14

Em gái: “Anh à, em thấy không ổn đâu, như vậy sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người đấy.”

Hạ: “Đừng lo, anh dỗ cô ấy ngoan ngoãn nghe lời lắm. Nhưng dạo này cô ấy bắt đầu không nghe lời rồi, keo kiệt, nhỏ mọn thật.”

Em gái: “Chị Tử Văn đâu có ngốc, nếu anh cứ tính toán như vậy, chắc chắn chị ấy sẽ không vui, đến lúc người ta chia tay với anh rồi thì anh có hối hận cũng muộn.”

Hạ: “Chia tay? Cô ấy còn muốn chia tay với anh sao? Em gái à, anh nói cho em biết, muốn moi tiền từ cô ấy dễ như trở bàn tay, chẳng qua là anh nhân từ thôi. Chỉ cần bọn anh có quan hệ thân mật, anh sẽ tìm cơ hội chụp vài tấm ảnh, đến lúc đó, cô ấy sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời, cả đời này làm máy rút tiền cho anh!”

Em gái: “Anh nói cái gì vậy! Chuyện này là phạm pháp đấy!”

Hạ: “Có gì đâu, yêu nhau thì chụp mấy tấm ảnh có sao đâu. Chỉ cần anh đòi tiền mà không để lại bằng chứng, thì đó là tiền cô ấy tự nguyện cho anh, không lấy thì phí! Quê mình bảo thủ như vậy, nếu ảnh nóng của cô ấy lộ ra, cô ấy cũng đừng mong ngẩng đầu lên sống tiếp!”

Em gái: “Anh đang nói đùa phải không?”

Hạ: “Ai đùa với em chứ! Anh nghĩ kỹ rồi, nếu Hoàng Tử Văn không nghe lời, anh sẽ chụp hình, rồi đăng lên nhóm, cho mọi người cùng xem ảnh nóng của cô ấy! Đến lúc đó, xem cô ấy còn dám làm cao nữa không! Em có biết không, luật quy định chỉ cần đăng vào nhóm dưới 50 người thì không cấu thành tội phạm đâu, hahaha.”

Em gái: “Em thấy anh điên rồi! Em không nói với anh nữa, anh tự lo cho mình đi!”

Hạ: “Đừng đi mà, em gái à, sau này yêu đương phải cẩn thận, đàn ông đều rất tệ. Anh bây giờ chưa ra tay là vì anh còn để ý đến tình cảm giữa bọn anh, nếu Hoàng Tử Văn không biết điều, xem anh trị cô ấy thế nào!”

Có lẽ em gái cậu ta vẫn còn chút lương tâm, không nhắn lại nữa. Nhưng Hạ Chính Dương vẫn lải nhải không ngừng:

“Em có biết nhà Hoàng Tử Văn giàu cỡ nào không? Hồi cấp ba, ba cô ấy ngày nào cũng lái Audi A6 tới đón cô ấy, nếu không phải vì cô ấy có điều kiện, anh có thèm để ý cô ấy sao? Anh là hot boy của trường đấy nhé!”

“Hehe, sau này cưới được cô ấy, để cô ấy mua nhà mới cho cả gia đình mình, tiền học phí và tiền du học của em cũng có người lo rồi!”

“Không trả lời anh à? Thôi vậy, bye bye.”

15

Xem hết toàn bộ đoạn chat, tôi gần như hoảng loạn đến mức không thở nổi.

Đây là cái thể loại gì vậy?

Hóa ra, đây mới là bộ mặt thật của Hạ Chính Dương sao?

Thật sự quá đáng sợ.

Mấy bạn cùng phòng xem cùng tôi từ đầu đến cuối, ai cũng sững sờ.

“Đây đúng là sói đội lốt người!”

“Địa ngục trống rỗng, ác quỷ đều ở nhân gian!”

“Các chị em ơi, không ngờ thế gian lại có loại người xấu thế này, sợ muốn xỉu luôn!”

Chả trách dạo gần đây Hạ Chính Dương cứ ra mặt gợi ý bóng gió muốn rủ tôi đi thuê phòng bên ngoài.

Tôi vốn là người khá bảo thủ, cộng thêm vốn đã không chắc chắn về mối quan hệ này, nên vẫn luôn không đồng ý.

May mà tôi chưa đồng ý!

Thì ra cậu ta đã có âm mưu này từ lâu!

Các bạn cùng phòng khuyên tôi: “Chuyện này quá đáng sợ rồi! Hay là báo cảnh sát đi.”

“Đúng đó, chỉ nghĩ đến việc loại người này cứ quanh quẩn dưới ký túc xá là tớ nổi da gà luôn.”

Một bạn khác nói: “Nhưng cậu ta chưa thực sự làm gì, chắc cảnh sát cũng không can thiệp được đâu.”

Tôi im lặng một lúc, từ từ sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Đúng, cậu ta chưa làm gì nên chưa phạm tội. Nhưng tớ cũng không thể ngồi yên không làm gì!”

Là sinh viên thời đại mới, tôi phải tự mình xử lý loại tra nam này theo cách của mình!

16

Ông trời có mắt, để tôi phát hiện ra bộ mặt thật của Hạ Chính Dương sớm như vậy.

Tôi cũng không khách sáo, lập tức chụp lại toàn bộ tin nhắn, sắp xếp theo thứ tự và dán từng đoạn vào file PPT.
Sau đó, tôi viết rõ ràng, chi tiết toàn bộ quá trình yêu đương của tôi và Hạ Chính Dương, từ đầu đến cuối, không bỏ sót một chi tiết nào.

Tiếp theo, tôi lập một nhóm chat.
Nhóm này gần như quy tụ cán bộ của các ban ngành sinh viên trong trường, người kéo người, chưa đầy một lúc đã đông đủ.

Tôi đặt hai điều kiện cho nhóm: thứ nhất, chỉ cho nữ vào, thứ hai, số người giới hạn ở 49 người.
Hạ Chính Dương chẳng phải nói nhóm dưới 50 người thì không phạm pháp, không tính là vi phạm quyền riêng tư sao?
Vậy tôi sẽ công khai những việc xấu của cậu ta, trong phạm vi nhỏ hợp pháp, hợp lý.

Còn việc các cán bộ sinh viên này có chia sẻ ra nhóm nào khác hay không, chuyện đó không thuộc quyền kiểm soát của tôi nữa.

Quả nhiên, file PPT về Hạ Chính Dương vừa được gửi đi, lập tức lan truyền rộng khắp.
Ban đầu chỉ lan trong phạm vi nữ sinh trường S, Hạ Chính Dương hoàn toàn không hay biết.
Cậu ta chỉ phát hiện có nhiều nữ sinh cứ chỉ trỏ cậu ta, còn tưởng là vì mình quá đẹp trai.

Cậu ta còn nhắn tin cho tôi:
“Cậu biết tớ được yêu thích cỡ nào không? Lúc lấy cơm còn bị chị khóa trên nhìn chằm chằm đấy, cậu đừng có mà hối hận nhé!”
“Văn Văn bé yêu, nhưng tớ chỉ thích cậu thôi, đừng phớt lờ tớ nữa!”

Đến khi Hạ Chính Dương biết sự thật, đã là hai ba ngày sau, lúc đó gần như cả trường đều biết chuyện.

Hạ Chính Dương tức đến phát điên, gọi điện cho tôi với vẻ mặt giận dữ:
“Hoàng Tử Văn! Cậu ác quá rồi đấy!”

Tôi không nói gì, trước tiên bật chế độ ghi âm, rồi mới chậm rãi nói:
“Hạ Chính Dương, cậu còn mặt mũi trách tôi sao? Không phải là do cậu tâm địa xấu xa, đầu óc bẩn thỉu sao? Nói cho cậu biết, tôi chia tay với cậu, từ nay chúng ta không còn liên quan gì nữa, cậu đừng bao giờ đến tìm tôi nữa!”

Cuối cùng cũng nói được câu này, thật sự rất sảng khoái.

Hạ Chính Dương gào lên:
“Tớ… tớ chỉ nói chơi thôi, tớ chỉ mạnh miệng khoe khoang với em gái tớ thôi! Tớ cũng đâu có làm gì! Bây giờ cậu làm ầm lên như vậy, hủy hoại hết danh tiếng của tớ rồi!”

Tôi cười lạnh:
“Cậu có danh tiếng sao? Cậu dám thề chuyện mẹ cậu chỉ cho cậu 1000 tệ tiền sinh hoạt là thật không?”

Trong máy tính còn lưu lại mấy đoạn tin nhắn giữa cậu ta và mẹ, lời lẽ còn kỳ quái hơn nữa.
Nói trắng ra, hầu hết những ý tưởng để Hạ Chính Dương ăn bám tôi đều là từ mẹ cậu ta.

“Con bớt tiêu một chút, nhà mình tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, ba con cũng đỡ cực khổ hơn.”
“Không tiêu tiền của nó thì uổng, nhà nó giàu như thế, còn chẳng có con trai, cho con tiêu một ít có đáng là gì đâu! Ở nông thôn, loại như nó sớm bị vét sạch rồi!”
“Có câu gì nhỉ, ‘Hiền thê giúp ta chí công danh, ta trả hiền thê ngàn lượng vàng’, sau này cưới nó về, đối xử tốt với nó là được. Con gái đơn giản lắm, chỉ cần con ngọt vài câu là vui vẻ móc tiền tiêu cho con thôi.”

Khi tôi đọc được những dòng này, tôi thực sự không biết phải nói gì.

Mẹ Hạ Chính Dương chắc chắn là sống nhầm thời đại, hoặc có thể là xem tiểu thuyết, phim truyền hình quá nhiều.
Không thì chắc bà ấy nghĩ con trai bà đẹp trai nhất thiên hạ, nên con gái ai cũng phải chủ động bỏ tiền ra nuôi cậu ta mới đúng!

Gia đình như vậy, thật sự là tôi không dám với tới nữa rồi!

17

Thấy Hạ Chính Dương ấp úng không nói nên lời, tôi mỉa mai:
“Hạ Chính Dương, chắc mẹ cậu học vấn không cao nhỉ, để tôi đọc cho cậu nghe phần tiếp theo của bài thơ đó.”

Nói rồi, tôi lạnh lùng cầm điện thoại đọc:

“Hiền thê giúp ta chí công danh,
Khi có thế liền giết người thương.
Một mai quyền lực nằm trong tay,
Dẫm mộ vợ cũ, rước người mới.
Hiền thê đồng cam từ trắng tay,
Công danh có rồi vứt sang bên.
Một mai đầu ngẩng giữa nhân gian,
Giết vợ như đánh ngựa bò.
Xưa nay đàn ông chẳng đáng tin,
Con gái nên giữ chí Mộc Lan.
Thà tự mình kiếm ngàn lượng vàng,
Còn hơn dìu dắt giấc mộng chàng.”

Đây là đoạn tôi tìm được trên mạng, rất phù hợp với tư duy hiện đại!

“Tôi nói cho cậu biết, Hạ Chính Dương, tôi làm vậy là để ngăn người khác bị lừa như tôi, là đang tích đức hành thiện! Cũng là đánh thức cậu một cú, để cậu biết sợ mà dừng lại trước khi phạm sai lầm lớn hơn!”