Hạ Chính Dương á khẩu, thở hổn hển mấy hơi, rồi gằn giọng:
“Được, được, cậu giỏi lắm! Hoàng Tử Văn, cậu cứ đợi đấy, sau này cẩn thận đi đường! Tôi nhất định sẽ giết cậu!”

Hừ, đúng là kiểu kẻ thất bại ăn vạ!

Tôi lập tức cúp máy, kéo thẳng vào danh sách đen.

Sau đó, tôi cầm bản ghi âm cuộc gọi đi báo cảnh sát, đồng thời thông báo với nhà trường.

Chú cảnh sát nói mặc dù chưa có chứng cứ thực tế, nhưng cũng cần đề phòng, thế là gọi Hạ Chính Dương đến đồn công an giáo dục một trận.

Nhà trường càng coi trọng, yêu cầu cố vấn học tập gặp Hạ Chính Dương nhiều lần, cảnh cáo nếu thật sự phạm pháp, sẽ bị buộc thôi học ngay lập tức.

Nếu bị đuổi học, mười mấy năm đèn sách của cậu ta sẽ tan thành mây khói, tất cả những cố gắng trước giờ cũng sẽ trở thành vô nghĩa.

Từ đó về sau, Hạ Chính Dương ngoan ngoãn, không dám làm loạn nữa.

Chuyện này xảy ra, rất nhiều người lo cho tôi.

Bạn cùng phòng nói: “Văn Văn, cậu không sợ cậu ta sẽ thật sự trả thù cậu sao? Nếu là tớ, chắc tớ sẽ âm thầm nuốt cục tức rồi.”

Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Dù sao đối với tớ, chuyện đã ầm ĩ tới mức này rồi, thà đối đầu cho tới cùng! Ít nhất cậu ta còn biết dè chừng!”

Bạn tôi giơ ngón tay cái: “Cậu thật sự rất ngầu!”

Tôi thở dài: “Thật ra tớ cảm thấy, loại người như cậu ta, không biết tự nỗ lực, chỉ muốn ăn bám người khác, chắc chắn cũng chẳng có gan làm việc phạm pháp đâu.”

Nói thẳng ra, người có gan giết người phóng hỏa, đâu có rảnh đi lo chuyện bám váy phụ nữ.

Tầm nhìn và giới hạn của Hạ Chính Dương chỉ tới đó thôi!

Mấy bạn cùng phòng đều che mặt cười khổ: “Đúng là như vậy!”

18

Cứ như vậy, tôi tưởng rằng đã hoàn toàn thoát khỏi Hạ Chính Dương, ai ngờ nửa tháng sau, cậu ta lại bắt đầu quay lại xin làm lành.

Cậu ta đổi số điện thoại, nhắn cho tôi thư xin lỗi và thơ tình.
“Bé yêu thân mến, chuyện trước đây đều là hiểu lầm, tớ thật lòng thích cậu mà.”

Thấy tôi lại cho vào danh sách đen, cậu ta bắt đầu ngồi chờ dưới ký túc xá, còn tỏ vẻ đáng thương nói:
“Tớ không thể sống thiếu cậu!”Đọc full taị page nguyệt hoa các
“Bé yêu, cho tớ thêm một cơ hội nữa nhé!”
“Không có cô gái nào tốt hơn cậu đâu!”

Phải, không có cô gái nào dễ bị lừa như tôi nữa đâu.

Các bạn cùng phòng đều thắc mắc:
“Cậu ta bị làm sao vậy? Sao dai dẳng mãi không dứt? Mọi người đều biết cậu ta là kẻ ăn bám rồi mà, sao còn tự rước nhục vào thân?”

Tôi vốn khá hiểu Hạ Chính Dương, đoán chắc cậu ta lại có tính toán gì đó.

“Chuyện của cậu ta đã ầm ĩ như vậy rồi, chắc không có cô gái nào dám lại gần nữa. Với Hạ Chính Dương, cách tốt nhất bây giờ là quay lại với tôi, như vậy mọi lời đồn sẽ tự sụp đổ, mọi chuyện trước đây sẽ bị nói thành do hai đứa cãi nhau chia tay thôi.”

Bạn tôi nói: “À, hiểu rồi, ngã ở đâu thì phải đứng dậy ở đó? Đúng là nhân tài thật!”

Tôi cười: “Chuẩn luôn.”

Đối phó với loại người mặt dày như vậy, tôi cũng có cách.

Từ nhỏ ba mẹ đã dạy, nếu có chuyện ở trường, hãy nói với thầy cô giáo.

Thế là tôi lập tức tìm thầy phụ trách của khoa, nói rõ Hạ Chính Dương quấy rối tôi, dựa trên những chuyện không vui trước đây, tôi nghi ngờ cậu ta vẫn có ý đồ bất chính với tôi.

Thầy giáo rất coi trọng chuyện này, ngay lập tức liên hệ với cố vấn học tập của Hạ Chính Dương.

Từ đó về sau, chẳng còn “sau đó” nữa.
Vì tôi không bao giờ gặp lại Hạ Chính Dương nữa.

19

Về sau, cuộc sống của tôi ở trường rất vui vẻ, cũng hiếm khi nghe ai nhắc đến Hạ Chính Dương nữa.

Nghe nói cậu ta suốt năm nhất sống rất tệ.

Vì cái PPT kia, các nữ sinh coi cậu ta như mãnh thú, nam sinh cũng khinh thường loại người ăn bám như cậu ta.

Vậy nên cuối cùng cậu ta gần như cô độc, không ai quan tâm.

Năm hai, Hạ Chính Dương nghỉ học, lặng lẽ về quê.

Dù tôi không quan tâm cậu ta đi đâu, nhưng trong số bạn học cấp ba, chúng tôi vẫn có khá nhiều bạn chung.

Một người bạn nói với tôi, Hạ Chính Dương vì không thể tiếp tục sống nổi ở đại học nên định về quê thi lại, cố gắng đậu đại học khác để làm lại từ đầu.

Nhưng ba mẹ cậu ta tiếc tiền, không muốn cho cậu ta học lại, ngày nào cũng mắng cậu ta.

Hạ Chính Dương thì cảm thấy rất ấm ức, nói tất cả là tại mẹ cậu ta bày mưu tính kế vớ vẩn nên cậu ta mới rơi vào tình cảnh như bây giờ, cả nhà ngày nào cũng cãi nhau không dứt.

Nhìn tình hình đó, chắc rất khó để cậu ta thi lại thành công.

Cậu ta còn khóc lóc với bạn bè, nói rằng sớm biết vậy đã không nghe lời mẹ cậu ta, còn nói ban đầu cậu ta thật sự yêu tôi, cố gắng thi đậu cùng trường với tôi cũng là thật lòng.

Nhưng sau khi nghe mẹ cậu ta xúi giục, bắt đầu tính toán tiền của tôi, mọi thứ dần dần trở nên méo mó.

Tôi không biết những lời đó là cậu ta cố tình nói để tôi nghe hay không, nhưng tôi chắc chắn một điều — Hạ Chính Dương vốn dĩ đã có vấn đề!

Nếu bản thân cậu ta chính trực, những lời mẹ cậu ta nói, cậu ta đã không bao giờ nghe theo.

Nhìn cách cậu ta nói chuyện với em gái, rõ ràng cậu ta rất đắc ý, thậm chí còn vui vẻ hưởng thụ.

Bây giờ cậu ta đổ hết lỗi lên ba mẹ, cho thấy cậu ta không chỉ hẹp hòi, mà còn thiếu trách nhiệm.

20

Từ khi trong trường không còn Hạ Chính Dương, tôi cảm thấy ngay cả không khí mình hít thở cũng trở nên trong lành hơn.

Cuối cùng tôi có thể tự do ăn những gì mình thích, muốn đi căn-tin lúc nào cũng được.

Nghĩ lại mọi chuyện trước kia, quả thật giống như một trò hề.

Tất nhiên, từ chuyện của Hạ Chính Dương, tôi cũng học được rất nhiều điều, ví dụ như: tiền tài không nên phô bày, và tuyệt đối không được do dự mềm lòng.Đọc full tại page Nguyệt hoa các

À, còn một ảnh hưởng lớn khác từ vụ Hạ Chính Dương với trường tôi, đó là nhóm chat mà tôi lập vẫn còn được giữ lại.

Nhóm đó thậm chí còn được đổi tên thành — Nhóm nhận diện tra nam trường S.

Thành viên trong nhóm liên tục được cập nhật, thay đổi qua từng năm, nhưng mọi người rất có ý thức giữ số lượng ở mức 49 người.

Các bạn nữ nói, nhóm này giống như một chiếc “gương chiếu yêu”, có thể đưa lên những kẻ có vấn đề để các chị em cùng nhau tránh né.

Chỉ cần có tra nam cực phẩm xuất hiện, lập tức được ghi tên trong nhóm.

Những thể loại như bắt cá hai tay, đào hoa vô độ, cực phẩm ăn bám, tra nam trường S — đều được ghi chép đầy đủ trong nhóm, đúng là cẩm nang nhập học sống giúp các chị em phòng tránh bị lừa.

Đến năm tôi tốt nghiệp đại học, tôi đã trang trọng truyền lại quyền nhóm trưởng cho một nữ chủ tịch hội sinh viên năm ba.

Nhóm trưởng mới long trọng tuyên bố với tôi: “Chị ơi, em hứa sẽ bảo vệ tốt nhóm của chúng ta, để nó được duy trì mãi mãi!”

Tôi gật đầu nghiêm túc: “Tra nam ngày càng biết cách che giấu, các em vẫn còn một con đường dài phía trước!”

[Hoàn]