Tôi móc từ trong túi ra mấy viên kẹo, đặt vào lòng bàn tay cậu ấy: “Lễ vật đáp lễ, dù đây là cậu tặng tôi, nhưng tôi muốn cậu thử xem.”
Kẹo rất ngọt, tôi hy vọng Trần Lễ sẽ vui, vì cuộc sống của cậu ấy quá khổ cực rồi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến Tết Dương lịch, biết tôi muốn đón giao thừa, Trần Lễ hiếm khi không đi làm thêm.
Họ vẫn không thích Trần Lễ, để có thể ra ngoài, tôi đành phải nói dối là đi chơi với bạn cùng lớp.
“Chậm một chút.” Vừa thấy tôi chạy ra, Trần Lễ đã vội nhắc nhở.
Hôm nay trời khá lạnh, tôi đặc biệt lấy khăn quàng ra cho cậu ấy, ngại ngùng nói: “Tôi đan không được đẹp, cậu chịu khó dùng tạm nhé!”
Trần Lễ lập tức quàng lên cổ, cười rất vui: “Không thấy khó chịu chút nào.”
Cậu ấy cùng tôi đến sân trượt băng, đây là lần đầu tiên tôi đến đó.
“Trần Lễ, tôi sợ.” Tôi run rẩy bám vào lan can, không dám bước đi.
“Giang Khê, tin tôi đi, tôi sẽ không để cậu ngã đâu.” Trần Lễ đưa tay ra, giọng nói đầy chân thành.
Tôi nắm tay cậu ấy, bắt đầu từ từ trượt.
Ở nơi này, lần đầu tiên tôi thấy Trần Lễ vui vẻ đến thế, cậu ấy bỏ hết mọi gánh nặng, trở lại là cậu thiếu niên hoạt bát, vui tươi.
Buổi tối lặng lẽ buông xuống, cậu ấy cùng tôi lang thang khắp khu chợ đêm.
Tôi bước đến trước máy gắp thú bông, Trần Lễ hỏi tôi: “Chưa từng chơi sao?”
Tôi mỉm cười lắc đầu: “Ba mẹ nuôi của tôi chỉ là công nhân bình thường, đâu nỡ đem số tiền cực khổ kiếm được đi tiêu xài lãng phí.”
“Vậy lần này chơi thử đi.” Cậu ấy không nói nhiều, trực tiếp nhét đồng xu vào máy.
Cuối cùng, nhìn thấy chỉ còn vài đồng xu trong tay cậu ấy, tôi có chút nản lòng nói: “Cậu chơi đi.”
Trần Lễ gắp được con thú nhồi bông rồi đưa cho tôi, cười nói: “Chúc mừng năm mới.”
Cảm nhận được sự chân thành trọn vẹn của Trần Lễ dành cho tôi, trong lòng tôi bỗng dâng lên một luồng ấm áp.
Khi tôi và Trần Lễ cùng đi bộ trên phố, đằng sau vang lên tiếng gọi của một người đàn ông.
“Tiểu Lễ, cho ba mượn ít tiền đi.” Người đàn ông râu ria lởm chởm vươn tay về phía Trần Lễ.
Trần Lễ lập tức kéo tôi ra sau lưng, cậu ấy lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng, ngạo nghễ như trước.
“Mẹ tôi đã bị ông hại chết rồi, ông còn mặt mũi đến tìm tôi sao?”
“Tiểu Lễ, ba cũng hết cách rồi, bọn đòi nợ nói nếu tôi không trả tiền kịp thời, chúng sẽ lấy mạng tôi.” Người đàn ông khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm nhem.
Trần Lễ không hề lay động, một lúc sau, cậu ấy quay sang nói với tôi: “Giang Khê, cậu đợi ở đây một lát, tôi sẽ quay lại ngay.”
Sau đó, cậu ấy lôi người đàn ông vào trong con hẻm nhỏ, tôi lo lắng nên lén lút đi theo.
Trong con hẻm yên tĩnh, các khớp tay của Trần Lễ kêu răng rắc.
“Tiểu Lễ, ba là ba của con, con làm vậy là bất hiếu đấy.” Người đàn ông run rẩy sợ hãi.
Cơn giận của Trần Lễ đã lên đến đỉnh điểm, cậu ấy tung một cú đấm thẳng vào người đàn ông.
Thấy Trần Lễ bắt đầu mất kiểm soát, tôi vội vàng chạy đến ôm chặt lấy cậu ấy, nghẹn ngào nói: “Trần Lễ, đừng đánh nữa, cậu như thế tôi rất sợ.”
Cậu ấy cuối cùng cũng lấy lại lý trí, người đàn ông thừa cơ bỏ chạy.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Trần Lễ ngồi bệt xuống đất, trông cậu ấy như một con thú nhỏ bị thương.
Tôi ngồi bên cạnh cậu ấy, lặng lẽ ở bên cậu ấy.
Sau một lúc lâu, Trần Lễ mới cất giọng: “Để trả nợ cho ông ta, mẹ tôi phải làm nhiều việc cùng lúc, cuối cùng mệt mỏi đến mức qua đời.”Đọc full tại page vân hạ tương tư
“Vì ông ta, tôi trở thành con trai của một kẻ vỡ nợ, ai cũng tránh xa tôi như tránh tà.”
“Giang Khê, tôi thật sự rất đau khổ.” Trần Lễ đỏ mắt nhìn tôi, gương mặt đầy tuyệt vọng.
Tôi đỡ lấy đầu cậu ấy, nhẹ nhàng để cậu tựa lên vai tôi, khẽ nói: “Trần Lễ, chúng ta cùng thi đại học ở Bắc Kinh nhé! Ở đó, chúng ta sẽ sống tốt hơn bất kỳ ai.”
Đêm hôm đó, tôi và Trần Lễ đã hứa với nhau về tương lai.
Kỳ nghỉ đông, ba mẹ nuôi bất ngờ gọi điện, chỉ nói rằng họ nhớ tôi.
Tôi biết, họ muốn gặp Giang Duy Nhất.
“Mẹ, con muốn về quê một chuyến.” Trong bữa cơm, tôi đột nhiên lên tiếng.
“Vậy cũng tốt, chắc họ cũng nhớ con rồi.” Mẹ Giang gật đầu đồng ý.
Tôi liếc nhìn Giang Duy Nhất đang im lặng ngồi bên, đề nghị: “Hay là để Duy Nhất cùng đi thăm họ đi?”
Chiếc thìa trong tay mẹ Giang rơi xuống đất, trong phòng ăn không ai lên tiếng.
Ngày hôm sau, Giang Duy Nhất vẫn cùng tôi lên xe khách về quê.
Ba mẹ nuôi vừa thấy cô ấy đã không kìm được nước mắt.
Vì điều kiện kinh tế hạn hẹp, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn con gái ruột gọi người khác là ba mẹ.
“Chị ơi, em nhớ chị lắm.” Cậu em trai mười tuổi Lâm Tuấn khóc ôm chặt lấy tôi.
Vì ba mẹ nuôi quá bận rộn, Lâm Tuấn hầu như do một tay tôi chăm sóc từ nhỏ.
Lúc tôi rời đi, cậu ấy níu chặt cánh tay tôi không buông, sợ tôi sẽ bỏ rơi cậu ấy.
Vì không quen với môi trường ở đây, Giang Duy Nhất viện cớ tham gia cuộc thi múa, chỉ ở lại hai ngày rồi rời đi.
Tôi biết, trong lòng Giang Duy Nhất, cô ấy chỉ quan tâm đến gia đình họ Giang, ba mẹ nuôi đối với cô ấy chỉ là người xa lạ.
Sau khi Giang Duy Nhất rời đi, mẹ nuôi cầm tấm ảnh của cô ấy, lặng lẽ rơi nước mắt, tôi chỉ biết an ủi bà: “Mẹ, mẹ đừng buồn, mẹ vẫn còn con và Tiểu Tuấn mà.”
“Tiểu Khê, sao con lại hiểu chuyện như thế? Duy Nhất được nuôi dưỡng tốt như vậy, còn con thì lại bị chúng ta chôn vùi mất rồi, chúng ta thật sự không xứng để con gọi là ba mẹ.” Mẹ nuôi ôm chặt tôi, khóc càng lúc càng đau lòng.
Thật ra tôi cũng từng trách họ, nhưng mọi chuyện đã xảy ra, tôi hà tất phải làm khổ chính mình.
Vài ngày cận Tết, tôi xách theo túi lớn túi nhỏ trở về nhà họ Giang.
Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy mọi người vây quanh Giang Duy Nhất, chúc mừng cô ấy nhận được lời mời từ Hiệp hội Ba Lê.
Bầu không khí giữa họ thật hòa hợp, tôi đặt đồ xuống rồi lập tức xoay người rời đi.
Trong tiệm KFC, tôi lấy đặc sản trong túi ra đưa cho Trần Lễ.
“Đây là tôi cố ý mua cho cậu, hương vị tôi thích nhất là cái này.”
“Cảm ơn, tôi rất thích.” Cậu ấy cắm đầu làm bài, nhưng vẫn không quên đáp lời tôi.
Làm xong bài tập, cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi chăm chú, dường như muốn tìm ra chút manh mối từ gương mặt tôi: “Về đó chơi vui không?”
Tôi vừa cầm bài kiểm tra trên bàn xem, vừa trả lời: “Vui chứ! Chỉ là họ khách sáo với tôi quá, tôi hơi không quen.”
“Tôi là kiểu người khá nhạy cảm, luôn cảm thấy họ ngày càng xa tôi hơn.”
“Giang Khê, cậu rất tốt, nhất định cậu sẽ hạnh phúc.”
Nhìn Trần Lễ tiếp tục học tập chăm chỉ, tôi không nhịn được bật cười.
Không biết từ khi nào, cậu thiếu niên này đã trở thành người không thể thiếu trong cuộc đời tôi.
Đêm giao thừa, tôi lén lút ra ngoài tìm Trần Lễ.
Tôi và cậu ấy cùng nhau ngắm pháo hoa ở quảng trường thật lâu, khoảnh khắc đó, hai đứa trẻ dựa vào nhau cuối cùng cũng không còn cô đơn nữa.
Sau khi khai giảng, Trần Lễ bước vào giai đoạn ôn thi bận rộn, còn Giang Hàng vì theo đuổi một cô gái ngoài trường mà thành tích học tập tụt dốc thảm hại.
Cậu ta bị ba Giang đánh cho một trận, mới chịu thu lại phần nào.
Nhưng tôi tình cờ nhìn thấy cậu ta cùng cô gái ăn mặc lòe loẹt đó đến quán bar, tôi biết, Giang Hàng đã sa vào rồi.
Giang Hàng thường xuyên về nhà rất muộn, tôi tình cờ đụng phải, nể mặt nên chỉ nhắc nhở cậu ta.
“Giang Hàng, bây giờ điều quan trọng nhất là kỳ thi đại học.”
Giang Hàng ngả người trên sofa, toàn thân nồng nặc mùi rượu, dửng dưng nói: “Cậu đừng quản tôi, chỉ cần đừng đi mách là được.”
Tôi bĩu môi, quay lưng trở về phòng.
Đã không biết cảm ơn, tôi việc gì phải rước phiền vào thân.
Tin đồn về Giang Hàng lan truyền khắp trường, có người nói cậu ta vì lấy lòng mỹ nhân mà bao trọn quán bar, cũng có người nói cậu ta cướp bạn gái người khác.
Lời đồn cứ thế lan rộng, Giang Hàng – thiên chi kiêu tử – hoàn toàn sụp đổ trong mắt người khác.
Tan học, tôi và Trần Lễ cùng nhau đến thư viện ôn bài.
Đi ngang qua một con hẻm vắng, ba tên du côn đang đánh đập Giang Hàng.
Một gã đàn ông đạp mạnh tay cậu ta, hung ác nói: “Loại hèn như mày cũng dám cướp bạn gái của ông?”
“Aaa!” Giang Hàng gào lên đau đớn, cuộn tròn dưới đất, hoàn toàn không còn dáng vẻ kiêu ngạo ngày xưa.
Tình thế nguy cấp, Trần Lễ đặt tay lên vai tôi, nghiêm túc dặn dò: “Giang Khê, cậu lập tức đi báo cảnh sát, nhớ kỹ, bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng quay lại.”
“Tôi không muốn, cậu đừng qua đó, bọn họ không phải loại dễ đối phó.” Tôi nắm chặt tay cậu ấy, không cho cậu ấy rời đi.
Trong lòng tôi, Giang Hàng không quan trọng bằng Trần Lễ.
Trần Lễ bất chợt bật cười, cậu ấy xoa đầu tôi, an ủi: “Không sao đâu, cậu quên lần đầu chúng ta gặp nhau rồi sao?”
Trần Lễ lập tức xông lên cứu người, tôi cũng vội vàng gọi cảnh sát.
Thấy Trần Lễ dần rơi vào thế yếu, tôi nhặt lấy cây gậy bên đường, chạy về phía họ.
Tôi chưa từng đánh nhau, nhưng vì Trần Lễ, tôi chỉ có thể cắn răng liều mạng.