Kể từ ngày tôi nói ra điều đó, Giang Hàng đối với tôi chỉ là người xa lạ có quan hệ huyết thống.
Từ lần tiếp xúc đó, tôi và Trần Lễ dần trở nên thân thiết hơn. Vì cha cậu ấy cờ bạc, mẹ đã qua đời, nên cậu ấy sống còn vất vả hơn bạn bè cùng trang lứa.
Ngày nào tan học cậu ấy cũng đi làm thêm, vì không có thời gian kết bạn nên luôn lặng lẽ một mình.
Giang Hàng luôn nhìn tôi không vừa mắt, tôi cũng chẳng thèm quan tâm, cứ đến thư viện ôn bài.
“Giang Khê, tránh xa Trần Lễ ra.” Vừa bước vào, tôi đã bị Giang Hàng cảnh cáo.
Tôi đặt cặp xuống, nhàn nhã đáp: “Không làm được.”
“Còn nữa, cậu đừng tiếp tục làm khó Trần Lễ, nếu không đừng trách tôi mách với ba mẹ, nói cậu kéo bè kéo cánh, bắt nạt bạn học.”
Trong mắt mọi người, Giang Hàng là học sinh giỏi, đẹp trai, là thiên chi kiêu tử.
Nhưng trong mắt tôi, cậu ta chỉ là một cậu công tử dựa vào gia thế mà ngang ngược, tùy tiện.
Kỳ nghỉ Quốc khánh, Giang Duy Nhất tham gia cuộc thi múa cấp thành phố.
Trên sân khấu, cô gái nhỏ mặc váy ba lê múa uyển chuyển, như tinh linh trong rừng, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.
Giang Duy Nhất giành giải quán quân, anh cả Giang Khải cũng đến chúc mừng, Giang Hàng thậm chí còn tổ chức một bữa tiệc chúc mừng hoành tráng cho cô ấy.
Trong phòng tiệc, tôi ngồi cạnh Giang Duy Nhất, khi nhân viên phục vụ bưng món lên, bất cẩn làm đổ súp nóng lên tay tôi, Giang Duy Nhất ngồi bên cạnh cũng bị văng vào người.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Giang Duy Nhất đã bật khóc: “Ba mẹ, con đau quá.”
Giang Hàng bước đến, đẩy tôi ra, lo lắng kiểm tra tay cô ấy.
“Không sao đâu, một lát nữa mình sẽ đi bệnh viện ngay.” Ba mẹ Giang nhất thời hoảng loạn, hoàn toàn không để ý đến tôi đang đứng bên cạnh.
Mọi người đều đi cùng Giang Duy Nhất đến bệnh viện, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi tự đi đến tiệm thuốc mua một tuýp thuốc mỡ.
Lúc này đèn đường nhấp nháy, phố xá ồn ào náo nhiệt, nhưng tôi chẳng biết nên đi đâu.
“Giang Khê, cậu đang làm gì ở đây!” Tôi đang ngồi ngẩn ngơ trên ghế công viên thì Trần Lễ đột nhiên xuất hiện.
“Tay cậu bị sao vậy?” Tôi vừa định trả lời thì cậu ấy đã chú ý đến bàn tay tôi.
Không muốn làm phiền cậu ấy, tôi vội giấu tay ra sau, mỉm cười nói: “Không sao đâu.”
“Bị bỏng phồng rộp thế này mà còn nói không sao? Mau đến bệnh viện!” Cậu ấy mặt lạnh, kiên quyết kéo tôi đi bệnh viện.
Bác sĩ vừa nhìn thấy tay tôi đã nhíu mày, tức giận nói: “Tại sao không đến bệnh viện sớm, giờ đã bị nhiễm trùng, sau này có thể sẽ để lại sẹo.”
“Lỗi của em, tại em không phát hiện kịp thời.” Trần Lễ vội vàng nhận lỗi, chủ động nhận hết trách nhiệm về mình.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ấy cúi đầu nhận sai như vậy.
Xử lý xong vết thương, tôi móc mấy đồng lẻ trong túi ra đưa cho cậu ấy: “Trước tiên trả cậu bấy nhiêu, phần còn lại tôi sẽ trả sớm nhất có thể.”
Tôi biết, vì giúp tôi đóng tiền viện phí, số tiền cậu ấy vất vả kiếm được mấy ngày qua đã tiêu sạch.
“Giang Khê, chúng ta không phải bạn bè sao?” Trần Lễ không nhận tiền, thậm chí còn tỏ vẻ bực mình.
“Nếu cậu thật sự thấy khó xử, vậy mời tôi ăn một bát mì đi!”
Tôi và Trần Lễ cùng đi đến một quán mì.
“Giang Khê, tại sao cậu lại bị bỏng?” Vừa ngồi xuống, Trần Lễ đã hỏi ngay.
Nhìn thấy cậu ấy quan tâm như vậy, tôi không kìm được mà hỏi: “Trần Lễ, có phải chỉ những đứa trẻ biết khóc mới được cho kẹo không?”
Tôi úp mặt xuống bàn, nghẹn ngào nói: “Trần Lễ, tay tôi đau lắm, đau đến mức tôi muốn khóc.”
Rõ ràng tôi đã rất hiểu chuyện rồi, vậy mà tại sao tất cả mọi người đều phớt lờ tôi?
Ngay lúc tôi nghĩ rằng Trần Lễ đã bị tôi dọa sợ, cậu ấy lại nhẹ nhàng xoa đầu tôi, mỉm cười nói: “Trong ký ức của tôi, Giang Khê rất tốt, cậu là duy nhất trong lòng tôi.”
“Cảm ơn cậu.” Tôi bật cười qua làn nước mắt.
Ăn mì được một nửa, mẹ Giang gọi điện thoại, giọng bà trong điện thoại nghe có vẻ rất mệt mỏi: “Tiểu Khê, con vẫn chưa về nhà à?”
“Con đang ăn ngoài.”
“Ăn xong thì về sớm nhé, bên ngoài không an toàn đâu. Vì vết thương của Duy Nhất khá nghiêm trọng nên tối nay ba mẹ và anh hai con sẽ không về.”
Mẹ Giang cúp máy, tôi nhìn bàn tay mình được băng kín mít, không nhịn được bật cười.
Vì không tiện đường, tôi chỉ nhờ Trần Lễ đưa mình đến trạm xe buýt là được.
Chẳng bao lâu sau, xe buýt chậm rãi tiến đến, ngay lúc tôi chuẩn bị lên xe, Trần Lễ nhét vào tay tôi một gói kẹo.
“Giang Khê, sau này nếu cậu muốn ăn kẹo, tôi sẽ luôn mua cho cậu.” Cậu thiếu niên vừa vẫy tay với tôi vừa nói ra lời hứa khiến tim tôi rung động.
Về đến nhà, tôi đang chuẩn bị vào phòng tắm thì cửa phòng của anh cả Giang Khải bỗng mở ra.
Anh ấy hỏi tôi: “Tiểu Khê, em mới về à?”
“Vâng.” Tôi thu tay đang đặt trên tay nắm cửa lại, xoay người đáp lời.
“Con gái đừng ở ngoài muộn quá, chúng ta sẽ lo lắng…”
“Tai em bị sao vậy?” Anh ấy nói được nửa chừng, chợt phát hiện ra tay tôi.
“Bị bỏng thôi ạ.”
“Đã bị bỏng rồi sao em không nói?” Lúc này anh ấy mới nhận ra, nhíu mày, vẻ mặt có chút khó hiểu.
“Em có cơ hội nói sao? Vừa nghe Duy Nhất khóc, Giang Hàng đã đẩy em ra, trong lòng mọi người chỉ có cô ấy, sao em phải tự mình chen vào để chuốc lấy nhục.” Tôi không nhịn được nói ra nỗi ấm ức, anh cả không giống Giang Hàng, anh ấy chắc sẽ hiểu tôi.
“Tiểu Khê, em nhạy cảm quá rồi.”
“Anh biết Giang Hàng bình thường có hơi bốc đồng, nhưng nó không thật sự ghét em đâu. Vì từ nhỏ Duy Nhất đã luôn bám theo nó, nó sợ cô ấy sẽ rời đi nên mới nhằm vào em như vậy.”
Thì ra trong mắt anh ấy, sự ấm ức của tôi chỉ là quá nhạy cảm.
“Anh cả, em hơi mệt, em về phòng trước.” Không muốn nghe thêm nữa, tôi quay người trở về phòng.Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Ngày hôm sau, Giang Duy Nhất về nhà, đi cùng còn có Giang Hàng và ba mẹ Giang.
“Tiểu Khê, sáng nay anh cả con mới kể lại chuyện của con cho chúng ta nghe, hôm đó tình huống quá hỗn loạn, chúng ta nhất thời không chú ý đến con, tay con giờ sao rồi?” Mẹ Giang đến bên tôi, áy náy nhìn tay tôi.
Tôi im lặng không nói.
“Con bé này cũng thật là, bị bỏng cũng không nói một tiếng, chúng ta là người thân của con, chẳng lẽ lại không lo cho con sao?” Ba Giang không nhịn được trách mắng, trong giọng nói còn xen lẫn sự bất mãn.
Mẹ Giang vội ngăn lại: “Giang Chính Nguyên, đừng nói nữa.”
Mẹ Giang đưa tôi về phòng, có lẽ vì giọng bà quá dịu dàng, cuối cùng tôi cũng nói ra nỗi lòng mình: “Mẹ, con không thích Giang Duy Nhất, mẹ cho cô ấy đi được không?”
Đây là lần đầu tiên tôi ích kỷ như vậy, nhưng tôi không hối hận.
Căn phòng lặng im, thật lâu sau mẹ Giang mới lên tiếng: “Tiểu Khê, con và Duy Nhất đều là con gái của mẹ, mẹ thật sự không thể từ bỏ bất kỳ đứa nào.”
“Con hãy thử chấp nhận Duy Nhất đi! Mẹ thật lòng rất yêu con, cô ấy không phải kẻ thù của con, các con đều là những đứa trẻ ngoan, không nên căng thẳng như vậy.” Mẹ Giang đỏ mắt, chân thành khuyên nhủ tôi.
“Mẹ, con sẽ không bao giờ chấp nhận cô ấy.” Dù tôi đã thua thảm hại, nhưng tôi vẫn giữ vững lập trường của mình.
Sau ngày hôm đó, mẹ Giang nghĩ tôi đang giận dỗi, nên càng quan tâm tôi hơn.
Bà cưng chiều tôi hết mực, sợ tôi sẽ nảy sinh oán trách.
Nhưng bà không biết tôi là người rất nhỏ nhen, khi tôi đã tích đủ thất vọng, tôi cũng sẽ không cần bà nữa.
Ngày trở lại trường, tôi cố tình chặn Trần Lễ trước cổng trường.
“Để cảm ơn cậu đã trả tiền thuốc cho tôi, tuần này tôi sẽ bao hết bữa sáng của cậu.”
Cậu ấy đến muộn, tôi vội vàng nhét bữa sáng vào tay cậu ấy rồi chạy nhanh về lớp.
Từ đó, tôi và Trần Lễ duy trì thói quen ngầm ấy, nhưng đến ngày cuối cùng, Giang Hàng đột nhiên phát hiện ra, cậu ta khăng khăng cho rằng tôi và Trần Lễ đang yêu sớm.
“Giang Khê, cậu dám yêu sớm à.” Giang Hàng hét ầm lên trong thư viện, thấy mọi người bắt đầu bực bội, tôi vội kéo cậu ta ra ngoài.
“Giang Khê, cậu lại thích loại người như Trần Lễ sao?” Giang Hàng khinh khỉnh.
“Loại người nào? Cậu ấy không biết tốt hơn cậu bao nhiêu lần. Loại công tử ăn chơi như cậu mà cũng dám chê người khác.” Tôi không muốn nói thêm với cậu ta, lập tức quay người bỏ đi.
Tin đồn giữa tôi và Trần Lễ ngày càng lan rộng, tôi biết, tất cả đều do Giang Hàng đứng sau.
“Tiểu Khê, con thật sự quen với thằng nhóc côn đồ đó sao?” Mẹ Giang lạnh mặt hỏi tôi, đây là lần đầu tiên tôi thấy bà nghiêm khắc như vậy.
“Chẳng lẽ trong mắt mọi người con lại không biết giữ mình đến vậy sao? Mọi người đều nói Trần Lễ không tốt, nhưng lúc con bị bỏng, chính cậu ấy là người đầu tiên đưa con đến bệnh viện. Cậu ấy là bạn con, mọi người không thể sỉ nhục cậu ấy như thế.” Trần Lễ là người tốt như vậy, tại sao lại phải chấp nhận những lời chỉ trích này?
Lần đầu tiên, tôi bùng nổ trước mặt họ, vì Trần Lễ.
Thấy tôi không chịu nhận sai, mẹ Giang bắt đầu dịu lại.
Bà xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Khê, con còn nhỏ, chưa đủ khả năng phân biệt đúng sai, con phải biết mẹ sẽ không hại con.”
Bà mãi mãi đều như vậy, vừa đánh một gậy, vừa cho một viên kẹo, ý kiến của tôi vĩnh viễn không quan trọng.
Vì Trần Lễ, quan hệ giữa tôi và Giang Hàng rơi xuống mức thấp nhất, cậu ta coi thường Trần Lễ, trách tôi tự mình sa ngã.
Trần Lễ không muốn tôi bị tổn thương, nên cũng bắt đầu dần dần xa lánh tôi.
Trong quán nướng, Trần Lễ tự tay xiên thịt, hoàn toàn coi tôi như không tồn tại.
“Trần Lễ, cậu không muốn làm bạn với tôi nữa sao?”
“Trần Lễ, cậu nói chuyện với tôi đi mà!” Tôi ngồi xổm bên cạnh cậu ấy, làm bộ tội nghiệp.
Tôi hiểu hơn ai hết, Trần Lễ ngoài cứng trong mềm.
Cậu ấy vẫn không nói gì, sau khi làm xong, cậu ấy lấy từ trong cặp ra một chiếc khăn quàng cổ màu hồng đưa cho tôi.
“Quàng vào rồi về nhà đi, chỗ này quá loạn, cậu ở đây tôi không yên tâm.”
“Đây là mua cho tôi sao? Màu hồng có hơi trẻ con quá không nhỉ?” Tôi hiếm khi đùa giỡn.
“Cậu… cậu không thích à?” Cậu thiếu niên lắp bắp, tai đỏ ửng.
“Tôi rất thích, cảm ơn cậu.” Dù bây giờ trời chưa quá lạnh, nhưng món quà cậu ấy cẩn thận chuẩn bị, sao tôi có thể không thích?