04
Buổi tối hôm đó, tôi nhắn tin chúc ngủ ngon cho Lục Vân Đình nhưng anh ta không trả lời. Sáng hôm sau tôi gửi tin chào buổi sáng, anh ta cũng không trả lời.
Khi tôi bước vào lớp học, tiếng ồn ào xung quanh bỗng chốc im bặt. Lục Vân Đình đang uể oải nghịch điện thoại, tôi đi đến trước mặt anh ta, mở miệng nói:
“Ngày hôm nay anh không đợi em ở cổng trường.”
Dạo gần đây tôi và Lục Vân Đình luôn đi cùng nhau, trong mắt người ngoài, chúng tôi thật sự giống như một cặp đôi bình thường.
Lục Vân Đình thậm chí không buồn ngẩng đầu lên, như thể không nghe thấy. Tôi nhìn lướt qua tai anh ta, không đeo tai nghe, vậy là cố ý rồi.
Bạn cùng bàn của Lục Vân Đình thấy không khí không ổn, liền cười gượng một tiếng, kiếm cớ chạy sang chỗ khác ngồi.
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh ta, nghiêng đầu, đi thẳng vào vấn đề.
“Sao lại không thèm để ý đến em? Tin nhắn em gửi cũng không trả lời.”
Lục Vân Đình đột ngột ném điện thoại xuống bàn, phát ra một tiếng “rầm” cực lớn. Anh ta cười lạnh, ngước mắt lên, giọng điệu đầy châm biếm.
“Lâm Hạ, tôi ném tiền xuống hồ còn nghe được tiếng vang, vậy mà bỏ tiền ra làm bạn gái cô, ngay cả tiệc sinh nhật cũng bị cô từ chối hết lần này đến lần khác, tôi đã cho cô mặt mũi lắm rồi đấy.”
Lục Vân Đình trông có vẻ rất bực bội, khóe môi vốn hay cười giờ chẳng còn độ cong. Tôi lập tức xin lỗi.
“Xin lỗi anh.”
Lục Vân Đình không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi. Tôi cầm lấy chiếc túi bên cạnh, lấy ra một chiếc hộp, đưa đến trước mặt anh ta. Lục Vân Đình cau mày, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc.
“Đây là gì?”
Anh ta mở nắp hộp ra, bỗng bật cười.
“Lâm Hạ, chất liệu thô ráp, màu sắc quê mùa, thứ này ở nhà tôi làm giẻ lau cũng không xứng.”
“Quà sinh nhật, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Nghe tôi nói vậy, Lục Vân Đình khựng lại một chút, dường như chợt hiểu ra, mắt anh ta hơi mở to.
“Đây là em đan sao?”
Tôi không trả lời. Lục Vân Đình đặt hộp quà lên bàn, người dựa hẳn vào mép bàn, giọng điệu bắt đầu trêu chọc.
“Tuy là rẻ tiền thật, nhưng cũng coi như em còn có chút lương tâm, biết chuẩn bị quà cho tôi, tôi tạm thời chấp nhận. Nhưng em nên đưa cho tôi vào ngày mai chứ, đưa bây giờ tính là gì, ngốc thật.”
Dù anh ta đang mắng tôi, nhưng trong giọng nói không còn nhiều tức giận, ngược lại còn có chút vui vẻ.
Thấy tâm trạng anh ta có vẻ đã tốt hơn, tôi hỏi:
“Anh còn giận không?”
“Em thấy tôi giận ở chỗ nào? Là em tự chạy đến xin lỗi thôi.”
“Vậy ngày mai em xin nghỉ một ngày nhé, anh yên tâm, tiền ngày mai em sẽ hoàn lại cho anh.”
Xung quanh lập tức yên tĩnh, tôi không hiểu tại sao sắc mặt Lục Vân Đình lại thay đổi, anh ta nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt đen sâu u ám khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
“Lâm Hạ, em giỏi lắm.”
Lục Vân Đình nghiến răng nghiến lợi thốt ra mấy chữ này, đột ngột đứng dậy, cầm chiếc hộp ném mạnh vào thùng rác cuối lớp, tiếng động vang lên làm mấy bạn ngồi gần đó giật mình run rẩy.
Người ngồi gần định đi nhặt lên, nhưng bị Lục Vân Đình quát một tiếng dọa sợ đứng im, cánh tay cứng đờ không dám nhúc nhích.
“Tôi xem ai dám nhặt, ai nhặt tức là đối đầu với tôi. Rác thì phải nằm đúng chỗ của rác.”
Lục Vân Đình quay đầu lại, trừng mắt nhìn tôi lạnh lùng như muốn đâm thủng tôi bằng ánh mắt.
“Nực cười, cô muốn đi thì đi, nghĩ là ai thèm để ý chắc? Lâm Hạ, cô nghĩ mình là cái thá gì? Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”
Tôi thở dài, nhặt sách vở rơi dưới đất của bạn ngồi sau, khẽ nói một câu xin lỗi, rồi đứng dậy, nhìn thẳng vào Lục Vân Đình hỏi:
“Ý anh là muốn kết thúc sao? Vậy số tiền còn lại em sẽ hoàn lại cho anh, chỉ là không thể hoàn theo tháng được, phải tính theo ngày để trả…”
“Cút!”
Lục Vân Đình gào lên với tôi, đôi mắt đỏ ngầu, cầm lấy áo khoác hung hăng hất tôi sang một bên, lao ra ngoài, tiếng đóng cửa vang trời dội đất.
05
Tôi quay lại chỗ ngồi, chuyển khoản số tiền còn lại cho anh ta. Tan học, tôi lấy điện thoại ra, Lục Vân Đình vẫn không nhận, giao diện trò chuyện chỉ còn lại vài giao dịch chuyển khoản lẻ tẻ.
Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, cậu bạn ngồi bàn sau nghiêng người tới, cười hì hì.
“Học bá, cho tôi mượn vở ghi chép Toán một chút.”
Tôi lấy ra ném cho cậu ta, không thèm ngẩng đầu.
“Mượn một ngày hai trăm, tiền mặt hay chuyển khoản?”
Cậu ta cũng không ngạc nhiên, thoải mái quét mã chuyển khoản rồi cầm vở đi luôn. Bạn cùng bàn của cậu ta là một cô gái trông rất dễ thương, tên là Tang Ngải, thấy cậu ta đi xa rồi, mới quay sang nhìn tôi.
“Lâm Hạ, đề thi tiếng Anh tôi xem xong rồi, trả lại cho cậu.”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng, nhận lấy rồi cũng không thèm nhìn, nhét luôn vào ngăn bàn. Tang Ngải dường như muốn nói gì đó, ngập ngừng hồi lâu mới mở miệng.
“Tại sao cậu không thu tiền của tôi? Tôi cũng nên trả cho cậu giống như cậu ấy chứ.”
Tang Ngải dè dặt nhìn tôi, giọng nói nhẹ nhàng, xen lẫn chút bất an.
“Cậu… cậu có thiếu tiền lắm không? Tôi có thể cho cậu mượn, tôi còn để dành được khá nhiều tiền tiêu vặt.”
Tôi xoa đầu cô ấy, hiếm khi nở một nụ cười.
“Cậu trả rồi mà.”
Lần đầu tiên tôi bước vào lớp, bị nguyên một xô nước từ trên đầu dội thẳng xuống, người ướt sũng, và cô gái duy nhất đưa cho tôi chiếc áo khoác là Tang Ngải.
“Nhưng… cậu không biết mọi người sau lưng nói cậu thế nào đâu…”
Tang Ngải vội vàng nói, nhưng tôi giơ tay ra ngăn lại. Tôi tất nhiên biết tiếng xấu của mình, giả tạo, thực dụng, ham tiền, bị chỉ trỏ, bị khinh thường. Tôi mỉm cười.
“Bọn họ nói đúng mà, cậu nên tránh xa tớ thì hơn.”
06
Ánh đèn huỳnh quang trắng bệch phản chiếu lên tấm kính, tôi cẩn thận dùng khăn ấm lau tay chân cho người đang nằm trên giường bệnh.
“Cô Lâm, sáng mai lúc tám giờ, chúng tôi sẽ tiến hành châm cứu liệu trình thứ hai cho bệnh nhân.”
Tôi khẽ đáp một tiếng, đặt khăn xuống, hỏi y tá.
“Lần này kết thúc liệu trình, anh ấy có tỉnh lại không?”
Y tá lắc đầu, giọng có chút an ủi.
“Tôi không thể đảm bảo cho cô, nhưng tình trạng của bệnh nhân gần đây rất ổn định, cũng có khả năng tỉnh lại.”
Có khả năng tỉnh lại, nhưng không nói khả năng là bao nhiêu. Người thực vật vốn là bài toán nan giải trong y học, nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng.
“Không phải gần đây có một phương pháp điều trị mới được nghiên cứu ra sao? Nghe nói hiệu quả rất tốt.”
“Chỉ đang ở giai đoạn thử nghiệm thôi, và cũng không hiệu quả như lời đồn đâu. Tôi chỉ có thể nói là y học đang tiến bộ, nhưng tốc độ tiến bộ không phải thứ chúng ta có thể kiểm soát.”
Tôi im lặng, quay đầu nhìn người con trai đang yên lặng nằm trên giường bệnh với gương mặt tái nhợt, hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, đè nén cảm xúc xót xa trong lòng.
“Được rồi, ngày mai tôi sẽ ở đây cả ngày, vẫn như trước, dùng thiết bị và thuốc tốt nhất, tiền không cần lo.”
07
Lục Vân Đình đã năm ngày không liên lạc với tôi, cũng không đến trường. Tôi đoán anh ta có lẽ đã chán rồi, chuyện rất bình thường, mấy cậu ấm cô chiêu trong giới quý tộc vốn nổi tiếng hay thay đổi, chỉ có hứng thú trong ba phút.
Không ngờ là sau giờ học, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ. Đầu dây bên kia rất ồn, xen lẫn tiếng gió rít, tôi nhận ra giọng người gọi là Thành Cảnh, một trong những cậu bạn thường đi cùng Lục Vân Đình.
“Lâm Hạ, bảy giờ đến Phong Sơn, Lục thiếu gọi cậu, đến sớm nhé, đừng đến muộn.”
Thành Cảnh nói cười thoải mái, giọng điệu giống như đang ra lệnh, cậu ta tin chắc tôi sẽ đến, thậm chí còn không đợi tôi trả lời, đã cúp máy.
Tôi nghĩ ngợi một chút, Lục Vân Đình vẫn chưa nhận khoản tiền tôi chuyển, theo lý mà nói tôi vẫn còn là bạn gái của anh ta. Nhưng mấy hôm trước anh ta rõ ràng đã tỏ ý muốn kết thúc, sao hôm nay lại đột nhiên tìm tôi?
Lục Vân Đình, con người này, giống như thời tiết vậy, nắng mưa thất thường.
08
Khi tôi đến dưới chân núi Phong Sơn, ở đó đã đậu sẵn bảy tám chiếc siêu xe, gần như chắn kín cả con đường.
Lục Vân Đình nhìn thấy tôi thì ngẩn ra, quay đầu hỏi người bên cạnh:
“Anh gọi cô ta đến à?”
Người đó chính là người đã gọi điện cho tôi – Thành Cảnh. Cậu ta cười cười, giơ tay tỏ vẻ vô tội:
“Chỉ gọi đến cho vui thôi mà, chẳng phải cậu nói càng đông càng náo nhiệt sao.”
Lục Vân Đình hung hăng trừng mắt nhìn cậu ta, tôi liếc Thành Cảnh rồi lại nhìn Lục Vân Đình:
“Nếu tôi không cần có mặt ở đây thì tôi đi trước.”
“Đứng lại, ai cho cô đi.”
Lục Vân Đình quát to, nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi bước nhanh về phía trước, mở cửa chiếc xe bên cạnh, nhét tôi vào ghế phụ, giọng gắt gỏng:
“Đã đến thì phải đi đua xe với tôi, tôi nhớ là giao dịch của chúng ta vẫn chưa kết thúc. Bây giờ ngoan ngoãn ngồi yên cho tôi, chưa có sự cho phép của tôi thì không được đi đâu hết.”
Những cậu ấm, cô chiêu ăn mặc sành điệu đứng cạnh mấy chiếc siêu xe đều là người quen, thường xuyên đi cùng Lục Vân Đình. Rõ ràng họ cũng nhận ra tôi, dựa lười biếng vào xe, tụm năm tụm ba cười đùa, xem tôi như trò cười.
“Đó chẳng phải là Lâm Hạ sao? Mấy ngày không gặp, tôi còn tưởng cô ta chia tay với Lục thiếu rồi cơ đấy.”
“Cô ta nỡ bỏ cái máy rút tiền như Lục thiếu sao? Làm bộ làm tịch cũng nên tự biết mình là ai chứ.”
Có người ghé sát vào Thành Cảnh, giọng vừa hóng hớt vừa phấn khích:
“Thành thiếu, anh gọi cô ta tới, chẳng lẽ lại trả tiền cho cô ta rồi? Mười vạn? Hai mươi vạn?”
Thành Cảnh không nói là cậu ta đã dùng danh nghĩa của Lục Vân Đình, chỉ bật lửa châm điếu thuốc, cười khẩy, giọng uể oải:
“Một vạn tôi còn thấy đắt, cô ta ấy à, còn rẻ hơn mấy người tưởng đấy.”
Lục Vân Đình đã đi sang phía bên kia, đám người này càng nói càng trắng trợn, hoàn toàn không bận tâm tôi có nghe thấy hay không.
Tôi chỉ liếc qua họ, dừng lại ba giây rồi thu ánh mắt về.