10

Tôi nghiêm túc nhìn người mà tôi đã thích suốt bao năm.

Thở dài.

“Thời Kim Yến, cậu quên rồi sao? Tại sao chúng ta lại trở thành bạn tốt?”

Thời Kim Yến vẻ mặt bối rối.

“Ngụy Dã nói tranh tôi vẽ sai, tôi tranh luận với cậu ấy, chính cậu đã bảo vệ tôi, cậu quên rồi à?”

Ngụy Dã cười gượng: “Trẻ con bồng bột, trẻ con bồng bột.”

Tôi không để ý đến Ngụy Dã: “Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng lần tôi thật sự mở lòng với cậu là ở trong khu vườn năm đó.”

Thời Kim Yến lập tức quay đầu nhìn tôi.

Tôi biết cậu ấy đã nhớ ra rồi.

Năm đó tôi mười tuổi, dù ngoài mặt tôi tỏ ra mạnh mẽ, làm chị đại trong khu tập thể.

Nhưng sau lưng, tôi rất nhớ ba mẹ.

Tôi gọi điện cho họ, cầu xin họ có thể dẫn tôi đi khu vui chơi không.

Mẹ nói em gái trong gia đình mới bị sốt, bà không đi được, mong tôi hiểu chuyện.

Ba nói em trai trong gia đình mới đang thi đấu ở Thường Châu, ông phải tự mình đi theo, bảo tôi đừng làm loạn.

Giữa mùa đông giá rét, tôi ngâm mình trong con suối nhỏ ở khu tập thể.

Khi đó tôi cố chấp nghĩ, liệu có phải nếu tôi bị sốt, nếu tôi bị bệnh, thì ba mẹ sẽ trở về thăm tôi.

Chính Thời Kim Yến đã nhảy xuống kéo tôi lên.

Cậu ấy tức giận mắng: “Cậu điên rồi à? Trời lạnh thế này, mặt sông đóng băng rồi, cậu ngâm mình ở đó làm gì?”

Tôi bị lạnh đến choáng váng, vừa muốn khóc vừa không dám khóc: “Tôi bị bệnh rồi, ba mẹ sẽ về thăm tôi.”

Giọt nước mắt nóng hổi của cậu thiếu niên rơi lên mu bàn tay tôi.

Nóng đến mức tôi bật khóc òa lên.

“Tại sao ai cũng không cần tôi? Tôi rất ngoan mà, tôi chạy nhanh nhất khu tập thể.”

“Tôi cũng rất thông minh, sổ sách của quán chè bà tôi, tôi liếc mắt là hiểu.”

“Tôi là đứa con đầu tiên của họ, họ không yêu nhau, tại sao lại sinh ra tôi.”

Cậu thiếu niên cởi áo khoác lông vũ khoác cho tôi, vụng về lau nước mắt cho tôi: “Nhiễm Nhiễm đừng sợ, họ không cần Nhiễm Nhiễm, nhưng tôi cần.”

“Thời Kim Yến mãi mãi sẽ đứng về phía Nhậm Nhiễm.”

Ngày đó tôi nắm chặt tay Thời Kim Yến, không hề có ý định buông ra.

Đứa trẻ thiếu thốn tình thương, mãi mãi sẽ khuất phục trước sự thiên vị.

Nhưng Thời Kim Yến đã thất hứa.

Tôi cũng đã trưởng thành, không còn là đứa trẻ khát cầu tình yêu nữa.

Thời Kim Yến kéo Trình Hi đi ra ngoài.

Trình Hi không cam lòng: “Tôi nhất định phải hỏi cho rõ, tại sao…”

Thời Kim Yến tát thẳng vào mặt Trình Hi: “Cậu không biết sao?”

“Giả vờ hồ đồ à?”

“Mỗi lần Nhậm Nhiễm tìm tôi, cậu đều cố tình dẫn dắt tôi nói những lời khiến Nhậm Nhiễm buồn.”

“Khi đó tôi cũng ngốc, sao tôi lại vì cậu mà tổn thương Nhậm Nhiễm chứ?”

Giọng hai người càng lúc càng xa.

Tôi nhìn Trần Du và Ngụy Dã đang bưng bánh nhỏ từ tầng khác tới chia vui với tôi, lòng tôi càng thêm buông bỏ.

Có lẽ thanh xuân chính là như vậy.

Chúng ta sẽ đi chung một đoạn đường với một vài người, nhưng ở một ngã rẽ nào đó, sẽ có người rời khỏi chuyến xe.

Nhưng không sao.

Sẽ luôn có người khác lên xe.

Sau khi nhập học, tôi và Ngụy Dã đều có thể lực tốt, huấn luyện quân sự cũng nhẹ nhàng thoải mái.

Chỉ có Trần Du là không may mắn, ngày nào cũng giả đau bụng, giả bị say nắng để tránh huấn luyện.

Thấy cô ấy thật sự đáng thương, mỗi ngày tôi đều chuẩn bị sẵn cho cô ấy một phần trái cây và nước ngọt ướp lạnh, sợ cô ấy bị say nắng thật.

Một ngày nọ, trên đường đi mua nước ngọt, tôi bất ngờ gặp Thời Kim Yến trong khuôn viên trường.

Cậu ấy chặn tôi lại:
“Nhiễm Nhiễm, tôi đã tuyệt giao với Trình Hi rồi, tôi biết lỗi rồi.”

“Cậu đồng ý đi, nghỉ học cùng tôi, cùng tôi về ôn thi lại được không?”

“Tôi không học ở Đại học Bắc Kinh nữa, cậu cũng đừng học, chúng ta ôn thi lại một năm, năm sau tổ chức tiệc đính hôn và tiệc nhập học cùng nhau.”

“Tôi từng nói rồi, Thời Kim Yến mãi mãi sẽ thiên vị Nhậm Nhiễm, xin cậu, đừng bỏ rơi tôi.”

Tôi lập tức gọi bảo vệ.

Não có vấn đề sao.

Tôi đã vào đại học rồi, chẳng lẽ lại bỏ học, quay về chịu tra tấn bởi môn Vật lý nữa à?

11

Ba đứa chúng tôi thích nghi với cuộc sống đại học rất nhanh.

Nhưng bà tôi gọi điện cho tôi, nói rằng Thời Kim Yến lại bám lấy quán chè của bà.

Không đi học, cũng không ôn thi lại, mỗi ngày chỉ ở quán chè làm việc.

Trình Hi vì thương cậu ấy, cũng chẳng buồn học hành, ngày nào cũng ở quán chè diễn bi kịch với cậu ấy.

Bà tôi nói: “Con mau về đuổi bọn họ đi giúp bà với, hai đứa cứ mặt mày u ám ngồi lì ở quán, bà buôn bán cũng ế đi không ít.”

Chuyện này tôi không thể nhịn được.

Vì vậy, vào kỳ nghỉ Quốc khánh mùng 1 tháng 10, tôi hùng dũng bước lên chuyến tàu cao tốc về quê.

Đi cùng tôi là Ngụy Dã.

À quên chưa nói, chúng tôi đang yêu nhau.

Trong buổi giao lưu quân sự của trường, cậu ấy đã hát tình ca dưới ánh đèn dành cho tôi, có lẽ là do đêm quá đẹp, tôi đột nhiên bị cậu ấy chạm đến trái tim.

Thằng nhóc mập năm xưa, lúc tôi không để ý, đã trở thành một chàng trai đẹp trai như vậy.

Phải nắm chắc, nhất định phải nắm chắc.

Vì vậy, khi hai chúng tôi nắm tay nhau đến quán chè của bà, bà tôi đã cười rất vui vẻ.

“Được, được, bà đã thấy từ lâu là thằng nhóc A Dã này có ý với con, không ngờ bà đoán đúng thật.”

Thời Kim Yến lại làm vỡ một cái cốc thủy tinh.

Cậu ấy không thể tin nổi: “Sao có thể như vậy? Chúng ta có hôn ước mà.”

Ngụy Dã chắc đã sớm không ưa cậu ấy:
“Sao lại không thể? Hôn ước à, hôn ước à, cậu còn dám nhắc đến hôn ước à? Không phải cậu nói chỉ là trò đùa sao?”

Mặt Thời Kim Yến lúc xanh lúc trắng: “Nhiễm Nhiễm.”

Tôi phẩy tay: “Thời Kim Yến, nể tình bà tôi đã từng che chở cho cậu, đừng làm phiền bà nữa, cậu đi đi.”

“Bây giờ tôi ở bên A Dã, tôi không muốn cậu ấy phải khó chịu, nên mong cậu đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa.”

Trình Hi rụt rè kéo tay Thời Kim Yến: “A Yến, Nhậm Nhiễm đã thay lòng rồi, chắc chắn cô ấy đã thích Ngụy Dã từ lâu.”

“Không phải lỗi của chúng ta, chúng ta chỉ học bài cùng nhau, rõ ràng là cô ấy thay lòng đổi dạ, lại không muốn chịu trách nhiệm, nên mới đổ hết tội lỗi lên đầu cậu.”

“A Yến, chúng ta cùng nhau ôn thi lại đi, cậu nhìn tôi đi, chỉ có tôi mới mãi mãi không rời bỏ cậu.”

Thời Kim Yến bất ngờ hất tay, đẩy Trình Hi ngã xuống đất.

Tay Trình Hi không may đập vào mảnh vỡ của cốc thủy tinh, máu chảy lênh láng.

Thời Kim Yến hoàn toàn phát điên:
“Đủ rồi! Nếu không phải cậu cứ giả vờ đáng thương bám lấy tôi, tôi và Nhiễm Nhiễm đã đính hôn rồi.”

“Cậu còn mặt mũi nói ở bên tôi? Dựa vào mẹ cậu từng làm ở quán bar, cậu cũng xứng sao?”

Bà tôi vội vã gọi cấp cứu 120.

Tôi và Ngụy Dã liếc nhìn nhau, đều cảm thấy Thời Kim Yến hôm nay, thật xa lạ.

Máu trên tay Trình Hi vẫn không ngừng chảy.

Nghe Thời Kim Yến nhắc đến mẹ cô ta làm ở quán bar, cô ta cười đầy uất hận: “Ha. Ha ha…”

Trình Hi cầm dao cắt hoa quả trên bàn, lao thẳng vào Thời Kim Yến.

“Cậu hơn tôi ở chỗ nào chứ?”

“Cậu làm ba mẹ mình chết, cậu khinh thường Nhậm Nhiễm học dốt, làm cậu mất mặt.”

“Cậu tưởng là do tôi khiến hai người các cậu rời xa nhau sao? Chính cậu đấy!”

Ngụy Dã lập tức đoạt lấy con dao trong tay cô ta, nhưng tay Thời Kim Yến vẫn bị đâm, máu tuôn xối xả.

12

Trình Hi chỉ bị thương ngoài da ở tay trái.

Nhưng tay phải của Thời Kim Yến lại bị tàn phế vĩnh viễn.

Không thể làm các thao tác tinh vi, cũng không thể tiếp tục làm thí nghiệm.

Ước mơ lớn nhất của Thời Kim Yến là trở thành một nhà nghiên cứu khoa học.

Trước khi kỳ nghỉ kết thúc, tôi và Ngụy Dã đã đến bệnh viện thăm cậu ấy.

Cậu ấy nhìn tôi rất lâu.

“Nhiễm Nhiễm, là tôi hão huyền, không phải cậu không tốt.”

“Tôi biết.”

“Nhiễm Nhiễm, sau này hãy cố gắng trên sân thể thao, không nhất thiết phải học giỏi Vật lý mới có tương lai tốt, cậu vẫn luôn rất xuất sắc.”

“Tôi biết.”

Mắt Thời Kim Yến bỗng đỏ hoe.

“Nhiễm Nhiễm, tôi đã cho Trình Hi vào tù rồi, đều là tại cô ta, tôi mới mất cậu.”

Nhắc đến Trình Hi, trong mắt cậu ấy đã chẳng còn chút thương xót hay ngưỡng mộ như trước.

Nhưng tôi chỉ cảm thấy buồn cười.

“Thời Kim Yến, cậu khinh thường tôi, cho dù không có Trình Hi, cũng sẽ có người khác hoặc chuyện khác.”

Thời Kim Yến hỏi tôi có thể tha thứ cho cậu ấy không.

Tôi nghĩ đến những năm qua cậu ấy đã giảng bài cho tôi, làm bài tập cho tôi: “Có thể.”

Mắt cậu ấy càng sáng hơn.

“Nhiễm Nhiễm, tuy tôi không thể làm thí nghiệm nữa, nhưng tôi vẫn có thể kế thừa công ty của ông nội, tôi vẫn có thể cho cậu một tương lai tốt đẹp.”

“Tha thứ không có nghĩa là có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Thời Kim Yến, chúng ta không thể quay lại được nữa.”

Tôi còn chưa nói hết.

Ngụy Dã đã kéo tôi ra khỏi bệnh viện.

“Chuyến tàu cao tốc sắp trễ rồi, cậu còn ở đây nói nhảm với cậu ta làm gì.”

Tôi không nhịn được bật cười.

“Ngụy Dã, tàu cao tốc bảy giờ tối, bây giờ mới hai giờ chiều.”

“Thì cũng có thể ăn cơm trước, xem phim, uống trà sữa rồi mới ra ga tàu chứ.”

Cái thằng nhóc này.

“Được được được, đi ăn, đi xem phim, đi uống trà sữa.”

“Chỉ cần không nghe cậu ta lải nhải nữa, được chưa?!”

Cho dù Ngụy Dã không kéo tôi.

Tôi cũng không định ở lại bệnh viện thêm giây phút nào nữa.

Chuyện tình cảm.

Gương vỡ khó lành.

Tôi – Nhậm Nhiễm – chưa bao giờ ăn lại cỏ cũ.

[Hoàn]