cho tôi cái bao lì xì siêu to: 5000 tệ,
Nhờ tôi chăm sóc kỹ cây dâu quý báu của thầy.

Mới chăm chỉ tưới nước được hai ngày,
Tôi bỗng phát hiện: chỉ cần gan đủ lớn, thầy đi công tác tức là kỳ nghỉ!
Thí nghiệm? Để mai làm.
Máy tính? Mai mở.
Luận văn? Không sửa không sửa không sửa.
Báo cáo? Không viết không viết không viết.
Vé xe đã mua, kính râm đã đeo, đi thôi nào, gogogo~
Cây cối thầy cô gì đó, quăng hết ra sau đầu.

Khi tôi nhớ ra cây dâu cần tưới nước mỗi ngày thì… đã một tuần trôi qua.
Sau chuyến chơi về, tôi vội vã lao đến phòng thí nghiệm,
Thì thấy cây dâu từng xanh tốt kia giờ lá héo rũ, rơi đầy đất.
Nhìn qua là biết đã chết được một thời gian.

Làm sao đây!
Thầy đã dặn đi dặn lại là phải chăm kỹ cây này,
Một người keo kiệt như thầy mà nỡ lì xì cho tôi tận 5000,
Đủ thấy cây này quan trọng với thầy đến nhường nào.

Tôi vò đầu bứt tóc, hối hận đến độ đi vòng vòng như con rối.
Không dám tưởng tượng cảnh thầy nhìn thấy cây dâu khi trở về,
Không biết là thầy sẽ tức chết trước hay mắng chết tôi trước.
Không dám tưởng tượng… thật sự không dám!

Buộc mình phải bình tĩnh lại, tôi mở lịch xem…
Còn ba ngày nữa là thầy về – ba ngày nữa tôi bị mắng chết!
Tôi định vào Pinduoduo mua cây mới để tráo đổi đánh lừa – còn kịp!
Tìm được cách giải quyết rồi, tôi cũng đỡ căng thẳng phần nào.

Ai ngờ vừa nằm lên giường định mở app mua thì…
Thầy đã gửi tin nhắn trong nhóm:
“Đi công tác lâu vậy, thầy nhớ mấy đứa nhóc nhà mình quá, nên xong việc rồi về sớm. Mai sáng tới nơi, tối họp nhóm nha.”

?!
Trời sập rồi!
Tôi bật dậy khỏi giường như bị điện giật.
Mai??!
Làm sao tôi kiếm đâu ra một cây dâu trông còn tươi tốt khỏe mạnh vào ngày mai chứ?!

Đã thế lại còn phải họp nhóm đột xuất,
Báo cáo thí nghiệm tôi còn chưa viết một chữ nào!

Họa vô đơn chí, trời đùa giỡn nữ nghiên cứu sinh.
Thầy còn tag riêng tôi trong nhóm:
“Tiểu Tống à, cây dâu của thầy chắc ra quả hết rồi ha? Báo cáo của em chắc cũng viết xong rồi nhỉ?

Tôi: “…”
Nói nhỏ thôi, có gì vẻ vang đâu chứ.

2

Pinduoduo thì chắc chắn không kịp.
Trường tôi ở nơi khỉ ho cò gáy, cách ga tàu điện mấy chục cây số,
Chợ hoa cây cảnh gần nhất cũng cách hai mươi cây số.
Ngày mai đi một vòng chắc không có thời gian làm báo cáo nữa,
Mà cũng chưa chắc mua được cây dâu đã lớn như vậy.

Lo đến mất ngủ, tôi ôm điện thoại vừa sốt ruột vừa lướt mạng,
Thì thấy trong nhóm thanh lý có người đăng:
“Thu mua chuột béo ăn cám thừa ở căn-tin trường, dùng để làm thí nghiệm, inbox báo giá.”
Bên dưới có người trả lời: “Tôi có, inbox rồi.”

Ơ?
Chuột mà cũng mua được á?
Cái nhóm này có vẻ thật sự có “đồ chơi” đấy!
Tôi bỗng động lòng.
Biết đâu…
Đến chuột còn có người bán, chẳng lẽ không ai có cây dâu?

Thế là tôi cũng đăng:
“Thu mua cây dâu, inbox báo giá.”
“Cần cây dâu!! GẤP GẤP GẤP GẤP GẤP GẤP!!!”

Tôi thực sự gấp đến mức spam luôn mười tin.
Thật ra cũng không hy vọng nhiều, ai lại trồng cây dâu trong ký túc xá cơ chứ?
Nhưng dù là một tia hy vọng cũng không thể bỏ qua.

Gửi xong tôi chuẩn bị dậy viết báo cáo thì có người trả lời trong nhóm:
“Cậu cần cây dâu? Inbox nhé.”

Thật á?!
Không ngờ có thật sự có người bán!
Đúng là nhóm “toàn năng thanh lý”, cái gì cũng có.

Tôi vội thêm bạn người đó.
Trang cá nhân là nữ, ảnh đại diện là meme, nickname thì… “Dính c*t đến đầu vẫn phải khuấy tiếp”.
Chắc là kiểu con gái hài hước trừu tượng gì đó.

Bạn ấy nhanh chóng chấp nhận, tôi vội vàng nhắn hỏi:
“Chào bạn, cây dâu của bạn cao bao nhiêu rồi?”
“186, cũng có thể là 187.”

Tôi suy nghĩ, cây của thầy chắc khoảng 18cm là cùng…
Mà cây thầy còn ra quả rồi nữa cơ.
Tôi hỏi tiếp:
“Có ra quả chưa? Quả thế nào? Dài không? To không? Ăn được không?”

Đối phương hiện “đang gõ”… một lúc lâu mới trả lời:
“Cái này…?”
“Sao? Cây dâu không ra quả hả?”
“Có, nhưng tôi không để ý lắm.”

Một lát sau lại nhắn tiếp:
“Nhìn sơ thì cũng to lắm, nếu bạn muốn ăn… chắc cũng ăn được.”
Tôi nói:
“Có thể chụp ảnh cho tôi xem không?”
“… cái này hơi khó chụp đấy?”
“Sao lại khó?”
“Bạn không sợ mất tài khoản à?”

Gì kỳ vậy? Tôi chỉ muốn xem trái dâu thôi mà, liên quan gì đến mất tài khoản?
Người đó lại nhắn thêm:
“Khó chụp lắm, bạn đến kiểm hàng luôn đi.”

“Ok, tôi đang rất gấp, giờ bạn giao tới được không?”
“Được.”

Không ngờ lại thật sự mua được!
Tôi xúc động đến rúc trong chăn mà rơi nước mắt, vội xác nhận mua hàng:
“Bao nhiêu tiền? Tôi chuyển khoản ngay, bạn nhất định phải giao gấp cho tôi nha, tôi cần lắm đó!”
“Ok, yên tâm. Cậu đã thật lòng muốn mua cái này, tôi không lấy đắt, lấy tượng trưng 888 tệ tiền sính lễ thôi.”

Tôi: ?
888?
Cướp hả?
Còn gọi là sính lễ? Cưới cây dâu luôn à?

Tôi không nhịn được hỏi:
“Cây giống gì mà đắt dữ vậy?”

“Cây dâu cậu không biết à? Cấp độ hotboy trong trường đó, 888 không đắt đâu.”
Tôi:
“Ờ, thôi kệ…”

Không hiểu cây dâu sao lại là hotboy,
Nhưng so với bị thầy mắng chết thì 888 này vẫn còn rẻ.

Dù sao thì, cũng coi như tôi dùng bao lì xì của thầy để mua lại cây cho thầy.
Chốt thời gian gặp, tôi còn gửi cả định vị ký túc cho người bán.

3

Cô ấy rất giữ chữ tín, chưa bao lâu sau đã nhắn tin đúng giờ cho tôi:
“Cây dâu đang trên đường rồi, vài phút nữa cậu xuống dưới là được.”
“Cậu biết cây dâu trông như thế nào đấy chứ?”

Hả?
Câu gì kỳ vậy?
Tôi mà không biết thì mua làm gì chứ?
Thấy hơi lạ nhưng tôi cũng không hỏi thêm, chỉ đáp lại một tiếng “Được.”

Hai phút sau, đồ ăn tôi đặt trước lại đến trước.
Sợ bị người khác lấy mất, tôi mặc luôn đồ ngủ, xỏ dép lê chạy bộ xuống tầng.
Lấy xong đồ ăn, tôi nghĩ cây dâu chắc cũng sắp tới rồi,
nên đứng luôn dưới gốc cây xiên vẹo trước ký túc xá, vừa ăn sáng vừa đợi.

Vừa mới lấy chiếc burger ra khỏi túi, đột nhiên—
Một chiếc xe đạp vụt qua trước mặt tôi.

Xe đi sát quá khiến tôi theo phản xạ nghiêng người tránh,
ai ngờ tay không giữ chắc cái burger, rơi bịch xuống đất,
lăn đúng vào bánh xe đạp, bị cán nát bấy, dính đầy nước.

Tôi: “……”
Thấy chiếc bánh hamburger còn chưa bóc vỏ đã bị cán thành miếng bìa, tôi giận dữ ngẩng đầu lên.
Kẻ đầu sỏ đã phanh xe, cũng quay đầu lại nhìn tôi.

Là một nam sinh.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta dữ dội — nhưng vừa thấy mặt cậu ấy đẹp trai, tôi lập tức đổi nét mặt.
Trông cậu ấy có đường nét sắc sảo, ánh mắt có uy nghiêm, hơi lạnh lùng.
Làn da bánh mật, mặc một bộ đồ thể thao đen — áo phông, quần đùi.
Tay và chân lộ ra cơ bắp rõ ràng, sau lưng đeo vợt cầu lông, đúng chuẩn vận động viên.

Một nam sinh thể thao điển trai.
Tôi lập tức tự nhận thức được:
Với lịch sinh hoạt lộn xộn, ăn uống thất thường, chạy vài bước đã hụt hơi như tôi, không phải đối thủ của cậu ta.

Lời định mắng đã lên tới miệng lại nuốt xuống.

May mà cậu ta còn có chút lương tâm,
dựng xe đàng hoàng rồi chạy đến, cúi người nhặt cái burger bị cán nát lên,
vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi nhé.”

Ban đầu tôi định lẩm bẩm: “Không sao đâu, dẹp rồi vẫn ăn được.”
Dù gì thì cái burger hãng Tapmoting này, chưa bị ép thì bản thân nó cũng đã bẹt sẵn rồi.

Ai ngờ khi đưa tay ra nhận lại cái burger, miệng tôi lại nhanh hơn đầu, phản xạ nói luôn:
“Cảm ơn.”

Càng thêm nhục.

Anh đẹp trai: “……”
Tôi sực tỉnh, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp ánh mắt kiểu “có bệnh à” của cậu ta.
Tôi vội vàng giơ cái burger bẹt dí lên, cười gượng hai tiếng, chữa cháy:
“Cảm ơn cậu nha, tôi vốn thích ép bánh burger dưới bánh xe rồi mới ăn, cậu giúp tôi nhiều lắm đó.”

Cậu ta hơi khựng lại:
“Ồ… thế thì cậu cũng… đặc biệt ghê đó.”

Nói xong, cậu ấy đảo mắt một vòng quanh, rồi ánh nhìn lại rơi trên người tôi.
Chỉ trong thoáng chốc, lại vội vàng rời mắt đi.