Không lâu sau, tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, ba tên du côn sợ hãi bỏ chạy tán loạn, Giang Hàng ngất lịm dưới đất.

“Vì sao cậu lại quay lại?” Trần Lễ vừa sợ vừa tức, lần hiếm hoi cậu ấy nổi giận với tôi.

Sau khi giúp cậu ấy xử lý vết thương xong, tôi nhìn cậu ấy, nghiêm túc giải thích: “Trần Lễ, cậu sợ tôi bị thương, tôi cũng vậy.”

Nghe vậy, cậu ấy không còn giận tôi nữa.

Vì bị gãy xương tay, Giang Hàng không thể tham gia kỳ thi đại học năm nay, nhờ ba Giang dàn xếp, trường cho phép cậu ta học lại một năm.

Giang Hàng sau khi tỉnh lại vô cùng bực bội, cậu ta không chịu nổi nỗi nhục này, cứ đòi phải báo thù.

Khi tôi cùng mẹ Giang đến bệnh viện thăm cậu ta, cậu ta đang ầm ĩ đòi xuất viện.

“Giang Khê, lần này cảm ơn cậu và Trần Lễ, trước đây tôi đã vô lễ với hai người, tôi xin lỗi.” Giang Hàng ho khan một tiếng, vẻ mặt lúng túng.

Tôi lắc đầu, bình thản nói: “Không cần đâu, nếu là người xa lạ, tôi và Trần Lễ cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”

Có lẽ vì thái độ của tôi quá qua loa, Giang Hàng đột ngột đứng bật dậy, lớn tiếng chất vấn:
“Giang Khê, tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?”

“Tôi chẳng muốn gì cả.” Tôi lạnh nhạt đáp, hoàn toàn thờ ơ.

Nếu một câu “xin lỗi” đơn giản có thể xóa bỏ mọi tổn thương, vậy thì với người bị hại chẳng phải quá bất công sao?

Sau chuyện đó, Giang Hàng liên tục tìm cách làm thân với tôi, những món quà trước kia chỉ dành cho Giang Duy Nhất giờ cũng có phần của tôi. Tôi biết, cậu ta đang cố gắng hòa giải.

“Tiểu Khê, anh hai con đã biết sai rồi, con tha thứ cho anh ấy đi!” Mẹ Giang khuyên nhủ tôi hết lời.

“Mẹ, con có quyền không tha thứ. Con chưa bao giờ coi cậu ta là anh trai, cậu ta cũng chỉ có Giang Duy Nhất là em gái, chúng ta vẫn cứ nước sông không phạm nước giếng.”

Mọi người đều nói tôi nhỏ nhen, nhưng tôi vẫn chọn không tha thứ.

Ngày Trần Lễ chụp ảnh tốt nghiệp, tôi đặc biệt mang theo máy ảnh đến trường.

“Trần Lễ, cười lên nào!” Cậu ấy đứng cứng đờ trước ống kính, biểu cảm vô cùng gượng gạo.

Mọi người đều nói cậu ấy khó gần, nhưng trong mắt tôi, Trần Lễ là người chính trực, lương thiện, là người đầu tiên sẵn sàng tặng tôi viên kẹo khi tôi đau khổ nhất.

Lúc đó là hoàng hôn, trời phủ đầy ánh chiều tà đỏ rực, tôi và cậu ấy cùng ngồi trên bậc thềm, xem lại những bức ảnh vừa chụp.

Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp, kỳ thi đại học cũng nhanh chóng đến.

“Thẻ dự thi, chứng minh thư, hộp bút đều mang theo rồi chứ!” Bên ngoài trường thi náo nhiệt, tôi đang giúp Trần Lễ kiểm tra đồ đạc.

Cậu ấy nhìn tôi, bật cười bất lực: “Mang rồi, bà quản gia nhỏ.”

Đợi bóng lưng cậu ấy khuất hẳn, tôi mới lên xe về nhà.

Trong phòng khách, ba anh em họ đang ngồi trò chuyện vui vẻ.

“Tiểu Khê, em lại đi tìm Trần Lễ à?” Giang Khải hỏi.

“Ừ, sao thế?”

Giang Khải nghiêm mặt: “Tiểu Khê, Giang Hàng nói gia đình cậu ta rất phức tạp, em nên tránh xa cậu ta ra.”

Tôi đang định phản bác thì Giang Duy Nhất đột nhiên nói: “Tiểu Khê, mấy hôm trước em thấy Trần Lễ đánh bạn học, cậu ta thật sự không phải người tốt.”

Mọi người đều nói Trần Lễ không tốt, nhưng có ai thật sự muốn hiểu con người cậu ấy không?

“Người như thế nào, tôi tự biết phân biệt, mọi người lo chuyện của mình đi!” Nói xong, tôi không thèm để ý đến họ nữa.

Lúc này, Giang Hàng chậm rãi buông một câu: “Anh cả, thấy chưa? Ngay cả một người ngoài như Trần Lễ còn quan trọng hơn chúng ta.”

Vì tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu ta, Giang Hàng lại bắt đầu châm chọc tôi.

Cậu ta không thể cứu vãn nổi, tôi cũng lười so đo với cậu ta.

Thấy tôi không đáp, Giang Hàng tức giận mắng: “Giang Khê, cậu thật vô giáo dục.”

“Tôi đúng là vô giáo dục, dù sao tôi cũng là con nhà quê mà.”

Nói xong câu này, sắc mặt ba người kia lập tức thay đổi, Giang Duy Nhất bật khóc chạy vào phòng.

Giang Hàng trừng mắt nhìn tôi, rồi vội vàng chạy theo dỗ cô ấy.

“Tiểu Khê, Duy Nhất cũng vô tội, chuyện này chỉ trách số phận trêu ngươi.” Giang Khải trách tôi không nên nói những lời như vậy.

Thật ra tôi cũng không muốn làm tổn thương Giang Duy Nhất, chỉ là Giang Hàng cứ mãi ép người quá đáng.

Sau kỳ thi đại học, Trần Lễ lại bắt đầu đi làm thêm, tôi không muốn làm phiền cậu ấy, cả ngày chỉ vùi đầu ôn bài trong phòng.

Khi nộp nguyện vọng, cậu ấy đăng ký đúng trường đại học mà tôi mơ ước.

Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển, cậu ấy hứa với tôi: “Giang Khê, tôi sẽ đợi cậu.”

Sau khi Trần Lễ rời đi, tôi cũng chính thức bước vào năm ba. Không biết vì lý do gì, Giang Hàng học lại và lại chung lớp với tôi.

Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Giang Hàng lúng túng đến trước mặt tôi, hỏi tôi có muốn cùng cậu ta về nhà không.

“Không cần, tôi còn phải đến hiệu sách mua tài liệu, cậu tự về đi!” Tôi thu dọn sách vở, vội vàng rời đi.

Ai cũng nghĩ Trần Lễ đã rời khỏi cuộc đời tôi, nhưng sự thật là mỗi tháng chúng tôi đều viết thư cho nhau, cậu ấy gửi kẹo cho tôi, giúp tôi ôn bài.

Vì quá bận rộn, học kỳ đầu năm ba trôi qua rất nhanh.

Dù nơi đây là nơi khiến Trần Lễ đau khổ, nhưng cậu ấy vẫn quay về để cùng tôi đón Tết.

“Cuộc sống đại học thế nào rồi?” Tôi vừa thở ra vào lòng bàn tay cho ấm, vừa chậm rãi đi bên cạnh Trần Lễ.

Cậu ấy nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Không tốt lắm, không ai đi thư viện cùng tôi, cũng không ai cho tôi kẹo nữa.”

Tôi lén liếc nhìn cậu ấy, khẽ hỏi: “Mùa hè cậu có về không?”

“Sao thế?” Cậu ấy nhìn tôi chăm chú.

“Không có gì, chỉ tiện miệng hỏi thôi.”

Bầu không khí có phần ngượng ngập, tôi chỉ tay về phía quầy hàng phía trước, vội vàng chuyển đề tài: “Trần Lễ, tôi muốn ăn khoai lang nướng.”

“Giang Khê, hè tôi sẽ về, về để cùng cậu ôn thi đại học.” Cậu ấy nói với vẻ rất nghiêm túc.

Nghe được câu trả lời mình mong đợi, tôi không kìm được nở nụ cười.

Sau Tết, tôi ngày đêm cắm đầu ôn bài.

Giang Duy Nhất nhận được thư mời nhập học từ một học viện ba lê ở nước ngoài, không cần thi đại học cùng chúng tôi.

Giang Hàng vẫn thích chọc ghẹo tôi, chỉ là đã không còn ác ý như lúc ban đầu.

“Giang Khê, cậu định học đại học ở đâu?” Giang Hàng cứ líu lo bên cạnh tôi.

“Bắc Kinh.”

“Bắc Kinh xa nhà lắm, mẹ sẽ không đồng ý đâu.”

“Giang Khê, sao cậu không thèm để ý đến tôi?” Cậu ấy giật bài kiểm tra của tôi, cười đắc ý.

Thật ra tôi càng ghét Giang Hàng của bây giờ hơn, tôi thà rằng cậu ta vẫn là kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn như trước.

Ngày thi đại học, giữa đám đông tôi thấy Trần Lễ, cậu ấy không nói gì, chỉ khẽ mấp máy: “Cố lên!”

Kỳ thi hai ngày trôi qua rất nhanh, tôi nhớ rõ sau mỗi môn thi, Trần Lễ lại vội vàng tìm tôi để so đáp án.

Sau một năm cố gắng, tôi và cậu ấy đã có hy vọng thực hiện được lời hứa.

Trần Lễ tỏ tình với tôi ngay ngày hôm sau, chúng tôi chính thức trở thành người yêu.

Ngay lúc tôi đang háo hức điền nguyện vọng, ba mẹ Giang đột nhiên muốn tôi ra nước ngoài du học.

Sau bữa tối, họ trực tiếp nói với tôi: “Tiểu Khê, Duy Nhất và anh hai con sẽ đi du học, ba mẹ cũng định sang đó cùng, nên đã tìm cho con một trường đại học rất tốt ở nước ngoài.”

Thì ra trong mắt họ, tôi chẳng qua chỉ là con mèo con chó mua vui bất cứ lúc nào.

“Tôi không đi, ai muốn đi thì đi.” Có lẽ thái độ của tôi quá tệ, sắc mặt mẹ Giang tối sầm, không còn sự kiên nhẫn như trước.Đọc full tại page Vân hạ tương tư

Bà nghiêm giọng hỏi: “Tiểu Khê, con không đi là vì Trần Lễ phải không?”

“Không liên quan đến cậu ấy, con đơn giản là không muốn đi.”

Lúc này, ba Giang mặt lạnh nói: “Con còn dám nói dối, Duy Nhất thấy các con hẹn hò rồi.”

“Đúng là tôi đang quen cậu ấy, nhưng tôi không muốn đi là vì các người. Các người nói là vì tôi, nhưng thật ra là vì cô ấy.” Tôi chỉ vào Giang Duy Nhất đang im lặng bên cạnh.

“Vì cô ấy được trường nước ngoài nhận, các người lo lắng nên mới háo hức đi theo.”

Mẹ Giang tức giận quát: “Con đang nói bậy gì vậy!”

“Tôi không nói bậy, thật ra những lời này tôi đã giấu trong lòng rất lâu, hôm nay nói hết cũng tốt.”

“Rõ ràng tôi mới là con ruột của các người, nhưng các người thà mất tôi cũng phải giữ Duy Nhất lại. Các người luôn nghĩ mình cân bằng được giữa tôi và cô ấy, nhưng trái tim các người đã hoàn toàn nghiêng về cô ấy rồi.”

Không biết từ lúc nào nước mắt tôi đã rơi, tôi lau mặt bằng tay áo rồi nói tiếp: “Các người muốn tôi ra nước ngoài cũng được, nhưng nhất định phải đưa Duy Nhất trở về bên ba mẹ nuôi của tôi.”

Lời vừa dứt, tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt không thể tin nổi, như thể tôi đang cố tình gây khó dễ.

“Sao thế, không nỡ à? Vậy thì đừng can thiệp vào cuộc đời tôi nữa.”

Vừa dứt lời, ba Giang giơ tay tát mạnh vào mặt tôi.

“Chát!” Một tiếng vang lên giữa phòng khách, má phải tôi đau rát.

“Giang Khê, xem ra mọi người đã quá chiều chuộng con rồi, mới để con ăn nói không biết chừng mực thế này.”

Vì những lời tôi nói, trong mắt họ, tôi vẫn là đứa con ích kỷ, ngang ngược.

Khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này, và tôi đã làm vậy.

Đêm tối lấp lánh sao, gió đêm mát lạnh, tôi ngồi trước cửa một tiệm nhỏ chờ Trần Lễ.

“Con muốn ăn phô mai que.” Một bé gái buộc tóc hai bên đang nũng nịu với mẹ mình.Người mẹ trẻ ấy ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa bụng con gái mình: “Không được đâu, tối nay con ăn nhiều quá rồi, bụng con phình to cả lên rồi này.”