Tôi không muốn dây dưa với họ, định kéo Tiêu Thần rời đi.

Nhưng giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh ấy bỗng vang lên.

“Mấy cô chắc chắn đang rất ghen tị vì vợ tôi tìm được một anh chồng làm ở công trường như tôi phải không?”

“Nói sớm chứ, bên tôi còn nhiều anh công nhân bốn năm chục tuổi chưa lập gia đình, nhìn là biết rất hợp với mấy cô, hay là để tôi giới thiệu cho nhé?”

Mấy cô gái kia lập tức kinh ngạc chỉ tay vào Tiêu Thần.

“Anh… anh chính là bạn trai làm ở công trường của Tô Vân trong lời đồn sao?”

Tôi cố gắng nhịn cười.

Mấy cô gái kia dường như cũng nhận ra mình vừa bị Tiêu Thần dắt mũi, lập tức tức điên chửi anh ấy.

“Anh bị bệnh à, sao anh dám nói tụi tôi hợp với mấy ông chú bẩn thỉu già nua tứ tuần, năm mươi tuổi chứ?!”

Tiêu Thần rất nghiêm túc gật đầu xin lỗi.

“Xin lỗi, tôi không nên xúc phạm các đồng nghiệp của tôi, mấy cô đúng là không xứng với họ. Là tôi nhìn nhầm rồi.”

“A a a a! Câm miệng, câm miệng ngay! Tô Vân, cậu và bạn trai cậu thật là đáng ghét y như nhau!”

21

Những cô gái kia khi rời đi, mặt ai nấy đều tái xanh.

Còn tâm trạng tôi thì vô cùng vui vẻ.

Ở bên Tiêu Thần lâu rồi, tôi mới phát hiện ra anh ấy cũng rất “độc miệng”.

Thật là dễ thương.

Tôi chẳng buồn để ý đến mấy cô gái đó, tiếp tục cùng Tiêu Thần dạo quanh trường.

Đi được một đoạn, tôi nhìn thấy phía trước, ở chiếc đình bên hồ phong cảnh, có một cặp đôi đang tựa vào nhau.

Hình như là Phương Việt và Cố Thanh.

Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ.

Tiêu Thần đã dừng lại.

“Vân Vân, mắt anh hình như bị cát bay vào rồi.”

Tôi chẳng quan tâm có phải Cố Thanh hay không.

Vội bảo Tiêu Thần ngồi xuống.

“Nhanh nào, để em thổi cho anh.”

Tiêu Thần nghiêng mặt lại gần tôi, làn da anh ấy mịn màng sáng bóng, hàng mi dày cong vút, khi khẽ rung lên, như chiếc lông vũ lướt qua tim tôi.

Tôi cố gắng kìm nén cảm giác mặt nóng bừng, cúi đầu thổi vào mắt cho anh ấy.

Thổi liền mấy cái.

“Đỡ chưa?”

Hàng mi của Tiêu Thần lại khẽ rung lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, mỗi lần nhìn như thế đều khiến tôi có cảm giác anh ấy vô cùng dịu dàng.

Lúc này, đôi mắt ấy còn ươn ướt, hơi đỏ, càng quyến rũ hơn.

Tôi cảm thấy mình sắp bị đôi mắt ấy hút mất hồn rồi.

Tôi vội vàng rời mắt, ai ngờ lại đối diện với đôi môi mỏng lạnh lùng mà đầy gợi cảm của anh ấy.

Hình dáng môi của Tiêu Thần rất đẹp, không chỉ có hạt châu nhỏ ở giữa mà khóe môi còn hơi cong tự nhiên, nhìn rất muốn hôn.

Không hiểu sao tôi cảm thấy cổ họng khô khốc, vô thức nuốt nước bọt.

Rồi cứ thế, tôi tiến lại gần.

Khi tôi nhận ra thì đã cảm nhận được cảm giác mềm mại, ấm áp từ môi anh ấy.

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Tôi… tôi lại chủ động hôn Tiêu Thần!

Tôi không ngờ mình lại “đói khát” đến mức này!

“Tô Vân! Hai người đang làm gì vậy?!”

Một tiếng quát đầy giận dữ vang lên bên cạnh.

22

Tôi giật bắn mình.

Quay đầu lại mới phát hiện ra sắc mặt của Cố Thanh đen như đáy nồi.

Đôi mắt anh ấy nhìn Tiêu Thần đầy căm hận.

Tôi lập tức chắn trước mặt Tiêu Thần.

Nhíu mày nhìn Cố Thanh.

“Anh làm gì mà đột nhiên hét to vậy, muốn hù chết người à?”

Cố Thanh sững lại, cố kiềm chế cơn tức giận, nói với tôi:
“Em thật sự muốn tiếp tục dây dưa với tên này sao?”

Tôi không hiểu anh ấy có ý gì.

“Tiếp tục dây dưa là sao? Tôi và Tiêu Thần đã đăng ký kết hôn rồi, chúng tôi là vợ chồng.”

Đôi mắt Cố Thanh lập tức đỏ ngầu.

“Em thật sự đã đăng ký kết hôn với cậu ta? Không thể nào! Bác trai bác gái sẽ không đồng ý đâu!”

Anh ấy định kéo tay tôi.

Tiêu Thần lập tức kéo tôi ra sau lưng, bảo vệ tôi.

Anh ấy nhìn Cố Thanh từ trên cao, lạnh lùng mỉa mai.

“Anh là giun sán trong bụng ba mẹ Vân Vân chắc? Sao anh dám khẳng định họ không đồng ý? Đã làm giun thì nên có tự giác của giun, đừng chui ra làm người khác buồn nôn.”

Tiêu Thần liếc nhìn Phương Việt đang đứng gần đó.

Rồi lại nhìn Cố Thanh nói tiếp:
“Tôi không giống anh, chỉ biết đùa giỡn con gái mà không dám chịu trách nhiệm. Ba tháng nữa, khi Vân Vân tốt nghiệp, tôi sẽ cho cô ấy một đám cưới lớn nhất Hải Thị.”

Sắc mặt Cố Thanh tối đen.

Anh ấy khinh thường nói:
“Chỉ dựa vào mức lương làm công trường của cậu mà cũng dám nói ra những lời như vậy sao?”

Tôi rất khó chịu.

Cố Thanh dựa vào đâu mà coi thường Tiêu Thần.

“Cố Thanh, anh bớt khinh thường người khác đi. Ít ra Tiêu Thần bằng tuổi chúng ta mà đã tự kiếm tiền bằng chính sức mình. Còn tôi và anh thì sao? Chúng ta đều dựa vào bố mẹ!”

Nếu Cố Thanh không sinh ra trong nhà họ Cố, chưa chắc đã sống khá hơn Tiêu Thần!

Cố Thanh nhìn tôi, ánh mắt đầy thất vọng, thậm chí có chút đau lòng.

“Em thật sự muốn bảo vệ cậu ta như vậy sao?”

Tôi cảm thấy câu nói này của Cố Thanh rất có vấn đề.

Tôi và Tiêu Thần đã là vợ chồng rồi, nếu tôi không bảo vệ anh ấy thì tôi bảo vệ ai?

Cố Thanh nghĩ tôi vẫn như trước đây, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng sẽ luôn đứng về phía anh ấy sao?

Tôi đang định nói gì đó.

Tiêu Thần đã chậm rãi nói với Cố Thanh:
“Chuyện tôi có đang khoác lác hay không, đến lúc đó anh sẽ biết.”

23

Sau khi kết thúc không vui với Cố Thanh.

Tôi phát hiện không ít người cố ý chạy đến trường để lén nhìn Tiêu Thần.

Chắc là mấy cô gái khi nãy đã tung tin gì đó rồi.

Chúng tôi cũng chẳng còn tâm trạng dạo quanh trường nữa.

Về đến nhà.

Tôi ngồi trên sofa bực dọc.

Tiêu Thần ngồi xổm trước mặt tôi, nắm lấy tay tôi.

Chân thành hỏi:
“Vân Vân, thân phận của anh có khiến em cảm thấy không thoải mái khi ở trường không?”

Tôi giật mình.

Lập tức nắm lại tay anh ấy.

“Anh đừng nghĩ bậy, chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi, nụ hôn đầu em cũng cho anh rồi, anh đừng hòng nghĩ đến chuyện ly hôn với em!”

Tiêu Thần sững người.

Hình như không ngờ tôi sẽ nói như vậy.

Đôi mắt anh ấy không kìm được ánh lên ý cười.

Anh ấy gật đầu, mím môi nói nhỏ với tôi:
“Thật ra… đó cũng là nụ hôn đầu của anh.”

Tôi nghe vậy, trong lòng ngọt ngào như mật.

24

Tôi cứ nghĩ sau khi cãi nhau như vậy, Cố Thanh chắc chắn sẽ không để ý đến tôi nữa.

Ai ngờ tan học, anh ấy lại bất ngờ gọi tôi ra hành lang.

Tặng tôi một món quà nhỏ.

Tôi cực kỳ ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của tôi, ngoài những lần sinh nhật tôi ép anh ấy tặng quà, anh ấy chưa bao giờ chủ động tặng gì cho tôi.

Thấy tôi ngạc nhiên.

Cố Thanh muốn như trước đây, xoa đầu tôi.

Tôi theo phản xạ liền né tránh.

Dù gì thì bây giờ cả hai chúng tôi đều đã có người yêu.

Cố Thanh khựng lại, vẻ mặt có chút hụt hẫng.

“Vân Vân, xin lỗi em, trước đây là anh trẻ con, vô tình làm tổn thương em. Anh và Phương Việt chia tay rồi.”

Tôi rất nghi hoặc.

“Rồi sao nữa?”

Thấy tôi không hiểu, Cố Thanh càng đau lòng.

“Vân Vân, em quên rồi sao? Hôm qua là sinh nhật anh. Anh nhớ trước đây, mỗi năm sinh nhật anh, em đều chuẩn bị trước nửa tháng, hỏi anh thích quà gì.”

Anh ấy không nói thì thôi.

Vừa nói xong, tôi chỉ cảm thấy mình hồi đó thật ngu ngốc.

Lúc đó tôi đã hao tâm tổn trí tổ chức tiệc sinh nhật cho anh ấy, cẩn thận chọn quà mà anh ấy thích.

Có lúc anh ấy rảnh thì tới tham dự, không rảnh thì dứt khoát không đến.

Để tôi phải xấu hổ đối mặt với những người bạn cùng lớp tôi đã mời đến chúc mừng sinh nhật cho anh ấy.

Tiêu Thần thì khác, tôi chỉ cần giúp anh ấy bóp kem đánh răng, chuẩn bị một bộ đồ ngủ, anh ấy đã vui như trẻ con rồi.

25

“Anh muốn quà sinh nhật đúng không? Vậy mấy hôm nữa em sẽ tặng bù cho anh.”

Dù bây giờ tôi không còn quá để tâm đến Cố Thanh, nhưng anh ấy đã trực tiếp mở lời xin quà, tôi cũng không muốn quá keo kiệt.

Nghe vậy, Cố Thanh không giấu được vẻ tổn thương nhìn tôi.

“Vân Vân, anh nghe Phương Việt nói rồi, em thật sự luôn rất thích anh. Xin lỗi, gần đây anh mới phát hiện ra, thật ra anh cũng thích em.”

“Nhìn thấy em hôn người khác, anh ghen đến đau lòng. Không có em bên cạnh, em không biết anh đã không quen đến mức nào. Đừng giận nhau nữa, anh muốn cưới em.”

Tôi thật sự không ngờ, có một ngày Cố Thanh sẽ nói thích tôi.

Nghe xong, tôi chẳng hề có cảm xúc gì, thậm chí còn thấy buồn cười.

“Xin lỗi, em và Tiêu Thần đã đăng ký kết hôn rồi, không thể cưới người khác được nữa. Nếu không còn chuyện gì khác, em đi trước đây.”

Tôi quay người định rời đi.

Cố Thanh giữ chặt tôi lại.

Không thể tin nổi câu trả lời của tôi.

“Vân Vân! Em đừng lừa anh nữa, hai người mới quen nhau bao lâu, sao có thể dễ dàng kết hôn như vậy?”

“Tiêu Thần vốn không xứng với em, cậu ta chỉ nhắm vào tiền nhà em thôi!”

Tôi gạt tay Cố Thanh ra.

Nghiêm túc nói với anh ấy:
“Cố Thanh, em thật sự rất thất vọng về anh. Thì ra anh cũng giống như những người khác, đều thích nhìn người khác bằng ánh mắt đầy định kiến.”

Anh ấy đâu có biết, trước khi đăng ký kết hôn, Tiêu Thần vì muốn tôi yên tâm, đã chủ động yêu cầu ký hợp đồng tiền hôn nhân.

Tài sản trước hôn nhân của tôi, nếu ly hôn, anh ấy sẽ không lấy một xu.

Tài sản trước hôn nhân của anh ấy, nếu ly hôn, sẽ chia cho tôi một nửa.

Dù Tiêu Thần không có nhiều tài sản trước hôn nhân, nhưng tôi vẫn vô cùng cảm động.

26

Tôi vẫn đi học như bình thường mỗi ngày.

Từ sau khi nhiều người biết Tiêu Thần đẹp trai như thế nào, những lời bàn tán sau lưng tôi cũng ít đi hẳn.

Bạn thân tôi nói, ảnh Tiêu Thần đã bị lén chụp rồi tung lên diễn đàn trường.

Rất nhiều cô gái đều gào thét tỏ tình, cứ ngỡ là hoàng tử bước ra từ truyện tranh.

Thậm chí có người biết Tiêu Thần là bạn trai làm ở công trường của tôi, lại còn ghen tị với tôi, nói tôi thật may mắn, có thể nhặt được một chàng trai đẹp trai như thế ở công trường, họ cũng muốn đến công trường thử xem có nhặt được người đẹp không.

Tôi liên tục sửa lại cho họ:

“Tiêu Thần là chồng tôi, không phải bạn trai.”