Sau này cuối cùng cũng gặp được Thời Kim Yến.

Cậu ấy cô độc, không hòa đồng, nhưng lại bám riết lấy tôi.

Tôi tưởng mình là người được cần đến, là người được yêu thương.

Nhưng khi Trình Hi xuất hiện, Thời Kim Yến liền quên mất tôi.

Ngụy Dã hoảng hốt.

Cậu ấy xoa xoa vành tai đỏ ửng của mình:
“Này!”

“Cậu là đại tỷ của khu tập thể bọn mình đấy, cậu thật sự khóc à?”

“Tôi chẳng qua chỉ nghe lén cậu ước một câu thôi mà? Ai bảo cậu đọc to thế?”

“Thôi được rồi, nói cho cậu biết, tôi cũng có ước ở chùa Ung Hòa đấy.”

Tôi lập tức ngừng khóc: “Đến cậu, cái thằng dã nhân này cũng có điều ước cơ à?”

Ngụy Dã đỏ vành tai.

Cậu ấy nhìn ra phía bờ sông: “Tôi ước cậu cả đời suôn sẻ.”

Tôi như bừng tỉnh.

“Thằng nhóc này, cậu thầm thích tôi à?”

“Từ khi nào? Bị tôi đánh phục hả?”

“Khoan đã, hồi nhỏ cậu cứ bám tôi chạy bộ, nói là rèn luyện thân thể.”

“Chẳng lẽ cậu biết Thời Kim Yến yếu ớt, cố tình rủ tôi làm mấy trò vận động khó nhằn?”

Nhận ra tâm tư của Ngụy Dã, tôi càng nhìn mấy hành động của cậu ấy trước kia càng thấy đáng ngờ.

“Mỗi kỳ nghỉ cậu đều rủ tôi đi leo núi?”

Ngụy Dã thản nhiên: “Thời Kim Yến đâu có cưỡi xe điện leo núi được, đúng không?”

Ha.

8

Sau khi trở về từ châu Phi, điểm thi đại học đã có kết quả.

Ngụy Dã tra điểm ngay trước mặt tôi, không ngoài dự đoán, đủ để đậu vào một trường đại học tốt ở Kinh Thành.

Nhưng cậu ấy lại điền nguyện vọng vào Đại học Nam Thành ngay trước mặt tôi.

Tôi cố gắng ngăn cậu ấy:
“Cho dù tôi không còn thích Thời Kim Yến nữa, nhưng tôi cũng chưa từng nói là tôi sẽ thích cậu.”

“Nếu là tôi, tôi nhất định sẽ ưu tiên lựa chọn tương lai của mình trước.”

Ngụy Dã lại chặn tôi lại:
“Chuyên ngành mũi nhọn của Đại học Nam Thành, trùng hợp lại là ước mơ mà tôi luôn khao khát. Dù cho trường ở Kinh Thành có xuất sắc thế nào, nhưng về chuyên ngành, Nam Thành vẫn là số một.”

Nghĩ lại cũng đúng, nên tôi không ngăn cậu ấy nữa.

Ngụy Dã dường như sợ tôi áy náy:
“Nhậm Nhiễm, cậu là tự do. Sau này nếu cậu thích người khác, hoặc nếu cậu bị Thời Kim Yến lay động và muốn quay lại với cậu ấy, tôi cũng sẽ không trách cậu.”

“Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình.”

Ừ.

Giống như tôi từng vì Thời Kim Yến mà chọn khối Tự nhiên, cuối cùng lại không vượt qua nổi bài kiểm tra Vật lý ba mươi tám điểm, thảm hại rút lui.

Nhưng đó là lựa chọn của tôi ngày ấy, tôi không nên trách móc bản thân, cũng không cần phải hối hận.

Tôi và Ngụy Dã đang trò chuyện vui vẻ thì Thời Kim Yến vội vã tìm đến.

Cậu ấy kéo tay tôi:
“Những ngày qua cậu đã đi đâu?”

“Bà không thèm để ý đến tôi, cậu cũng chưa bỏ tôi ra khỏi danh sách chặn.”

“Điểm thi của cậu tra chưa? Có đủ để vào trường đại học ở Kinh Thành không?”

Thấy sắc mặt tôi khó coi, cậu ấy thở dài:
“Dù cho cậu không đậu cũng không sao, cậu có thể học lại một năm, chờ năm sau thi đậu, chúng ta lại đính hôn cũng được mà.”

Ngụy Dã lườm Thời Kim Yến:
“Cậu nói nhẹ nhàng thật đấy, học lại một năm cực khổ thế nào cậu có biết không?”

Lúc này Thời Kim Yến mới nhận ra Ngụy Dã đang ngồi trước máy tính tra cứu tài liệu.

Sắc mặt cậu ấy càng khó coi:
“Nhậm Nhiễm, chẳng phải đã nói rồi sao? Cậu là người có hôn ước, nên tránh xa mấy bạn nam khác.”

“Ngụy Dã tuy lớn lên cùng chúng ta, nhưng giờ chúng ta đều trưởng thành rồi, phải biết giữ khoảng cách.”

Tôi tức đến bật cười.

“Cậu không nói là cậu còn phải giúp Trình Hi tra điểm, chọn trường đại học sao? Cậu bận xong rồi à? Giờ mới rảnh đi tìm tôi?”

Thời Kim Yến tự hào:
“Trình Hi phát huy xuất sắc, vào trường ở Kinh Thành không thành vấn đề.”

Tôi cười càng rạng rỡ:
“Có Trình Hi đi cùng cậu đến Kinh Thành học đại học còn chưa đủ sao?”

Thời Kim Yến sững người:
“Cậu nói gì vậy?”

Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy, từng chữ từng chữ:
“Tôi nói, tôi sẽ không đến Kinh Thành học đại học.”

“Trước kỳ thi đại học, tôi đã ký thông báo tuyển thẳng của Đại học Nam Thành rồi, sau này tôi không cần phải học môn Vật lý như thiên thư nữa.”

Ngụy Dã kịp thời bổ sung:
“Thời Kim Yến, sau này tôi và Nhậm Nhiễm sẽ đến Nam Thành học, cậu đến Kinh Thành, một Nam một Bắc, không cùng đường nữa, có chuyện gì thì đừng làm phiền Nhậm Nhiễm nhà chúng tôi.”

Thời Kim Yến không thể tin nổi:
“Sao cậu lại chọn Nam Thành?”

“Vì tôi, cậu thậm chí chịu học Vật lý, làm sao cậu có thể nỡ rời xa tôi?”

Thì ra cậu ấy biết tất cả những gì tôi đã làm vì cậu ấy.

Nhưng cậu ấy vẫn ỷ lại, vẫn giẫm đạp tấm lòng tôi, để Trình Hi chen vào giữa chúng tôi.

Tôi tát thẳng vào mặt cậu ấy:
“Cậu hỏi tôi sao?”

“Khi cậu vì Trình Hi mà trách mắng tôi, khi cậu cùng Trình Hi cười nhạo tôi là đồ ngu ba mươi tám điểm.”

“Khi cậu nói hôn ước của chúng ta chỉ là trò đùa, tình cảm bao năm thanh mai trúc mã, và cả cậu – người đã không còn thuộc về tôi – tôi đều không cần nữa.”

Mắt Thời Kim Yến đỏ hoe.

Cậu ấy hoảng loạn níu lấy tay áo tôi:
“Nhiễm Nhiễm, nghe tôi giải thích, chuyện không như cậu nghĩ.”

“Tôi chưa từng nghĩ sẽ ở bên Trình Hi, tôi chỉ thấy cô ấy rất đáng thương.”

“Nếu cậu muốn học ở Kinh Thành, cậu có thể quyên tặng một tòa nhà bất cứ lúc nào, nhưng cô ấy không thể, cô ấy không có tư cách tùy hứng, giống như tôi.”

Thì ra là đồng cảm với người cùng hoàn cảnh sao?

Tôi từng sợ cậu ấy phải gánh áp lực mất cha mẹ.

Tôi từng sợ mình học không tốt, sau này không thể học cùng trường với cậu ấy, sẽ khiến cậu ấy khó xử.

Nhưng giờ đây, cậu ấy lại chọn đau lòng vì một cô gái khác.

Tôi từng chút, từng chút gỡ tay cậu ấy đang bám lấy tôi:
“Thời Kim Yến, đừng làm loạn nữa, chúng ta dừng lại ở đây thôi.”

9

Sau đó, suốt một thời gian dài, Thời Kim Yến đều đến quán chè của bà tôi để giúp việc.

Bà tôi rất băn khoăn:
“Nhiễm Nhiễm à, hay là con giúp bà đuổi nó đi đi, con nói xem, con với nó cũng không còn qua lại nữa, bà cứ sai bảo nó thế này, trong lòng bà cũng thấy không yên.”

Tôi không đến.

Cậu ấy đã uống chè của bà tôi suốt bao nhiêu năm, được bà tôi yêu thương bao nhiêu năm, giúp bà tôi một tay là chuyện đương nhiên.

Điều tôi không nói ra là — tôi không muốn gặp riêng cậu ấy nữa.

Mỗi lần gặp, tôi lại không kìm được mà nhớ đến những chuyện không vui năm lớp 12.

Những ngày sau đó, tôi cùng Ngụy Dã và Trần Du đi Tô Châu, trải nghiệm mặc sườn xám và thử kiểu tóc uốn retro.

Chúng tôi còn cùng nhau đến Hồ Thiên Đảo ngắm cả bầu trời đầy đom đóm.

Giấy báo trúng tuyển của chúng tôi được gửi đến cùng một ngày.

Vì học chung một trường đại học, nên ba gia đình chúng tôi đã tổ chức tiệc mừng nhập học vào cùng một ngày, ở cùng một nhà hàng nhưng ở các tầng khác nhau.

Hôm đó, rất nhiều bạn học và thầy cô đều đến.

Bao gồm cả Thời Kim Yến và Trình Hi.

Trình Hi mặc một chiếc váy trắng, đi theo sau Thời Kim Yến.

Vừa thấy tôi, Thời Kim Yến liền liếc nhìn Trình Hi.

Chắc là hai người đã có thỏa thuận gì trước đó.

Mắt Trình Hi đỏ hoe, nhưng vẫn cúi đầu xin lỗi tôi.

“Nhậm Nhiễm, những chuyện trước kia, tôi thật sự phải xin lỗi cậu, trong mắt và trong lòng A Yến chỉ có một mình cậu. Cậu ấy giúp tôi chỉ vì thương tôi còn nhỏ đã phải chịu gánh nặng gia đình.”

“Không giống cậu, ba mẹ đều có năng lực, có tiền, chỉ cần cậu muốn, quyên góp một tòa nhà là có thể học bất kỳ trường nào.”

“Cậu có thể tha thứ cho A Yến, cùng cậu ấy thực hiện hôn ước trước kia không? Vì cậu hủy hôn, ông nội Thời đã thu hồi số cổ phiếu vốn định cho A Yến khi cậu ấy đủ mười tám tuổi rồi.”

“A Yến đã giảng bài cho cậu bao nhiêu năm, cậu không thể lấy oán trả ơn như thế chứ?”

Tôi rốt cuộc cũng hiểu.

Trình Hi đang đổ thêm dầu vào lửa.

Những người xung quanh đều có biểu cảm khác nhau.

Các bạn cùng lớp chọn trước kia càng không thể hiểu nổi.

“Trình Hi, cậu biết rõ Nhậm Nhiễm và Thời Kim Yến có hôn ước, sao cậu còn chen vào làm gì?”

“Đúng vậy, Trình Hi nói gì thế? Người ta Nhậm Nhiễm dựa vào thực lực đậu Đại học Nam Thành, ai nói là phải quyên góp tòa nhà chứ?”

Giữa những tiếng bất bình của các bạn học, tôi và Thời Kim Yến lặng lẽ nhìn nhau.

Trong mắt cậu ấy đầy uất ức và khó hiểu, không hiểu tại sao cậu ấy chỉ giúp Trình Hi học bài mà tôi lại quyết tuyệt như vậy.