13

Tôi cảm thấy mình giống như một trò cười.

Còn chưa kịp bước ra khỏi cổng trường, mẹ tôi đã gọi điện tới, hỏi tôi lời Cố Thanh nói có thật không.

Hỏi tôi có thật là đã lén đi đăng ký kết hôn không.

Nghe thấy giọng mẹ, tôi bật khóc nức nở.

“Con gái ngoan của mẹ ~ đừng khóc, đừng khóc, cho dù con muốn gả cho một anh công nhân bốc vác ở công trường, thậm chí con muốn gả cho mười người làm công trường, ba mẹ cũng sẽ không mắng con đâu.”

Ba tôi chen vào điện thoại, vội vàng an ủi tôi.

Tôi càng khóc to hơn.

Mãi cho đến khi ba mẹ đích thân đến trường đón tôi.

Tôi mới dần bình tĩnh lại.

Ba tôi sốt ruột hỏi tôi.

“Lần trước cậu thanh niên đó chẳng phải đã nói tất cả chỉ là hiểu lầm sao? Sao giờ lại đi đăng ký kết hôn rồi?”

Tôi ngoan ngoãn để tay lên đùi, không biết nên giải thích chuyện tôi và Tiêu Thần đăng ký kết hôn như thế nào.

Thấy tôi như vậy, ba mẹ bảo tôi dẫn họ đi tìm Tiêu Thần.

Trên đường, tôi vô cùng lo lắng.

Cuối cùng cũng đến công trường.

Vừa xuống xe, ba tôi đã nhìn công trường phía trước, cảm thán:

“Tập đoàn Tiêu thị lúc nào lại bắt đầu thi công ở đây rồi? Chậc chậc chậc, vị thái tử gia đến từ thủ đô này cũng khá thật đấy, nhanh như vậy đã lấy được dự án và triển khai rồi. Đám cáo già đang chờ xem cậu ta bị vấp ngã, e là lần này sẽ bị cậu ta dắt mũi thôi.”

14

Tôi mờ mịt hỏi: “Thái tử gia gì cơ ạ?”

Ba tôi cảm thán: “Chuyện trong giới thương nghiệp, con không hiểu đâu. Cách đây hai tháng, có một vị thái tử gia từ thủ đô đến, nghe nói cậu ta mới hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, muốn nhúng tay vào thị trường ở Hải Thị.”

“Mọi người đều nói ‘rồng mạnh không áp nổi rắn địa phương’, bác Cố, chú Vương của con đều đang chờ xem cậu ta thất bại, sau đó sẽ phải cúi đầu đi tặng quà. Ai ngờ vị thái tử gia này chưa từng lộ diện mà đã lấy được dự án rồi.”

“Nói ra cũng lạ, đến giờ vẫn chưa ai gặp mặt vị thái tử gia này, ba cũng rất muốn biết cậu ta trông như thế nào, ra tay nhanh gọn thật.”

Ba tôi còn định nói thêm.

Mẹ tôi vội vàng cắt lời: “Được rồi, đừng lải nhải nữa. Con gái ngoan, mau gọi điện cho cậu nhóc đó đi, nói rõ mọi chuyện giữa hai đứa.”

Tôi lấy điện thoại ra, còn chưa kịp mở danh bạ đã chột dạ dừng lại.

Ngập ngừng nói: “Hình như con… vẫn chưa lưu số của anh ấy.”

15

Vừa nói, tôi vừa theo thói quen mở danh bạ.

Bỗng dưng tôi trợn to mắt khi thấy tên trong danh bạ là:

“A – Ông xã yêu nhất Tiêu Thần”

Tôi không nhớ mình đã lưu số anh ấy từ khi nào.

Ba mẹ tôi liếc thấy dòng ghi chú ấy, khóe miệng giật giật.

Có chút ghen tị nói: “Con gái ngoan, cậu ấy là người con yêu nhất à? Ba mẹ không được đứng hàng đầu à?”

Tôi muốn giải thích chắc là do Tiêu Thần tự tay lưu vào.

Nhưng nếu nói vậy, chắc chắn ba mẹ sẽ có ấn tượng xấu với Tiêu Thần.

Thật ra Tiêu Thần chỉ quá chu đáo thôi, anh ấy tự lưu như vậy cũng vì quan tâm tôi, tôi không thể để anh ấy bị hiểu lầm.

Dưới ánh mắt không hài lòng của ba mẹ, tôi vội vàng sửa lại tên ba mẹ thành “Ba yêu nhất” và “Mẹ yêu nhất”.

Sắc mặt ba mẹ lập tức dịu đi nhiều.

Cuối cùng tôi cũng mạnh dạn bấm gọi cho Tiêu Thần.

16

Tiêu Thần dường như rất bất ngờ khi tôi gọi điện cho anh ấy.

Giọng nói của anh ấy tràn đầy sự vui mừng xen lẫn ngỡ ngàng.

Chỉ là anh ấy nói không thể rời đi ngay, phải làm xong việc trong tay mới ra được.

Anh ấy nói trời nắng quá, bảo chúng tôi về trước.

Đúng lúc ba mẹ tôi cũng nhận được cuộc gọi gấp, nên vội vã rời đi.

Tôi quay về căn hộ chờ Tiêu Thần, định đợi anh ấy về rồi cùng nhau đến gặp ba mẹ.

Nhưng chờ mãi, chờ mãi, vẫn không thấy anh ấy.

Đang định gọi lại, mẹ tôi gọi đến trước.Đọc full tại page vân hạ tương tư

Giọng mẹ đầy kích động và vui mừng xen lẫn kìm nén.

“Con gái ngoan ~ ba mẹ vừa nhận được một dự án lớn, giờ phải đi công tác ở thủ đô để bàn hợp tác cụ thể.”

“Ba mẹ đã gặp cậu Tiêu Thần rồi, cậu ấy rất tốt. Hai đứa kết hôn, ba mẹ rất yên tâm, hai đứa nhớ đối xử tốt với nhau nhé.”

Tôi đầy dấu chấm hỏi.

Khi nào ba mẹ tôi đã gặp Tiêu Thần?

Nhưng biết ba mẹ không phản đối chuyện tôi kết hôn với Tiêu Thần, tôi thở phào nhẹ nhõm.

17

Khi Tiêu Thần về, anh ấy kéo theo một chiếc vali.

Tôi vội hỏi anh ấy đã gặp ba mẹ tôi khi nào.

Anh ấy hơi cúi đầu, trông như vừa làm sai chuyện gì, không dám nhìn tôi.

“Vân Vân, anh không cố ý lén em đi gặp ba mẹ đâu. Anh cứ tưởng em cũng ở biệt thự, không biết em đang đợi anh ở đây. Anh… anh làm sai rồi phải không?”

Trái tim tôi như bị đánh trúng.

Tiêu Thần thật sự là thiên thần nhỏ từ đâu rơi xuống vậy.

Vừa thú vị, vừa khiến người ta thương yêu.

Tôi hoàn toàn không trách anh ấy.

“Ngốc ơi, anh làm rất tốt, ba mẹ em rất hài lòng với anh, anh giỏi lắm!”

Tôi không nhịn được nữa, nhào vào ôm Tiêu Thần.

Cả người anh ấy lập tức cứng đờ, ngỡ ngàng xen lẫn vui mừng, không dám tin rằng tôi chủ động ôm anh ấy.

Anh ấy ôm lại tôi một cách rụt rè và cẩn thận.

Mặt tôi nóng bừng.

Đây là lần đầu tiên tôi ôm một chàng trai, không ngờ cảm giác lại tuyệt vời đến vậy.

Tiêu Thần thật kỳ lạ, cả ngày làm việc vất vả mà người chẳng có chút mùi mồ hôi nào, ngược lại còn phảng phất hương thơm dễ chịu của tuyết tùng.

Khiến người ta cảm thấy yên lòng, thoải mái.

18

Tôi bắt đầu nghi ngờ mình nhặt được bảo bối rồi.

Ban đầu tôi nghĩ sống chung với Tiêu Thần chắc sẽ có chút gượng gạo.

Nhưng mọi việc anh ấy làm đều rất vừa vặn, đúng mực.

Biết tôi có thể chưa quen, anh ấy chủ động đề nghị ngủ ở phòng khách.

Anh ấy thường ngồi trên sofa cùng tôi xem phim, muốn nắm tay tôi cũng luôn hỏi ý kiến trước.

Anh ấy đưa tôi đến trường.

Trước khi rời đi còn bịn rịn.

“Vân Vân, nghe nói khi thích một người, sẽ không kiềm được mà cứ nghĩ đến người đó. Anh hy vọng một ngày nào đó có thể đẩy Cố Thanh ra khỏi đầu em, để trong lòng em chỉ có anh.”

Tôi cảm thấy có chút áy náy, đau lòng gật đầu.

“Em sẽ cố gắng nhớ đến anh thật nhiều!”

Khi vào lớp, vẫn có không ít ánh mắt dò xét nhìn tôi.

Còn có người thì thầm bàn tán.

“Tô Vân thật sự quen với anh chàng làm công trường sao? Cô ấy đúng là giàu có nên thích làm gì thì làm?”

“Chậc chậc, cậu ngốc à, chẳng lẽ cậu không nhìn ra cô ấy thích Cố Thanh sao? Cố Thanh vừa quen với hoa khôi trường, cô ấy liền lập tức tìm một người khác, ai mà không biết cô ấy làm thế để chọc tức? Đáng tiếc là Cố Thanh chẳng hề ghen.”

“Đúng thế, không ngờ với điều kiện của Tô Vân, cuối cùng lại chỉ có thể quen một anh công nhân bốc vác, thật đáng thương!”

Trước những lời cười nhạo của họ, bạn thân tôi vô cùng tức giận.

Cũng hận tôi không chịu tranh đấu.

Thật ra trong lòng tôi cũng không thoải mái.

Vì họ quá coi thường Tiêu Thần.

Dù tôi và Tiêu Thần quen nhau chưa lâu, nhưng mỗi khi ở bên anh ấy, tôi luôn cảm thấy rất dễ chịu.

Có thể tôi đã nhìn nhầm, nhưng ba mẹ tôi đều nói Tiêu Thần là người tốt, tôi tin vào cảm giác của mình.

Có lẽ vì tôi luôn nghĩ đến Tiêu Thần, nên khi thấy Cố Thanh và Phương Việt ngọt ngào ở bàn trên, tôi lại chẳng có chút cảm xúc nào.

19

Cuối tuần, tôi và Tiêu Thần thường đi dạo phố hẹn hò.

Anh ấy hình như có trí nhớ rất tốt, rất nhanh đã nhớ được tôi thích ăn gì, ghét gì.

Mỗi ngày anh ấy đều rất chăm chỉ đi công trường làm việc.

Tôi rất muốn hỏi anh ấy trình độ học vấn là gì, để ba tôi có thể sắp xếp cho anh ấy một công việc ở công ty.

Nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy, cứ chần chừ mãi chưa hỏi.

Tôi dự định đợi ba tôi về rồi hỏi trước ý ba.

Nhưng lần này ba mẹ tôi đi công tác rất lâu.

Càng ở bên Tiêu Thần lâu, tôi càng phát hiện anh ấy có quá nhiều điểm tốt.

Trước hết, anh ấy cực kỳ đẹp trai.

Thỉnh thoảng khi anh ấy giúp tôi xếp hàng mua trà sữa và đồ ăn vặt, có rất nhiều cô gái lén lút nhìn anh ấy.Đọc full tại page vân hạ tương tư

Chỉ cần tôi đi vào nhà vệ sinh một chút, ra ngoài đã thấy mấy cô gái vây quanh anh ấy xin số điện thoại.

Nhưng anh ấy đều từ chối rất lịch sự.

Tôi nhớ lúc trước kéo Cố Thanh đi dạo phố, anh ấy tỏ ra chán chường.

Khi có cô gái xinh đẹp đến xin số, Cố Thanh liền lập tức trở nên vui vẻ, còn cười nói đó là vinh hạnh của anh ấy.

Ngay cả khi ăn cơm chung, Cố Thanh biết rõ tôi không ăn được tỏi, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến khẩu vị của tôi.

Càng so sánh, tôi càng nhận ra Tiêu Thần thực sự rất tốt.

20

Hôm nay, tôi hứng chí kéo Tiêu Thần đến trường tôi chơi.

Tôi nắm tay anh ấy, cùng nhau đi trên con đường rợp bóng cây.

Không ít người quen biết tôi đều kinh ngạc nhìn tôi và Tiêu Thần.

Dù sao bọn họ cũng biết tôi có bạn trai.

Nhưng bức ảnh lan truyền trên diễn đàn trường lại không chụp rõ mặt Tiêu Thần.

Có mấy cô gái bình thường vốn không ưa gì tôi.

Cố ý bước tới hỏi tôi.

“Tô Vân, đây là anh trai cậu sao? Đẹp trai quá đi mất!”

“Đúng vậy đó, hai người trông tình cảm thật đấy. Nếu không phải tụi mình biết cậu có bạn trai làm ở công trường, tụi mình suýt tưởng anh trai đẹp trai này là bạn trai cậu rồi!”

Câu này giả tạo đến mức không chịu nổi.

Các cô ta rõ ràng biết tôi là con một!

Rõ ràng muốn ám chỉ tôi bắt cá hai tay, cố tình làm Tiêu Thần hiểu lầm, khiến tôi xấu hổ trước mặt anh ấy.