Bên cạnh còn xây thêm nhà vệ sinh thông với phòng ngủ.
Trang trí đẹp không chê vào đâu được.
Tivi, radio, máy sấy tóc, cái gì cũng có đủ.
Tôi đặt máy sấy xuống, dè dặt:
“Tô Vân muốn mượn ba nghìn, coi như em mượn đi, được không? Em nhất định sẽ trả anh.”
Thẩm Tu Lập cười khẽ.
“Được thôi.”
Tôi vui mừng nhào vào lòng anh.
Ôm lấy gương mặt đẹp trai của anh, hôn mấy cái.
“Ông xã anh tuyệt quá!”
Thẩm Tu Lập tỏ ra chán ghét.
“Nếu tôi không cho mượn thì sao?”
Còn có thể lật kèo à?
Tôi lập tức lạnh mặt.
“Không cho mượn thì cút.”
Nói xong còn giơ chân đá anh, mang theo vẻ tức giận bị lừa.
Anh vươn tay, nắm lấy chân tôi.
Tôi bỗng chốc cứng đờ.
Dù gì cũng đã kết hôn gần nửa năm, nhưng chúng tôi vẫn chưa từng thật sự ở bên nhau.
Anh nuốt nước bọt.
Rồi buông chân tôi ra.
Ném tôi lên giường, quấn chăn kín mít.
“Ngủ đi.”
11.
Tôi cũng không dám lên tiếng.
Đèn tắt.
Trong bóng tối, tôi nghe thấy âm thanh khe khẽ vang lên từ phòng bên.
Con nhóc chết tiệt, ăn sung mặc sướng như thế.
Bảo sao ngày nào mặt mày cũng hồng hào tươi tắn.
Còn tôi vì mượn tiền cho cô ấy mà phải hầu hạ người ta.
Thẩm Tu Lập cũng nghe thấy.
Cảm nhận được mặt tôi nóng đến sắp bốc cháy, anh nghiến răng quát to một câu:
“Anh, anh TM nhỏ giọng lại cho tôi.”
Phòng bên im bặt.
Thẩm Tu Lập thở phào nhẹ nhõm.
Buông tay ra khỏi tai tôi.
Khẽ ho hai tiếng:
“Chồng em cũng mạnh lắm, không cho phép em ghen tị.”
Tôi bĩu môi.
Hừ~
Mạnh? Nửa năm chưa từng động vào tôi, đừng nói là “voi treo ớt” đấy nhé.
Mà cũng có khả năng thật, dù sao Thẩm Tu Lập cao tới 1m90 mà.
Chẳng phải người ta vẫn nói: “Ưu thế đỉnh cao kìm hãm sự phát triển của chồi non” sao?
Tự dưng tôi bắt đầu thấy lo lắng.
Lại nghĩ chắc mình nghĩ nhiều rồi.
Tên này vốn chẳng định chạm vào tôi, theo nguyên tác, năm Thẩm Tu Lập mười bảy tuổi từng thầm yêu một người, theo logic trong tiểu thuyết thì chắc chắn đó là “bạch nguyệt quang” rồi.
Mà tôi năm anh ấy mười bảy tuổi còn chưa xuyên qua đây cơ.
Chả trách anh ấy không chạm vào tôi.
Có lẽ là vì giữ mình cho “bạch nguyệt quang” đấy.
Không sao, không yêu, có tiền là được.
Nghĩ vậy, tôi mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
Qua cả lớp chăn, tôi cũng cảm nhận được có chỗ nào đó đang dần thức tỉnh.
…
12.
Khi tôi tỉnh lại, Thẩm Tu Lập đã đi rồi.
Chỉ để lại trên bàn một xấp tiền dày cộp.
Còn có một tờ giấy viết ngoáy:
“Không cần mượn, là phí ‘dịch vụ’ cho em.”
Tôi bĩu môi.
Khi bước vào nhà tắm rửa mặt, tôi thấy đống quần áo bẩn Thẩm Tu Lập vứt trong phòng tắm.
Dù sao người ta cũng đã đưa tiền rồi.
Tôi tốt bụng định giặt giúp anh ấy trong bồn rửa mặt.
Không ngờ lại phát hiện trên áo có dấu vết…
“Lưu manh.”
Tô Vân biết tôi đã lấy được tiền, cười híp cả mắt.
“Không hổ danh là đại ca Thẩm của chúng ta, đúng là hào phóng.”
Tôi nhớ lại cái chậu giặt quần áo hồi sáng, mặt đỏ ửng.
“Tiền thì chắc anh ấy có, nhưng mà… to hay không…”
Tô Vân: ???
Tôi lúc này mới sực tỉnh, đỏ bừng cả tai.
“Thôi, mau đi mua nhà đi.”
“Cùng đi nha.”
Tôi vội nhặt hai bộ quần áo.
“Đi chứ.”
Lúc ra khỏi nhà, tôi thấy Thẩm Quốc Lập đang xây tường.
“Bức tường này vốn vẫn tốt mà, sao lại xây thêm một lớp nữa?”
Lần này người đỏ mặt là Tô Vân.
“Có lẽ là… rảnh quá thôi.”
Nói xong cô ấy nghiến răng lườm Thẩm Quốc Lập một cái.
Tôi không nghĩ nhiều, chỉ gật gù.
Nghĩ đến việc đi thủ đô, tôi vẫn chưa nói với Thẩm Tu Lập.
Nhưng anh ấy mỗi tuần mới về một lần, mà ba ngày nữa chúng tôi sẽ quay lại rồi.
Nói hay không cũng chẳng quan trọng.
Thế là chúng tôi cứ thế lên đường.
Thẩm Quốc Lập lặng lẽ xách vali của Tô Vân, đưa chúng tôi ra tận bến xe.
Đến thủ đô rồi.
Tô Vân nhanh chóng tìm được chủ căn nhà tứ hợp viện rao bán.
Nhà không lớn, chỉ có hai gian hai sân.
Nhưng ở gần khu vực hoàng thành, giá trị không hề nhỏ.
Cuối cùng, nhờ tài ăn nói của Tô Vân, chủ nhà còn bớt cho một trăm tệ.
Khi làm thủ tục, Tô Vân viết tên của cả hai đứa lên giấy.
“Sau này nếu chúng ta ly hôn, sẽ dọn đến đây ở cùng nhau.”
Tôi gật đầu.
Rồi kể cho cô ấy nghe về tờ giấy mà Thẩm Tu Lập để lại.
Tô Vân càng vui hơn.
Cầm mấy trăm tệ mang theo người, dẫn tôi chơi khắp thủ đô.
Thuận tiện mua quà cho Thẩm Quốc Lập.
Tôi nghĩ đến Thẩm Tu Lập, cũng ghé vào cửa hàng ngoại tệ mua cho anh một chiếc đồng hồ.
Giá không rẻ, gần như tiêu sạch một nửa tiền hồi môn của tôi.
Nhưng mọi thứ trên đời đều là qua lại, tôi cũng không thể thản nhiên hưởng thụ mọi thứ Thẩm Tu Lập cho mà chẳng đáp lại gì được.
Chỉ là… trong lòng tôi không kìm được cảm giác vui vui khó tả.
13.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi lên tàu hỏa.
Tàu dừng lại ở Quảng Thành, tôi và Tô Vân xuống tàu.
Tôi nhớ Thẩm Tu Lập chắc đang ở trong thành phố, nên dựa vào địa chỉ anh từng để lại, tôi quyết định đi tìm anh.
Thẩm Quốc Lập đã đến ga đón từ sớm.
Tô Vân dứt khoát theo anh ấy về trước.
Nhìn thấy cô ấy lấy món quà mua cho Thẩm Quốc Lập ra, vẻ mặt vui mừng của anh ấy khiến tôi bỗng dưng cảm thấy ghen tị.
Tôi muốn được gặp Thẩm Tu Lập.
Khi tôi tìm đến trung tâm trò chơi của anh theo địa chỉ.
Tôi thấy anh đang đứng trong con hẻm nhỏ ngay trước cửa.
Đối diện anh là một người phụ nữ mặc váy phương Tây.
Thẩm Tu Lập quay lưng về phía tôi, tôi không thấy được vẻ mặt của anh, chỉ thấy người phụ nữ đối diện mỉm cười rạng rỡ.
Bàn tay cô ấy đặt lên vai anh.
Dáng vẻ vô cùng thân mật.
Tôi bỗng dưng cảm thấy ghen tị với Tô Vân.
Ít nhất Thẩm Quốc Lập còn đích thân ra đón cô ấy.
Tôi cúi đầu, nghĩ đến những ngày gần đây tim mình nhảy loạn và những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, chỉ thấy thật nực cười.
Khi tôi quay người bước qua con hẻm.
Trong lòng lại đầy tức giận.
Tôi lấy chiếc đồng hồ trong túi vải bò ra, cùng với hộp giấy, ném thẳng ra ngoài.
Chiếc hộp rơi đúng vào cái xẻng sắt bên cạnh, phát ra âm thanh vang giòn.
Tôi hoảng hốt rời đi, trông vô cùng chật vật.
14.
Về đến nhà.
Tô Vân dường như đã đoán ra điều gì, vội vàng đến an ủi tôi.
Tôi tức đến mức phát điên.
“Tôi muốn ly hôn.”
Trong mắt Thẩm Quốc Lập đang đứng ở cửa lóe lên vẻ hoảng hốt.
Tô Vân thấy tôi khóc, đau lòng muốn chết.
“Được, cậu ly hôn thì tôi cũng ly hôn.”
Thẩm Quốc Lập vội đến mức trán toát mồ hôi, người đàn ông vốn luôn vụng về, bây giờ cũng vội vã chạy ra ngoài.
Lần sau quay về, anh ấy đã dẫn theo Thẩm Tu Lập trở về.
Tôi không thèm liếc nhìn anh một cái.
Thẩm Quốc Lập đưa Tô Vân đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.
Hiếm khi thấy vẻ hoảng hốt trên mặt Thẩm Tu Lập, trong tay còn cầm hộp đồng hồ.
Tôi ngồi bên mép giường.
Nghĩ đến nửa năm kết hôn, con nhóc chết tiệt Tô Vân kia đã “chơi bóng chày” không biết bao nhiêu lần rồi.
Còn tôi, đêm nào cũng cắn góc chăn.
Mỗi lần Thẩm Tu Lập trở về đều lạnh nhạt đến đáng sợ, đừng nói đến chuyện chạm vào tôi.
Quả nhiên trong lòng anh vẫn giữ bóng hình bạch nguyệt quang.
Thôi, tôi cần gì phải tranh giành một người đàn ông với người phụ nữ khác, dù sao trên đời đàn ông đâu có thiếu.
Vì vậy tôi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tu Lập, giọng thờ ơ:
“Chúng ta ly hôn đi.”
Thẩm Tu Lập bối rối.
“Giang Tây, anh không làm gì cả.”
“Anh vốn định đi đón em, nhưng anh không biết em về lúc nào, anh cả mấy hôm nay bận ở xưởng sửa chữa, anh không liên lạc được với em.”
“Anh đã mua sẵn vé tàu đi thủ đô, định tối nay sẽ đến đón em về.”
Anh luống cuống lấy ra một tấm vé tàu từ trong túi.
Tôi lén liếc nhìn.
Đúng thật là vé tàu đi thủ đô vào buổi chiều.
Cơn giận trong lòng tôi vơi đi phần nào.
Nhưng nghĩ đến cảnh tôi thấy chiều nay, vẫn thấy cay đắng trong lòng.
Hai người họ trông thật xứng đôi, người mà anh thích từ năm mười bảy tuổi, giờ gặp lại, tôi không tin Thẩm Tu Lập có thể bình tĩnh như không có chuyện gì.
“Thôi đi, Thẩm Tu Lập.”
“Chúng ta vẫn nên chia tay thôi.”
Ngón tay anh siết chặt tay nắm cửa, đến mức bẻ gãy cả tay nắm.
“Giang Tây, em vừa nói gì?”
Tôi ngẩng đầu:
“Tôi nói, chúng ta ly hôn đi.”