THANH XUÂN KHÔNG QUAY LẠI

THANH XUÂN KHÔNG QUAY LẠI

Tôi cầm bài kiểm tra Vật lý được ba mươi tám điểm, vừa khóc vừa chạy đi tìm Thời Kim Yến.

Cậu ấy đang giảng bài cho một học sinh chuyển trường mới.

Học sinh chuyển trường liếc nhìn tôi: “Đại thần, chẳng lẽ đây là cô em gái học dốt mà cậu nói dạy kiểu gì cũng không hiểu sao?”

“Cậu thật giỏi, dám đem tôi ra so với cái đứa ngu ngốc ba mươi tám điểm kia.”

Tôi trừng mắt lườm cô ta, dám trước mặt Thời Kim Yến nói xấu tôi.

Hừ, đợi đấy, kiếp này đừng mơ cậu ấy giảng bài cho cậu nữa.

Ngu ngốc là cậu, cả nhà cậu đều ngu ngốc.

Tôi điên cuồng vẽ hình người nguyền rủa học sinh chuyển trường, nhưng sự che chở tôi mong đợi lại không đến.

Thời Kim Yến khẽ ho một tiếng: “Dù có dùng chân viết cũng không ra được ba mươi tám điểm đâu.”

“Nhậm Nhiễm làm sao có thể so với cậu được, tôi chỉ nói đùa thôi, cậu tưởng thật à.”

Đăng nhập để theo dõi truyện này