Tôi đã tự treo mình lên sàn đấu giá của trang web trường học.
Ăn cơm một lần 300 tệ, hẹn hò một lần 500 tệ.
Trong giờ thể dục, nhóm con nhà giàu tụ tập bàn tán về tôi.
“Bình thường trông ra vẻ cao ngạo lắm, hóa ra chỉ là giả vờ.”
Cuối cùng, người có gia thế hiển hách nhất – Lục Vân Đình – lạnh nhạt kết luận:
“Rẻ mạt, phô trương, ham hư vinh, đúng là hạng người thấp kém.”
Tôi cố tình va vào Lục Vân Đình, nháy mắt, nhét số điện thoại vào lòng bàn tay anh ta.
Tan học, tôi nhận được một tin nhắn.
“Làm bạn gái thì giá bao nhiêu?”
01
Khi tôi nhìn thấy tin nhắn lạ này, đã một tiếng đồng hồ trôi qua.
Có lẽ bên kia thấy tôi lâu không trả lời nên lại nhắn thêm một tin.
“Tiền không thành vấn đề, cô ra giá đi.”
Tôi xoa xoa ngón tay đỏ lên vì lạnh, trả lời:
“Tính theo ngày hay theo tháng?”
Đối phương nhanh chóng gửi lại một dấu chấm hỏi, dường như vẫn luôn cầm điện thoại chờ tôi.
“Có gì khác nhau?”
“Theo ngày thì một ngàn tệ, theo tháng thì hai vạn tám, gia hạn tháng sau được giảm 10%.”
Có vẻ bị lời tôi làm cho sững sờ, một lúc sau bên kia mới nhắn lại:
“Cô đúng là báo giá minh bạch thật.”
Đợi nửa tiếng đồng hồ mà xe buýt vẫn chưa đến, tôi lạnh đến mất kiên nhẫn.
“Có cần không? Không cần thì tôi xóa đây.”
“……”
Bên kia gửi một loạt dấu ba chấm, ngay sau đó nhắn tiếp:
“Cần, đặt trước một tháng, tám giờ tối, đến đây.”
Tôi mở vị trí đối phương gửi qua, là một quán bar.
“Được.”
Tôi gõ một chữ, cất điện thoại lên xe buýt.
02
Khi tôi bước vào quán bar, trời đã tối.
Nam nữ ăn mặc lộng lẫy tụ tập ồn ào, tiếng nhạc chát chúa vang lên khiến tôi đau cả tai.
Tôi nhíu mày, dựa theo số phòng đã nhận được trong tin nhắn, đi vào bên trong.
Đẩy cửa bước vào, xung quanh lập tức yên tĩnh hơn hẳn, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến tôi ho nhẹ một tiếng.
“Qua đây.”
Tôi ngẩng đầu lên, thấy bảy tám thiếu niên ăn mặc sang trọng ngồi rải rác trên ghế sofa.
Tôi nhận ra họ, đều là những người đứng trên đỉnh kim tự tháp, cũng là bạn cùng trường với tôi.
Người gọi tôi là cậu út nhà họ Giang, nghe cậu ta nói, mấy người đang trò chuyện cũng ngoảnh đầu nhìn tôi.
“Tôi đã nói là cô ta sẽ ngoan ngoãn đến mà.”
Thấy tôi đi tới, Giang Doanh đắc ý nhướng mày, chế giễu.
“Lâm Hạ, cô đúng là chảnh thật đấy, sắp chín giờ rồi mới chịu đến.”
Giang Doanh vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ra hiệu tôi ngồi xuống, tôi không động đậy.
Sắc mặt Giang Doanh dần khó coi, lạnh lùng cười nhạt, kiêu ngạo nói:
“Đã đến đây rồi, còn làm bộ thanh cao cái gì, chẳng lẽ còn cần tôi mời cô?”
Tôi không để ý đến cậu ta, nhìn người bên cạnh cậu ta, bình thản hỏi:
“Tin nhắn là anh gửi sao?”
Khi Giang Doanh đang nói, Lục Vân Đình cũng đang nhìn tôi, nghe tôi hỏi, anh ta không vội, đặt ly rượu xuống, bật cười thản nhiên:
“Là tôi.”
Tôi không nói gì, bước thẳng tới ngồi xuống cạnh anh ta.
“Trước mười một giờ tối tôi phải về nhà, đặt cọc trước một vạn, tôi chỉ đi cùng anh ở đây, tiền uống rượu tính riêng.”
Lục Vân Đình không ngờ câu đầu tiên của tôi lại như vậy, sững người.
“Cô thật là……”
Anh ta không nói tiếp, cúi đầu thao tác trên điện thoại, ngay sau đó tôi nhận được thông báo chuyển khoản.
“L đã chuyển khoản năm vạn tệ.”
“Số còn lại mua trọn buổi tối của cô, uống rượu không được từ chối.”
Tôi nhận tiền, gật đầu.
Giang Doanh thấy tôi không thèm để ý cậu ta, có chút tức giận, xách chai rượu đặt trước mặt tôi, cười mà như không cười.
“Mọi người trong trường có biết hoa khôi của chúng ta thiếu tiền đến mức này không? Nào, uống đi, để xem cô uống được bao nhiêu.”
Những người khác cũng vây lại, có người còn ôm bạn gái cười ha ha.
“Đây chẳng phải hoa khôi đứng nhất khối chúng ta sao? Uống rượu cũng phải giỏi nhất chứ.”
“Trước đây tôi nói chuyện với cô ta, cô ta còn chẳng thèm nhìn tôi, giờ không phải cũng ngoan ngoãn ngồi đây sao?”
“Vẫn là Lục thiếu có bản lĩnh, cái vẻ ngoài thanh cao giả tạo ấy chẳng phải cũng vì tiền mà chạy đến đây sao.”
Tôi cầm chai rượu lên, không dùng ly, ngửa đầu tu một hơi cạn sạch, uống xong, mặt tôi hơi ửng đỏ, thấy tôi như vậy, bọn họ càng phấn khích.
“Phục vụ, mở thêm mười chai nữa, nhanh lên, uống tiếp!”
Tôi không nói gì, lại với lấy một chai, tiếng cười đùa của bọn họ càng lớn, ngay cả những cô gái đi cùng họ cũng nhìn tôi với ánh mắt thương hại.
Khi tôi uống đến chai thứ năm, Lục Vân Đình cuối cùng cũng lười biếng lên tiếng ngăn lại.
“Đủ rồi, đây là bạn gái tôi, nể mặt tôi một chút.”
Tiếng ồn ào cuối cùng cũng dịu xuống, Giang Doanh vuốt cổ tay, tặc lưỡi.
“Một ngày một ngàn tệ, Lâm Hạ, cô đúng là rẻ thật đấy, hay là tháng sau theo tôi, tôi tăng cho cô thêm một ngàn, nghĩ thử xem?”
Thái độ khinh người ngút trời, tôi nhìn Giang Doanh, lắc đầu.
“Với cậu, một ngày là mười ngàn.”
“Cô!”
Giang Doanh tức giận, giọng cao hẳn lên.
“Lâm Hạ cô mở miệng đòi giá trên trời thế à, cố tình phải không, đến lượt tôi thì hét giá thế này?”
Mười ngàn tệ với thiếu gia nhà họ Giang chẳng đáng là bao, cậu ta chơi bài một đêm cũng dễ dàng ném vào mấy chục vạn, điều cậu ta thấy mất mặt là vì tôi đối xử khác nhau.
“Từ bây giờ, một ngày hai vạn, không trả nổi thì đừng làm phiền tôi.”
Tôi chẳng buồn quan tâm nữa, cúi đầu nhắn tin trên điện thoại, Giang Doanh trừng mắt nhìn tôi, tức tối ngồi sang chỗ khác.
Mọi người trong phòng lại tiếp tục chơi đùa, tiếng cười của các cô gái vang lên không dứt, giữa sự ồn ào ấy, Giang Doanh bất ngờ lên tiếng.
“Cũng không phải không được, vậy nói trước, tháng sau……”
“Lâm Hạ.”
Lục Vân Đình cắt ngang lời Giang Doanh, quay đầu bình tĩnh hỏi tôi.
“Cô đứng lên được không? Đã mười một giờ rồi, tôi đưa cô về.”
Tôi gật đầu, khoác áo khoác, theo Lục Vân Đình rời khỏi phòng.
03
Ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy đầu óc choáng váng, chắc là di chứng vì hôm qua uống quá nhiều rượu.
Tôi xoa xoa đầu, gắng gượng bò dậy, vội vã chạy vào lớp ngay khi chuông vào học vang lên.
Tôi và Lục Vân Đình đã bắt đầu mối quan hệ nam nữ yêu đương. Mỗi ngày tôi đều đúng giờ nhắn tin chào buổi sáng và chúc ngủ ngon cho anh ta. Khi anh ta chơi bóng trong giờ thể dục, tôi sẽ mang áo khoác và nước đến cho anh ta. Tan học, Lục Vân Đình lơ đễnh lên tiếng:
“Trưa nay ăn cơm cùng nhau.”
Tôi ừ một tiếng, giơ tay dùng khăn lau mồ hôi cho anh ta.
“Ăn cơm tính riêng, một lần một trăm, anh trả tiền cơm.”
“Em thiếu tiền đến vậy sao?”
Lục Vân Đình khựng lại một chút, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, khẽ cười mỉa rồi cầm điện thoại chuyển cho tôi mười nghìn tệ.
“Mua em một tháng, phần dư coi như tiền boa.”
Lục Vân Đình xuất thân danh gia vọng tộc, mỗi lần xuất hiện đều có một đám người đi theo, toàn là công tử tiểu thư trong giới nhà giàu của họ. Mỗi lần tôi xuất hiện, bọn họ đều nhìn tôi bằng ánh mắt ám muội, trêu chọc. Trong đó, Giang Doanh là người hay gây sự nhất, lần nào gặp tôi cũng phải buông mấy câu mỉa mai, tôi đều giả như không nghe thấy.
Vào ngày thứ hai mươi làm bạn gái Lục Vân Đình, đến sinh nhật của anh ta.
Anh ta là con một, được cha mẹ vô cùng cưng chiều, nghe nói sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật vô cùng hoành tráng cho anh ta.
Tan học, Lục Vân Đình gọi tôi lại.
“Ngày kia là sinh nhật tôi, tôi sẽ cho tài xế đến đón em, chiều đến sớm một chút.”
Tôi nhìn ngày trên lịch, lắc đầu.
“Ngày đó không được, em có việc rồi.”
Lục Vân Đình đá mạnh vào ghế phía trước, người ngồi đó giật mình sợ hãi, không dám hé răng.
“Em có chuyện gì mà quan trọng đến mức sinh nhật tôi cũng không tới? Lâm Hạ, em đang đùa giỡn với tôi đấy à?”
Lục Vân Đình cười lạnh, để lộ hàm răng trắng sáng. Thời gian qua tôi luôn ghi nhớ nghĩa vụ của một bạn gái, rất ngoan ngoãn, luôn cưng chiều và quan tâm anh ta, đây là lần đầu tiên tôi từ chối.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lục Vân Đình, tôi vẫn lắc đầu.
“Ngày đó thực sự không được, sau đó em có thể bù cho anh.”
“Được, vậy nói tôi nghe, rốt cuộc là việc gì?”
Tôi im lặng.
Lục Vân Đình đột ngột đứng bật dậy, tôi tưởng anh ta sắp đánh tôi, vội lùi lại một bước. Lục Vân Đình thấy hành động của tôi, sắc mặt càng khó coi hơn, lại đá mạnh vào bàn, tiếng động vang dội khắp lớp, rồi anh ta bỏ đi không ngoảnh lại.
Một cậu bạn đi theo anh ta cười hì hì đứng dậy.
“Đã nhận tiền rồi, còn bày đặt gì nữa.”
Cậu ta chẳng hề hạ thấp giọng, lấy từ ví ra một xấp tiền ném thẳng vào mặt tôi, ánh mắt đầy khinh thường.
“Chẳng phải muốn thêm tiền sao? Cho, ngày mai xin lỗi Lục thiếu cho đàng hoàng vào.”
Ánh mắt cả lớp đều đổ dồn về phía tôi, tôi giữ sắc mặt bình thản, ngồi xuống, cẩn thận nhặt từng tờ tiền rơi vãi. Khi nhặt đến chỗ Giang Doanh, tôi nhẹ giọng nói:
“Xin tránh ra, cậu đang giẫm lên rồi.”
Giang Doanh như bị giẫm trúng đuôi, lập tức nhảy bật lên, cúi đầu nhìn tờ tiền bị giẫm dưới chân, thấy tôi cúi xuống nhặt, ánh mắt cậu ta bỗng trở nên phức tạp, khoanh tay đứng nhìn.
“Lâm Hạ, cậu thật rẻ mạt.”